Edit: Moonmaplun Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki Ngày đó, Lâu Già Nhược cũng không ở lâu trong lãnh cung; từ sau khi Ôn Như Thị nhàn nhạt nói không muốn ra ngoài, hắn im lặng rất lâu. Tuy rằng trước khi đi, Lâu Già Nhược cũng không nói thêm một chữ, nhưng nhìn bóng lưng yên lặng rời đi của hắn, cuối cùng Ôn Như Thị vẫn hơi mềm lòng. Nói cho cùng, hắn cũng là một người đáng thương – yêu mà không được. Có lẽ nàng thật sự phải mau chóng bó qua thành kiến, thử hòa giải với hắn; tuy quá trình sẽ rất gian nan nhưng nếu cứ như vậy sẽ chỉ tạo cơ hội cho ngoài lợi dụng. Về phần ngày ấy bị nhục nhã, về sau đóng cửa lại từ từ tính rõ ràng với hắn cũng không muộn. Ôn Như Thị nhức đầu xoa xoa trán, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào. Nếu như không có người chấp hành tham gia thì giờ là lúc cô nương Ôn gia đang nghĩ mọi cách khiến hắn đồng ý thả Thái Tử, sau đó bị Lâu Già Nhược đã nguội lòng từ lâu từ chối thẳng thừng. Nếu như từ nay về sau nàng ta ngoan ngoãn ở trong lãnh cung, không can thiệp vào mấy chuyện đó thì cuối cùng còn có thể chết già. Đáng tiếc, theo như trí tuệ của nguyên chủ thì thật sự không chơi lại được Tô Nhạc Thanh. Nàng ta còn ngốc đến nỗi tin Tô Nhạc Thanh phái người đưa đến lời nhắn, cho rằng chỉ cần có thể cứu Thái Tử ra, giúp hắn nắm đại quyền thì sẽ cho nàng làm chính thê. Đúng là Lâu Già Nhược có tình cảm sâu đậm với nàng ta, nhưng nàng ta cũng quá coi thường lòng tự trọng của một nam nhân. Dù tình cảm nhiều đến mấy cũng không chịu nổi cảnh ba lần bốn lượt bị phản bội; nếu không phải lần nào cũng bị tính toán lợi dụng, hắn cũng sẽ thờ ơ buông tha nàng ta. Sau khi chuyện bại lộ, Lâu Già Nhược xử tội phản quốc, tự tay giết nữ nhân hắn yêu 10 năm. Thật sự là một bi kịch. Nàng nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ. Ôn Như Thị ngồi trên chiếc xích đu mới cột chắc, lúc đu lúc không, quyết định để Liên Kiều gác cửa, phàm là có người không rõ danh tính dám to gan lén lút xông đến thì nhất định phải không chút do dự bắt lại. Về phần nàng sẽ đưa những người đó đi đâu thì không phải chuyện Ôn Như Thị quan tâm, dù sao chủ nhân sau lưng Liên Kiều sẽ xử lý. Ngắn ngủi một tháng đã bắt được ba thám tử nỗ lực cấu kết với Ôn Như Thị, hành động càn rỡ của đối phương hoàn toàn chọc giận Lâu Già Nhược. Hắn lập tức cách chức đầu sỏ gây nên – quan Đại Tư Không, một đạo thánh chỉ đã cho hắn về quê đào khoai lang. Ba trụ cột [1] thì mất hết hai, hành động lần này của Lâu Già Nhược vốn làm rung chuyển vương triều, nguyên khí tổn thương nặng nề; nhưng dường như hắn cũng không thèm để ý đến hậu quả, liên tục tăng thêm vài quan viên đảm nhiệm chức vụ của Ôn tướng và Đại Tư Không, tạm thời bình định bất mãn trong triều. [1] Nguyên văn là “tam công”, ý chỉ ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo. Mà với Ôn Như Thị có vẻ hoàn toàn không liên quan đến Lăng Hoa Cung, Lâu Già Nhược ngược lại càng thêm cảnh giác. Nàng càng làm bộ không để ý, hắn càng muốn xé rách tấm mặt nạ mà nàng đang cố giấu kỹ. Nhưng mà Liên Kiều ba ngày báo cáo một lần cũng chỉ là chút việc nhỏ linh tinh. Hắn nhịn mấy ngày cuối cùng vẫn không kềm chế được muốn tự mình đi xem xem Ôn Như Thị đang giở trò quỷ gì trong lãnh cung. Khi hắn bước vào chỗ ở của Ôn Như Thị, cho lui các cung nhân như lần trước thì lại bất ngờ không thấy nàng đâu cả. Đình viện, tiền sảnh, phòng ngủ đều không thấy. Ánh nắng ấm áp giờ Mùi hợp lòng người, hoa cỏ diễm lệ nở rộ là thế nhưng Lâu Già Nhược lại vô cùng khó chịu, bước chân nặng nề mang khí lạnh lẫm liệt bức người. Cuối cùng nàng vẫn lộ nguyên hình rồi… Ở trong