Tình Nhân Ngàn Năm
Chương 1 : Trộm, tỉnh, tìm
Ở một ngôi làng cũ xưa đã không còn người tồn tại, tại một ngọn đồi nho nhỏ tách biệt so với những ngọn đồi khác, nhưng sợi dây vàng được mắt nối chằng chịt với hai chữ Keep out bị bứt rời không thương tiếc, tiếng đào đất, tiếng mắng chửi, tiếng than thở, vài câu chuyện vặt vãnh đời thường, tiếng reo khi tìm được thứ gì đó hòa vào nhau nhưng không thể đánh động nổi bầu không khí yên tĩnh bị cô đặc đã quá nhiều năm ở ngôi làng này.
Hôm nay, trời sập, trông có vẻ chậm hơn bình thường.
“Nhanh lên, trước bảy giờ phải rời khỏi, ngày mai trở lại làm tiếp cũng không muộn”_một người đang cố thu dọn dụng cụ của mình vào túi_”Nhớ đừng để quên thứ gì”
“Ngươi gấp cái gì, từ đây ra khỏi làng cũng chỉ mười phút đi bộ, hiện tại chỉ mới sáu giờ hơn, ngươi sợ vợ nhỏ lo lắng
à”_người này vừa nói xong liền haha bật cười khiens cho những người khác đang tập trung, không kiềm được cũng cười theo
“Ta nói, hôm nay linh cảm không tốt, vẫn là về sớm thì hơn”
“Muốn thì về trước đi, bọn ta ở lại một chút nữa”
“Không được, đi thì phải đi cùng...”
“Hay quá! Đã tìm được”_một giọng nói vui vẻ vang lên, cắt ngang những gì người đàn ông đó định nói, và thực tế, tiếng reo kia thu hút cả tầm nhìn của ông
Một người ở đằng xa, bước lại gần, bỗng nhiên nheo mắt nhìn một mảnh cổ vật trông như cổng của một cánh cửa nào đó đã được tìm ra, ngọc xanh nổi bật bên đang từ từ chuyển thành đỏ rồi ngày càng chuyển sang màu đậm hơn. Hắn giơ tay, lớn tiếng hô, muốn ngăn cản_”Không được!!”
Lời chưa kịp tròn thì ngươi kia đã xấn xuống lưỡi xẻng nho nhỏ, cố sức lấy lên một mẫu đất to. Một vệt trắng lấm lem bùn đất hiện ra cùng vài mảnh vàng gần đó. Người đó mỉm cười đầy vui vẻ, mắt cũng sáng lên, vội vàng ngồi xuống lấy ra cuốc nhỏ, quỳ xuống tư thế muốn đào.
Chỉ là vừa quỳ xuống, hố nhỏ do hắn vừa tạo liền có một thứ chất lỏng len lõi xuất hiện. Người ở gần bất giác lùi lại vài bước còn hắn thì trợn mắt, kinh hãi định nói gì đó nhưng bỗng nhiên cổ như bị thắt chặt, một lời cũng không thốt ra nổi, hai tay run rẩy đưa lên như cố cạy mở thứ gi đó dang xiết chặt cổ nhưng lại không tìm thấy, mắt nhìn qua bằng hữu cùng chuyến đi lại càng kinh hãi hơn
Chỉ là, thời gian không cho phép hắn nghĩ hay làm quá gì nhiều. Hiện tại, ngay cả nhìn, cũng đã thấy khó khăn
Mắt hắn từ từ lộ ra, sợi tơ máu vằn lên, từng mạch đập dữ dội nổi lên chực chờ vỡ nát, tầm nhìn như bị nhuốm đỏ, máu từ mũi mà miệng cũng bắt đầu trào. Không chỉ có cổ mà toàn thân hắn cảm giác như bị một con trăn lớn đang từ từ từng chút một nghiền nát con mồi nó bắt được. Xương khớp, cũng từ từ reo lên bản nhạc tử thần cho chủ nhân của nó. Máu trào ra, hắn cố tìm bất cứ thứ gì trông có vẻ là đang muốn giết hắn để kích hoạt năng lực, nhưng mà cánh tay chỉ có thể quơ quào chạm đến cơ thể của thân mà không hơn không kém. Hắn đau đớn, mọi thứ như bị dồn nén, muốn giải thoát.
