If i stay " nếu em ở lại"
Chương 2 : Say goodbye
- Alo-Giọng 1 người đàn bà vang lên trong điện thoại.
-Alo!Dì Mễ à?!Cháu đây.
-A!Lão nương ,lâu lắm rồi không gặp.
-Cháu đã bảo dì dừng gọi cháu như thế rồi mà- tôi hậm hực-Thôi việc này để sau, cháu hỏi mấy ngày nay có thấy cậu thanh niên nào tầm tuổi cháu tóc màu bạch kim vào quán của dì không???????????????
-Nếu lão nương đã hỏi vậy thì có muốn nói chuyện điện thoại trực tiếp với nó ngay bây giờ không?
-Ế ế, cậu ta ở đấy à?
-Là như thế này,thằng nhãi này ở đây 2 ngày rồi,chơi hết tiền trong thẻ tín dụng thì lại quay sang thế chấp luôn cái ô tô cho quán,rồi nhẫn vàng vòng bạc của nó cũng vào tay tôi cả.Không hiểu đầu óc nó có làm sao không nữa.Thế nó đắc tội gì với lão nương à?Dể tôi xử lí luôn 1 thể cho nhé,muốn đánh vào chân hay vào mặt đây. kể cũng tội , mặt đẹp trai thế này đánh thì hơi phí.
-Ấy ấy, dì Mễ .Dì đừng manhđộng đẻ đấy cháu sẽ tự giải quyết- tôi nhìn lên tấm biển quán cà phê mà tôi hay vào , nói với dì-Hay là dì đưa cái cậu mà dì bảo là THẰNG NHÃI đến Black Cat nhé!
-Vậy xin theo lời lão nương.
-À mà, nếu có đi ô tô thì đóng hết cửa sổ vào nhé, dì không muốn biết mấy cô gái đi đường sẽ như thế nào khi thấy cậu ta đâu- tôi dập máy.
Ngồi trong quán, tôi gọi 1 cốc cà phê sữa và đọc 1 cuốn tạp chí thời trang số mới.Ngẩng mặt lên đã thấy 3 con nối đuôi nhau trước cửa quán.1 con Audi trắng bạc , 1 em Ferrari đỏ chói và cuối cùng vàng chuẩn màu Benz. Kit bước ra khổi chiếc Ferrari, vẫn là cái sức hút rừng rực khiến mấy cô gái bên đường phải dừng lại nhìn.Dẩy cửa đi vào , cậu đến thẳng chỗ tôi, ngồi xuống đối diện tôi , cất giọng :
-Em muốn gặp anh?!- trong không khí mùi rượu trên người cậu tỏa ra thoang thoảng.
-không hẳn-tôi cất giọng chán chường.
-anh hỏi em 1 câu.
Được?!
-anh xếp thứ mấy trong tim em?????
-Cậu còn nhớ mẹ tớ đã nói gì không-tôi cười,điệu cười nhạt nhẽo-Nếu trái tim chỉ có 1 nhiệm vụ là để yêu mà không phải duy trì sự sống thì ta chẳng cần nó là gì mà thứ mình muốn chỉ là 1 cái đầu để kiếm ra tiền-tôi nhún vai-Vậy nên cậu không xếp thứ mấy trong tim tớ cả. Tơ chẳng có ai hết.
Bỗng Kit nhìn ra ngoài cửa kính.Ánh mắt nâu đỏ sâu thẳm mang mác buồn.Đôi môi môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 nụ cười cay đắng :
-Em nói xem, nếu sau này anh rời xa em mãi mãi, không còn nói chuyện được với em, không cò an ủi khi em buồn, không còn giúp đỡ em.Thì em sẽ ổn chứ?????
Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng trả lời: -Đúng vậy, sẽ ổn....!
Vừa dứt lời, tôi bỗng hoảng sợ khi thấy khuôn mặt của Kit. Khuôn mặt không còn 1 chút sức sống, vô vọng đến tột cùng.Nếu như bao phái đẹp khác thì có lẽ tôi đã rơi nước mắt.Nhưng xin lỗi, tôi không phải loại đàn bà như vậy.20 năm sống trên đời này đã thấy đủ nỗi đau rồi, quá nhiều là đằng khác.Nhấc cốc cà phê lên nhấp 1 ngụm. Giật mình phát hiên, tại sao hôm nay cà phê lại đắn như vậy?Câu hỏi cứ vang lên trong đầu tôi.Mắt chăm chăm nhìn vào chiếc cốc đang bốc hơi ấm được cầm bằng bàn tay lạnh ngắt của chính mình như thể làm vậy sẽ có được câu trả lời.Sực tỉnh, chiếc cốc tuột khỏi tay, từng mảnh rơi vỡ, cà phê tung tóe bắn ra ngoài. Người phục vụ đứng gần đấy chạy lại hỏi. Nhưng tôi lại chẳng nghe thấy chị ta nói gì cả, len vào bộ não gần như đông cứng của tôi rõ mồn một tiếng nhạc được phát ra từ chiếc loa trong quán:
Vì em anh như người điên mất trí. vì em anh như chẳng còn biết nghĩ suy.
Vì anh đã chót lỡ đắm say em không bận tâm mai sau thế nào.
Dù mai sau kia ghập ghềnh sóng gió.
Dù mai sau kia đòng đời có cuốn xoay.
Dù nhắm mắt anh vẫn nắm tay em như ngày ta bắt đầu.
Tôi ngẩn người đứng dậy ra khỏi quán, nghe thấy tiếng chân đuổi theo sau. Nhưng không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.Dòng xe cứ vùn vụt lướt qua tôi, chân lại vẫn tiếp bước không ngừng.Đột nhiên 1 chiếc ô tô lao thẳng về phía tôi,tôi ngây người ra đứng yên. Chợt cái bống đen từ đâu lao tới đè lên người tôi.
Kít............tttttttttttttttttttttt- tiếng chiếc xe phanh gấp lại.
Đầu óc tôi mụ mị dần , loáng thoáng trong cái phút cuối của cuộc đời tôi nhìn thấy 1 dòng máu đỏ lẫn trong ánh bạch kim.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
4 chương
24 chương
6 chương
10 chương