phòng nàng dò xét một vòng, mặt Lâu Già Nhược trầm như nước, đang định lập tức sai người đi lùng bắt tung tích của nàng thì bỗng nhiên nghe được giai điệu ngâm nga đứt quãng trong phòng bếp. Âm thanh kia quá mức quen thuộc, cơn tức vừa mới dâng lên của Lâu Già Nhược vô thức tạm dừng theo làn điệu đơn giản mà yết ớt đó. Âm điệu thoải mái thích ý, Lâu Già Nhược lần theo tiếng hát, còn chưa đến cửa bếp thì giai điệu vang lên từ bên trong bỗng ngừng lại. Trước giờ nàng không bao giờ vào phòng bếp, Ôn Như Thị ghét tất cả những gì làm bẩn thân phận nàng. Lâu Già Nhược đứng ở cạnh cửa, tâm trạng phức tạp nhìn Ôn Như Thị mặc bộ quần áo hồng nhạt vô cùng tinh xảo đang làm chuyện nàng vốn không làm. Hắn không biết nàng bắt đầu học làm mấy thứ này từ lúc nào, cũng không biết tại sao nàng lại như vậy. Nhưng nếu như tâm trạng vui vẻ, khoái trá ngay lúc này của Ôn Như Thị đều là cố ý giả vờ thì…. nữ nhân như vậy, thật đáng sợ. Nàng lấy một dĩa bánh bao từ trong lồng hấp nóng hầm hập, tay chân luống cuống nâng lòng bàn tay hà hơi, hoàn toàn không giống một đại tiểu thư mười ngón không dính nước mưa xuân trong ấn tượng. Ôn Như Thị cẩn thận cắn một cái, hài lòng xoay người đang định đi lấy mâm thì nhìn thấy Lâu Già Nhược đang đứng im ở cửa. Nàng ngẩn người, lập tức cười một cái: “Nếu tới rồi thì vào phòng ngồi đi, đợi nếm thử tay nghề của ta.” Khóe mắt nàng không có một chút oán hận, tựa như khi còn bé vô tư vô lo, cứ như những chuyện hắn trải qua mấy năm nay đều là một giấc mộng. Giữa bọn họ, lâu rồi không hòa hợp như vậy. Lâu Già Nhược cau mày, suy nghĩ đầu tiên là nữ nhân này lại muốn bày trò gì đây. Nhưng nếu là thế, trong một khoảng thời gian ngắn thôi, hắn cũng không nỡ phá nát cảnh tượng giả tạo này, dù cho biết rằng chân tướng sau khi vạch trần sẽ xấu xí đến cỡ nào. Phòng bếp sạch sẽ chỉnh tề, khói từ lồng hấp trên bếp nghi ngút toả ra, nàng cười tươi rói làm việc, cười dịu dàng nhìn hắn. Cảnh tượng ấm áp như vậy làm cho người ta vô thức yếu đuối, chỉ hi vọng thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này. Lâu Già Nhược cảm xúc ngổn ngang, nếu vạch trần tấm màn dịu dàng che giấu sự dối trá, vậy giữa bọn họ còn có thể còn lại những gì? Thấy hắn đứng yên không nhúc nhích, Ôn Như Thị cũng không ép, lấy mấy cái to nhất để vào trong khay, bưng đến trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng như dỗ dành, nói: “Thử đi, thật sự cũng không tệ lắm đâu.” Đôi mắt lấp lánh sáng như ánh sao chớp chớp với hắn. Lâu Già Nhược hạ mi, ngón tay ngọc nhỏ dài nâng mâm sứ màu thiên thanh, bánh bao tròn vo trắng nõn tản ra mùi thơm ấm áp mê người. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: “Trẫm không ăn thức ăn bên ngoài.” Trong giọng nói đã không còn vương tình ý lúc trước, hai người bọn họ, cuối cùng vẫn càng lúc càng xa. Lâu Già Nhược ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng càng lúc càng lạnh. Ôn Như Thị hắn thích, là Ôn Như Thị khi còn bé bị mắng sẽ oán giận khóc lóc kể lể trước mặt hắn, có đồ tốt sẽ lén giấu trong người đến chia sẻ với hắn, là một Ôn Như Thị nghĩ cho hắn đủ bề; chứ không phải kẻ sau khi lớn lên chỉ có Thái Tử, Tam Hoàng phi quyền lợi và sự thực dụng trong mắt, càng không phải là nữ nhân trước mắt này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Hắn đã sớm hiểu rõ, Lâu Già Nhược thầm chua chát, hắn nên nghĩ thông suốt, đặt gánh nặng xuống mà giải thoát. “Sao thế, sợ ta hạ độc sao?” Ôn Như Thị nụ cười dần nhạt đi, cũng đúng, là một thê tử trước đây có nhiều ‘thành tích bất hảo’ như nàng đây thì sao có thể dễ dàng lấy lại được sự tin tưởng của đối phương chứ! Ôn Như