Bỗng nhiên đôi mắt hắn lọt hẳn ra ngoài chỉ có thể vướn lại bởi những sợi cơ, nhưng hắn vẫn còn sống, tim vẫn còn đập dù cho mọi thứ đang cố gắng tìm chỗ để có thể chứa đựng được, xương nứt gãy bên trong như cũng đang vui vẻ tham gia vào sự chen chút của nội tạng bên trong. Đôi tay hắn vẫn quơ quào, rồi trong một khắc kia, lúc chạm đến cổ mình, nó đã chính thức đứt lià
Tại sao người đi cùng hắn không cứu lấy hắn? Họ đã bất ngờ khi thấy hắn như có vật vô hình ám hại, chưa kịp hành động thì xung quanh bọn họ, những mô đất vốn bằng phẳng hiện tại lại gồ lên bất thường, những cánh tay đầy máu vẫn đỏ tươi nhưng thịt đã thối rữa vươn lên khỏi lòng đất tăm tối như tìm thấy sự sống mới, rất nhanh, những thi bản không hoàn thiện bắt đầu xuất hiện, khằng khặc cười dù cho thân thể bị chém nát bởi sự kháng cự yếu ớt của con người
Một người bên kia sợ hãi, lùi bước liền ngã xuống hố lớn, trước đó cả đội đã cùng nhau đào và phát hiện có một quan tài nằm đó nhưng lại trong không có vẻ gì là có giá trị nên liền bị bỏ lơ. Hiện tại ngã xuống, liền hoảng sợ, căng mắt nhìn quanh. Hắn không dám leo lên, hắn sợ sẽ có một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện, mở ra khuôn miệng đầy máu tanh hôi kia mà tấn công hắn, hắn không thể leo lên. Hố dù không sâu, nhưng lại có luồn khí lạnh xuyên tâm luẩn quẩn xung quanh, nó như sợi dây vô hình trói chặt cả người hắn từ sâu thẳm trong xương cốt.
Sau một lúc lâu, khi tiếng thét thất thanh hoảng sợ hay lời đe dọa bị thay bởi tiếng cười khằng khặc kia ngày một rõ ràng hơn, trông có vẻ, nó đang tiến đến gần hơn với miệng hố.
Và rồi, hắn với sự hoảng loạn của tâm trí, đưa đôi mắt mở hết mức có thể của mình nhìn lên miệng hố to lớn kia thì thi bản đầy máu tươi, giòi bọ hết ratrước tiên vươn hai tay vịn vào miêng hố, kế đến thò cái đầu chỉ còn một mắt gần như có thể rơi ra ngoài bất cứ lúc nào với phân nữa vẫn đang bị ăn, máu tươi đỏ vón cục rơi rớt xuống bả vai hắn, nóng rát đang từ từ khiến cho hắn có cảm giác bả vai đang bị ăn mòn. Sợ hãi, nhanh tay xé áo lau đi. Đám thi bản đó vẫn nhìn hắn, khằng khặc cười nhưng lại không làm gì thêm.
Không hiểu có chuyện gì xảy ra, lát sau, đã có hơn mười thi bản đứng vòng quanh miệng hố, cúi đầu chòng chọc nhìn hắn
Còn đang trong trạng thái hoảng loạn, thì bỗng nhiên
“ĐI RA!!!”
Một tiếng quát khiến hắn giật mình, nhưng lại không giấu được vui vẻ mà ngơ ngác nhìn quanh dù cho hiện tại bên trên là thi bản, bốn bề trước mặt là mặt đất với máu đang từ từ rướm ra và bên dưới hắn thì lại là quan tài bằng gỗ đen toàn bộ
Rồi sau đó lại là một tràn tiêng rít khó hiểu vang lên khiến cho sống lưng hắn bỗng dưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Một thứ gì đó vô hình quấn chặt cổ hắn, cứ tưởng mình sẽ chết nhưng nó lại mang hắn lên khỏi miệng hố, thi bản tách ra, hắn được hạ xuống đất nhưng áp lực trên cổ là không hề thuyên giảm. Vài thi bản nhảy xuống bắt đầu mở ra nắp quan tài. Nhưng mà trông lúc nâng lên, thân thể của chúng dường như bởi vì sức nặng của nắp mà bắt đầu rời rụng, vài thi bản khác cũng đi xuống giúp.
Nhưng đến lúc nâng lên, chúng lại bắt đầu rít thứ âm thanh vừa ghê rợn, lại chói tay vô cùng. Trông như đang mắng nhau về việc nắp quan tay sẽ đặt ở đâu bởi vì tứ phía đều là thi bản. Chúng do dự, định hạ xuống thì lại bị đạp lên. Bọn chúng liền dừng lại, cố trụ giữ nắp hòm dù gần như tất cả đều bắt đầu run rẩy
Hắn trợn mắt, không thể tin vào nhưng gì mình thấy, bất chấp cái cần cổ nhỏ bé của mình mà cố rướn tới xem thứ không thể tồn tại kia xuất hiện.
