Edit: Ann tần Beta: Gian phi Trong trận chiến giữa lão rùa và đại bàng, Ôn Như Thị không biết ai là người thắng. Nàng chỉ biết khi màn đêm buông xuống, lão rùa lại chậm rãi bò xuống nước. Nó quẫy đạp tứ chi, bơi tới bên cạnh Ôn Như Thị thì ngừng lại, nghiêng đầu xem xét nàng. Sau đó, nó duỗi cái chân vừa ngắn vừa thô, kéo nàng từ dưới bùn lên: “…Thạch yêu?” Ôn Như Thị vui vẻ, cũng không chê lão rùa chào hỏi không lễ phép, mừng rỡ trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng biết nói?!” “Ngươi cái gì mà ngươi, vô phép vô tắc, phải gọi ta là Rùa Tiên tiền bối.” Nó lắc đầu, trong mắt lộ vẻ không vui vì bị xúc phạm. “Tiên?!” Ôn Như Thị nổi lòng tôn kính, nghiêm mặt nói, “Rùa Tiên tiền bối, hạ yêu lâu nay chỉ tu luyện một mình, may mắn đến nay đã tìm được người chỉ lối rồi.” Con rùa đen cao ngạo ngẩng đầu, rất thích thú với lời khen của nàng. Ôn Như Thị tiếp tục nịnh nọt, thấy con rùa này bị tâng bốc lên chín tầng mây, nàng mới trừng mắt nhìn, cẩn thận thăm dò, “Tiền bối Rùa Tiên tu hành nhiều năm như vậy, có biết phương pháp tu luyện nào hợp với hạ yêu không?” Rùa Tiên cúi đầu nhìn nàng: “Phương pháp tu luyện gì? Ngày ngày phơi nắng tắm trăng, từ từ tự khắc thành tài.” Dối trá! Tu tiên không có bí kíp thì tu thế nào được?! Chẳng lẽ ngay từ đầu phương pháp tu luyện của cô đã sai bét? Ôn Như Thị dè dặt hỏi: “Vậy, vậy, ta muốn hỏi một chút, từ từ… là bao lâu?” Rùa Tiên nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, nó rất thích hòn đá nhỏ này, muốn khoe khoang chút chút, nhưng vấn đề của nàng… Nó chưa từng tính qua. Nó chần chờ mở miệng: “Khoảng 700, 800… Hơn một ngàn năm?” Khóe miệng Ôn Như Thị giật giật: “… Xin hỏi năm nay ngài bao nhiêu tuổi?” “Không nhớ, chắc là một ngàn, hai ngàn năm gì đó.” Rùa Tiên có chút tự hào, trăm dặm quanh đây chỉ có nó sống lâu nhất. Ôn Như Thị hít một hơi thật sâu: “À, chắc hẳn ngài có thể hóa thành hình người nhỉ?” Rùa Tiên cứng đờ, cuối cùng cũng chịu hạ cái đầu cao quý xuống, ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác: “Thật ra, chuyện hóa hình ấy à, ta tự thấy dáng vẻ bây giờ rất tốt.” Dường như sợ Ôn Như Thị không tin lời mình, nó lại vội vã nói thêm, “Hình người thật sự rất xấu, lại chẳng có cái mai mỹ miều như ta. Làm yêu quái chẳng phải sung sướng sao, bạ đâu ngủ đây, làm người ắt phải tìm chỗ ngủ, phiền toái! Hơn nữa, cứ như ta đây, ở yên một chỗ chẳng cần động đậy là hạnh phúc nhất.” Toàn thân Ôn Như Thị run lên vì giận. Sống một, hai ngàn năm mà còn chưa biến thành hình người… Cuối cùng Ôn Như Thị cũng có thể khẳng định: con rùa này vốn dĩ chưa từng tu luyện! Thế giới này linh khí dồi dào, ngay cả kẻ chẳng hiểu gì như nàng cố gắng qua năm trăm năm đã có thể nói chuyện. Con rùa này sống hơn nghìn năm mà vẫn chỉ dậm chân ở trình độ nói được tiếng người. Nó lấy đâu ra tự tin xưng “Tiên” với cô?! Nếu thần tiên trên đời đều chỉ có một tâm nguyện là nằm lỳ một chỗ giống nó, thì thế giới này đã không bao giờ có cuộc chiến của các chư thần rồi. Nàng còn tưởng gặp được quý nhân nữa chứ, Ôn Như Thị chán nản ngậm miệng. Rùa Tiên thấy nàng không nói gì, dường như tự biết mình khiến đối phương thất vọng. Ở khúc sông này không dễ gì gặp được yêu quái biết nói chuyện, nó nhún nhường mở lời: “Mặt trăng sắp lên, chi bằng ta dẫn ngươi đi đón ánh trăng?” Ôn Như Thị ủ rũ nói “Được”, con rùa đen ngậm nàng trong miệng, chậm chạp xoay người bơi lên bờ. Đêm đó ánh trăng sáng ngần, tiếng nước róc rách chảy bên tai. Trên bờ, thảm