Thị thờ ơ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lấy một cái bánh bao vừa mới ra lò bỏ vào trong miệng, nhân bánh nóng làm bỏng khoang miệng mề mại, nàng lại ngỡ như không cảm giác gì nuốt từng miếng vào bụng. “Già Nhược, ngươi hối hận không? Hối hận người lúc trước gặp là ta?” Cánh môi bắt đầu sưng lên, nàng không có chỗ dựa, chỉ có hắn còn lại không bao nhiêu tình nghĩa, nếu muốn xử lý tình trạng rối rắm nguyên chủ để lại, chiếm một chút lợi thế cũng là nên. Nếu bỏ qua lần này, muốn một lần nữa cứu vãn trái tim của hắn lại càng thêm gian nan. Ôn Như Thị khẽ cười, nhìn hai mắt trong suốt thoảng vẻ ưu thương của hắn. Hối hận không? Nếu cô nhóc năm nào gặp gỡ là một người khác thì hôm nay hắn có lẽ sẽ là một hoàng tử nhàn nhã tự do. Hắn sẽ cưới một người vợ dịu dàng hiền thục, sinh mấy đứa bé đáng yêu; con trai của hắn lớn lên sẽ kế nhiệm vương vị của hắn. Sẽ không có nỗi thống khổ dày vò, sẽ không có màn làm bức vua soán vị khiến hắn tràn ngập sự thù hận hận. Có lẽ, hắn hối hận, nếu như không gặp nàng, tất cả mọi việc sẽ khác đi rất nhiều. Lâu Già Nhược nhíu mày, không nói gì. Lúc nàng chuẩn bị lấy cái bánh bao thứ ba, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, hất đổ dĩa sứ trong tay nàng, giọng nói có sự tức giận không giấu được: “Đủ rồi, Ôn Như Thị!” Dĩa sứ màu thiên thanh rơi xuống đất vỡ thành mấy cánh hoa, mấy cái bánh còn lại rơi xung quanh dính đầy tro bụi khiến người ta xót xa. Cuộc cãi vã như vậy xảy ra không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng có một lần, nàng tự làm hại cơ thể mình để đạt được mục đích. Lâu Già Nhược thật sự rất ghét, lại một lần nữa bị nàng tác động đến cảm giác thật sự rất khó chịu. Cứ như vậy kết thúc đi, hắn vốn không nên tới đây nhìn nàng. Lâu Già Nhược xoay người cất bước lại bị Ôn Như Thị kéo tay áo thêu chỉ vàng. Nàng cố chấp không chịu buông tay, nắm chặt lấy cổ tay áo, năm ngón chặt đến mức trở nên trắng nhợt, bóng lưng hắn cao to nhưng cô độc, lại tràn ngập sự quyết đoán. Ôn Như mấp máy thật lâu: “… Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, tại sao hôm nay ta lại làm những chuyện trước đây chưa từng làm sao?” Lâu Già Nhược không quay đầu, nhưng tay vốn muốn đẩy cửa như không chịu khống chế dừng lại. “Không có chuyện nhờ cậy bị lợi ích làm mê muội, cũng không có âm mưu quỷ kế ăn cây táo rào cây sung, ta chỉ là muốn bù đắp cho những năm gần đây làm tổn thương ngươi.” Nàng miễn cưỡng cong môi lên cười cười. Ôn Như Thị phụ lòng Lâu Già Nhược, đây là thứ nguyên chủ nợ hắn, một câu xin lỗi cũng không đủ để trả hết những ân oán trước đây. Nàng chỉ hi vọng, có thể có một khởi đầu mới, “… Già Nhược, nếu ta nói, ta muốn bắt đầu một lần nữa với ngươi, ngươi tin không?” Nếu như là trước đây, nghe được Ôn Như Thị thổ lộ như vậy, có lẽ Lâu Già Nhược sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng bây giờ, hắn đã không muốn tiếp tục phân biệt xem lời nào của nàng là thật, lời nào là giả. “Quá muộn.” Lâu Già Nhược như đỏ cả mắt, hắn đợi những lời này lâu lắm, lâu lắm rồi; lâu đến mức yêu thương cũng phai mờ, cạn đến gần như không còn. Trong lòng chỉ còn lại sự thù hận giúp hắn chống chọi qua ngày. Lâu Già Nhược từ từ quay đi, một giọt nước mắt long lanh trong suốt ngưng ở khóe mắt hắn, ánh mắt nhìn Ôn Như Thị lẫn vẻ đau đớn thiết tha, nụ cười của hắn dần dần nhiuốm vẻ cô độc và đau thương. Lâu Già Nhược vươn tay, hất năm ngón tay đang nắm chặt của nàng ra, “Quá muộn rồi, chúng ta đã không thể quay lại nữa.” Thật sự không thể được sao? Ôn Như Thị ngắm nhìn gương mặt gượng cười của hắn, chỉ cần có lòng, không bao giờ là quá muộn.