Một bàn tay người bình thường xuất hiện, không thô to, chai sạn hay sẫm màu mà lại là một bàn tay non mịm, mềm mại trắng nõn bám lấy thành quan tài, sau đó thì dưới sự che chắn của nắm quan tay, một mái tóc đen lại xuất hiện, và cuối cùng đến chân.
Người đó ngã lăn ra ngoài, chạm vào thi bản. Nhưng chỉ có áo là dính máu của bọn chúng, mặc nhiên không hề có chút thưởng tổn. Mà kinh hãi hơn đây trông như một con người còn sống, mắt vẫn chưa mở nhưng đã từ từ đứng dậy, thản nhiên quay đầu nhìn quanh với đôi mắt nhắm tịt ấy, sau đó ngẩng đầu đối mặt với trời, mày khẽ chau rồi đột nhiên quay đầu về phía hắn, đầu khẽ nghiêng qua một bên như đang suy tư gì đó nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
Người đó nhấc chân vào không trung, nhưng mà tiếp theo lại như đang đi trên bậc thang dù dưới chân không hề có thứ gì xuất hiện để nâng đỡ. Thi bản cũng bắt đầu khó khăn leo trở lên. Người đi đến trước mặt hắn, lần nữa ngẩng đầu đối mặt với trời chiều, sau đó đưa tay lên che lấy mắt.
Lúc sau, khi nhận được ánh nhìn kia, cả tâm trí hắn nhi bị thôi miên, hãm sâu vào cõi chết. Đôi mắt kia không hề có một chút nhỏ dù là sự sống bên trong. Nó màu tím nhưng đồng tử đen lại mở rộng hết mức. Hắn run rẩy trong đàu nghĩ_[Đôi mắt người chết! không được nhìn, không được nhìn]
Hắn khó khăn cúi đầu, sau đó vẻ mặt hãi hùng nhìn lên, như muốn thét nhưng lại không thể. Hai chân hắn giờ chỉ có máu đỏ tuôn trào, từ đầu gối trở xuống hiện tại đang được thi bản ngấu nghiến. Người đó với đôi mắt người chết, nghiêng đầu chăm chú xem xét vật mang sự sống trước mặt. Mà không để ý đến việc bản thân hơi thở đã không còn, khí lạnh lại đang chậm rãi bao quanh con người kia. Hiện thực, đã kích cùng đau đớn trí mạng khiến cho con ngươi hắn giật mạnh liên hồi, đang có xu hướng chạy ngược lên phía trên
“Không phải, người giúp ta tỉnh vẫn không phải người kia”_người lầm bầm, sau đó đứng thẳng người dậy, chớp mắt thật chậm, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, cũng không quay đầu xem nhân loại phía sau rốt cục đã thành hình hài gì, nhấc chân bước đi trông thật bình thản
Phía bên đây, một tiếng rên hắn cũng không thể bật ra nổi, chỉ có thể trân mắt nhìn từng phần, từng phần bị ngấu nghiến hoặc xé rời ra, từng chút, từng chút một. Trước khi tầm nhìn hắn bị vòm miệng đầy máu tanh hôi che lấp thì hắn đã thấy, trong không gian, một làn khí đen đang tích tụ, đồng thời hướng đi theo phía người kia.
Sinh mạng chấm dứt.
Người bước đi, sau đó lại nghiêng đầu, bước tới, vươn tay chạm vãi người đàn
ông trước mắt. Ông ta quay lại nhìn người, vẻ mặt trông có chút hoảng hốt nhưng chỉ sau vài giây liền thành kinh hãi cùng hoảng sợ. Lại cảm giác có thứ gì đó đang len lõi trong cơ thể mình, dần dần lạnh buốt lan tỏa, thứ đó đang chậm rãi vòng quanh cổ hắn. Cố hạ mắt nhìn liền thấy được một chuỗi khí đen mơ hồ lẩn quẩn
“Đường ra, ta không thấy”_người giọng nói thật nhẹ, thật mượt mà vang lên, nhưng một chút thanh điệu cũng không có
“Ta, ta cũng không thấy, từ nãy đến giờ không hiểu vì sau cứ lẩn quẩn mãi một vòng”_hắn không phải là không sợ, mà đã là quá sợ. Đôi mắt kia, chính là đôi mắt của người chết. Trước mặt hắn rốt cục là thứ gì?