cỏ xanh mướt điểm xuyết trăm hoa, ánh trăng len lỏi vào từng tầng hoa lá. Ôn Như Thị được đặt trên mặt một tảng đá lớn bằng phẳng bên bờ sông. Tảng đá lớn và tảng đá nhỏ, đúng là một tổ hợp dễ nhìn. Nàng tập trung tinh thần, hấp thu tinh hoa của ánh trăng, Rùa Tiên nằm nhoài gật gù bên cạnh tảng đá. Một lúc sau, nàng chợt nghe tiếng ngáy khò khò đều đặn. Ôn Như Thị nhìn xuống, quả nhiên, lão rùa ngủ luôn rồi. Nàng thở dài, thu hồi ánh mắt, tiếp tục tu luyện. Cũng đã lâu nàng chưa được ngủ, nhìn Rùa Tiên ngủ say sưa đúng là đáng ngưỡng mộ. Dù Rùa Tiên thích khoác lác, nhưng lại đối xử với Ôn Như Thị rất tốt. Mỗi khi trời mưa gió, nó sẽ ngậm “đá vũ hoa” trở lại lòng sông. Rùa Tiên có một hang động nhỏ giữa sông, nó thường rải rong và bèo làm ổ cho Ôn Như Thị. Không phải nó thích chưng diện, nó chỉ sợ nàng quá nhỏ, nó chỉ cần xoay người đã đủ đá nàng ra khỏi hang. Mỗi khi thời tiết trong lành, nó lại đưa Ôn Như Thị lên bờ, đặt ở chỗ cũ, sau đó nằm ngủ bên cạnh Bờ sông cây cối um tùm, linh khí dồi dào hơn Tuyết Sơn. Ôn Như Thị tập trung tu hành mấy năm, cuối cùng từ đá vũ hoa hóa thành đá lưu ly. Bây giờ, nàng có thể tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm. Ôn Như Thị tin chắc hình người của mình hẳn không đến nỗi xấu xí như quái vật. Chẳng phải các cụ có câu một màu trắng che trăm xấu sao, chỉ cần da dẻ đẹp, dù lớn lên có hơi xấu xí, chắc hẳn cũng không quá tệ? Thỉnh thoảng vẫn có động vật đến bờ sông uống nước. Một ngày, Rùa Tiên đang kiếm ăn dưới sông, Ôn Như Thị phơi nắng trên tảng đá lớn, bỗng nghe thấy tiếng kêu của động vật gần đó. Nàng đưa mắt dõi theo, khuôn mặt bỗng biến sắc. Một con hồ ly trắng tuyết đang chậm rãi tới gần tảng đá, nó híp mắt quan sát nàng một lát, bỗng  cúi đầu, ngửi một cái. “Ôn Như Thị, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Trời muốn diệt nàng ư! Ôn Như Thị thảng thốt kêu gào: “Rùa Tiên tiền bối! Cứu mạng! Có con hồ ly xấu xí muốn ăn trộm tảng đá của ngài!” Con hồ ly thối tha trong lời Ôn Như Thị, à không, phải nói là Ethel thối tha nghe tiếng hét thất thanh của nàng, cũng giật mình hoảng hốt, vừa ngẩng đầu đã thấy một con rùa khổng lồ ló đầu ra: “Ai dám động đến đồ của ta?!” Nước sông ào ào tách ra, chảy xuống hai bên mai rùa. Ethel do dự, không biết nên bắt cóc Ôn Như Thị bỏ trốn, hay vẫn nên lo cho thân mình trước hẵng. Rùa Tiên quẫy đạp bốn cái chân ngắn, vọt ra khỏi mặt nước, sử dụng tốc độ nhanh nhất của nó, ầm ầm đuổi tới như một cỗ xe tăng. Hình thể hai bên cách biệt quá lớn, giờ khắc này Ethel hoàn toàn không do dự, nó quay đầu nhảy khỏi tảng đá, cắm đầu chạy vào rừng. Thấy hồ ly chạy biến như làn khói, Rùa Tiên lập tức dừng lại thở dốc. “Mẹ ơi, mệt chết mất, ta phải nghỉ ngơi đã.” Mấy trăm năm chưa từng vận động mạnh, bỗng nhiên phải chạy hồng hộc cả chục mét, chẳng khác nào muốn lấy mạng già của nó. Ôn Như Thị ôm trán. Cũng may Ethel đã chạy xa, không thấy dáng vẻ sống dở chết dở của Rùa Tiên. Tên bảo tiêu này chỉ có mỗi tuyệt chiêu dùng hình thể dọa nạt đối phương… Haiz, có còn hơn không, nàng tự biết bằng lòng với thực tại. Mấy ngày sau, Ôn Như Thị luôn thấy hồ lý trắng quanh quẩn ở bìa rừng, nhìn chòng chọc vào bản thể của nàng. Rùa Tiên không yên lòng: “Hay là ngươi lên lưng ta đi.” Ôn Như Thị nhìn tứ chi ngắn ngủn của nó, lại nhìn hình thể như viên ngọc của mình: “Ngài nghĩ ta leo lên lưng ngài bằng cách nào?” Tròng mắt Rùa Tiên khẽ chuyển: “Ta đứng dưới tảng đá, ngươi lăn xuống lưng ta.” Ôn Như Thị: “…” Nếu nàng cử động được thì cớ gì đợi đến ngày hôm nay? Hai yêu quái nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lát, Ôn Như Thị lên tiếng: “Ngài đặt ta ở mép tảng đá, lấy thân đụng vào vách đá, có lẽ ta có thể rơi lên lưng ngài.” Rùa Tiên vui vẻ đồng ý. Thử nhiều lần, cuối cùng Ôn Như Thị cũng rơi xuống chính giữa mai rùa. Nàng vung tay: “Đi!” Rùa Tiên vênh váo xuất phát, bước về phía hồ ly: “Hôm nay ta trừng trị nó!” Ôn Như Thị cảm động gật đầu liên tục. Không trừng trị Ethel, nàng cũng không yên tâm tắm nắng! Nửa khắc sau, Rùa Tiên vẫn còn cõng Ôn Như Thị chầm chậm lê bước bên bờ sông, bước đi của một thiếu nữ mong manh dễ vỡ cũng không khiến người ta lo lắng như bước đi của con rùa này. Một khắc sau, Rùa Tiên cuối cùng cũng đến bìa rừng. “Thôi bỏ đi, nó đã sớm đi rồi.” Ôn Như Thị không nhịn được mở miệng. Với tốc độ này chỉ có thể tóm được loại yêu quái bất động như nàng thôi. Rùa Tiên quay đầu nhìn khoảng cách mấy chục mét từ bìa rừng đến bờ sông, mặt già đỏ lên: “Trở về rất lâu, hay là tối nay chúng ta ngủ trong rừng?” Ôn Như Thị câm nín nhìn trời. “Trong rừng có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, ngươi chưa thấy bao giờ, nhìn một chút cho đỡ tiếc.” Rùa Tiên nỗ lực thuyết phục, “Chẳng phải ngươi rất thích đom đóm ư, xem ở khoảng cách gần thế này chắc chắn thú vị hơn xem ở bờ sông rất nhiều.” Khóe miệng Ôn Như Thị khẽ nhếch, thật lòng không muốn đáp lại. Buổi tối hai người ở lại trong rừng. Trong rừng nhiều muỗi, nhưng Ôn Như Thị không bận lòng, nàng chỉ là một tảng đá. Rùa Tiên da dày, cũng không thèm để ý. Đến khi đêm đã khuya cũng không thấy con đom đóm nào bay ra, đến mặt trăng cũng bị mây đen che kín. “Chắc là không mưa đâu nhỉ.” Ôn Như Thị lẩm bẩm. Vừa dứt lời, một tia chớp đánh xuống, tia chớp xé đôi màn đêm, sét đánh vào một cây đại thụ cách đó không xa! Cành cây to lớn bỗng chốc nứt toác, trên tán còn có vài đốm lửa. Ôn Như Thị và Rùa Tiên giật mình, không cần nàng nhắc nhở, Rùa Tiên đã tức tốc chạy khỏi rừng. Tốc độ này khác xa tốc độ chậm rì rì của nó thường ngày, tốc độ này thậm chí có thể so với tuyển thủ bơi tự do trong thế vận hội Olympic. Ôn Như Thị ở trên lưng nó, xóc nảy loạn xì ngầu, khó khăn lắm mới lắp bắp được một câu: “Ngài chậm lại chút.” Không ngờ, lại càng xóc nảy mạnh hơn. “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, chúng ta sẽ không bị sét đánh chết!” Rùa Tiên vừa tăng tốc động tác, vừa thở hồng hộc an ủi nàng. Khi Ôn Như Thị lăn từ mai rùa cứng rắng của nó xuống đất, trong lòng nàng chỉ có một câu: “Cũng vì có ngươi ở đây nên ta mới bị sét đánh chết đó…” Không trung vang lên tiếng nổ lớn, mưa dội xuống tầm tã, tiếng mưa rơi lộp độp trên từng phiến lá. Cách một màn mưa, Ôn Như Thị giương mắt nhìn bóng lưng Rùa Tiên: “Mau trở lại…” một tia sét đánh xuống, tiếng sấm nổ vang hoàn toàn át mất tiếng nàng gọi. Ôn Như Thị nhìn phương hướng nó đi mất, thở dài thườn thượt. Khi Rùa Tiên ra sức chạy thoát, bổ nhào xuống lòng sông, bấy giờ mới phát hiện hòn đá trên lưng không còn nữa. Rạng sáng ngày hôm sau, Rùa Tiên tìm kiếm dọc theo con đường tối qua, cũng không nghe thấy giọng nói quen thuộc của nàng nữa. Ngay khi Rùa Tiên đau lòng quay lại đường cũ, nhìn từng tảng đá có hình dáng giống nàng rồi gọi tên nàng, thì Ôn Như Thị đang nằm trong lòng Hậu Khanh. Nghe tiếng hắn chào hỏi cùng người khác, lòng Ôn Như Thị muốn khóc. Vòng qua vòng lại, cuối cùng lại vòng về bên người tên nam phụ này, đúng là oan nghiệt…