“Lẩn quẩn mãi sao?”_người khẽ nghiêng đầu, rít lên một âm thanh khó hiểu rồi luồn khí đen kia trực tiếp rời khỏi người đàn ông kia, biến mất. Người chậm rãi chớp mắt, nhìn vật sống trước mặt_”Chờ một chút”
Cho đến một lúc lâu sau, cảm tưởng chân cũng có thể hóa đá thì trong không khí, thứ khí đen kia lại tích tụ lại với nhau, trông có vẻ kích thước so với lúc này có hay không nhầm lẫn trông như nó to hơn, thứ khí đen kia hướng cổ áo người trước mặt cùng dưới chân mà chui vào_”Đã thông”
“Vậy, vậy xin hãy đi theo ta”_hắn nuốt xuống một ngụm, lấm lét, run rẩy quay đầu bước đi
“Cảm ơn”
Hai người, một trước một sau bước đi. Hắn không thể nghĩ nổi, trong lòng chỉ cầu mong, khấn trời cầu phật cho mình qua khỏi kiếp nạn kinh hồn này. Cứ vài bước, hắn lại kiềm không được run rẩy nhìn lại phía sau.
Bước chân của người kia dường như là không tồn tại. Khiến hắn mỗi lần quay đầu nhìn đều tự hù dọa mình bằng việc mọt chiếc đầu lặt lìa đầy máu tươi không nguyên vẹn, răng nanh tóc đen dài còn có luồn khí đen âm u lạnh buốt kia nữa.
Nếu đã nói là trộm mộ, phàm là những chuyện như thế này thì chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó. Nhưng tổ đội bọn họ, trong lúc tìm kiếm được khu mộ cổ này cũng liền lập tức đào, sự tình kì dị hầu như không hề xảy ra.
Chỉ có một điều, họ đang làm gần như một tháng, thứ thâu được cũng chỉ là vài đồng bạc cổ. Sau thứ đáng lẽ phải năm trong rương, chôn thật sâu lại là thứ được tìm thấy trước? Những lúc nghĩ muốn bỏ khu mộ bởi không tìm thấy thứ gì đáng giá thì bất thình lình lại tìm được bảo vật. Cứ như vậy, không ai mảy may để tâm, cứ lần theo nhưng vật phẩm ít ỏi mà đào. Gía trị của vật được tìm ra cũng càng ngày càng cao khiến họ nghĩ đây là khu mộ cần được nắm lấy.
Mất dần phòng bị. Và hôm nay, ngày mà người phụ trách chuẩn bị vật trừ thi bản nữa đường vào rừng liền bị đau bụng, nhóm bọn hắn nghĩ người kia sẽ ổn và quay trở lại. Nhưng, người kia, từ sang đến chiều cũng đã không về, điện thoại lại để quên ở nhà để cho người vợ trẻ nhận cuộc gọi. Hắn thấy không ổn, nghĩ khuyên mọi người về sớm. Nhưng hiện tại, thứ sau lưng này rõ rệt như vậy, lại còn thứ bám trên người.
Chỉ e, bọn họ đã không thể trở về.
Trông kí ức của hắn, thể loại phía sau này, là lần thứ hai tìm được.
Suốt đường đi, hắn không buông nổi thần kinh đang căng cứng của mình. Nhưng cho đến cùng, vẫn không có gì xảy ra. Cả hai bước ra an toàn khỏi khu rừng, dừng chân ngay bên dưới trụ đèn gần nhất
“Ta, ta có thể đi chứ?”
Người cúi đầu, lại nghiêng trái một chút, mày hơi chau, sau đó chậm chạp hướng ánh nhìn vô hồn, không chút ánh sáng mà nhìn vật sống trước mặt_”Có thể. Nhưng....”
“Ta thề, sẽ không nói gì”_hắn nhanh chong liền giơ lên hai ngón tay thề với trời và đất
“Nhưng mà, ngươi rời ta, ta nào biết được ngươi sẽ nói hay không?”
“Xin ngươi, xin ngươi, nhà ta còn vợ còn có đứa nhỏ. Mẹ ta cũng chỉ vừa sang thăm. Làm ơn”
Người lạnh lẽo lại nghiêng đầu quan sát hắn. Từng phút, từng giây một cứ chậm rãi cứa vào một mạng người. Cmr thấy bản thân thấu suốt điều cần phải thấy, người giơ tay, ngón trỏ chạm nhẹ vào trán của người đàn ông trước mặt, chậm chạp, đứt quãng thu lại tay mình, nhìn nó một chút, sau đó quay đầu, tiêp tục bước đi.
Hắn, con người đó, sẽ thoát thật sao??
P/S: Tôi cảm thấy nó có chút ngắn...chịu không nổi nha
Truyện khác cùng thể loại
1125 chương
62 chương
69 chương