If i stay " nếu em ở lại"
Chương 3 : Đã có một người rời đi
-Em nói em không cần ai?em quá lạnh lùng,đó là bệnh,cần phải chữa.Không ai trên thế gian có thể sống 1 mình.Tôi cũng vậy,em cũng vậy,ai cũng vậy cả,chỉ là em không chấp nhận sự thật thôi-Kit dựa vào cánh cửa sồi màu sậm được trạm khắc tinh xảo.
Tôi giật mình tỉnh dậy ,người đầm đìa mồ hôi như tắm,cảm giác choáng váng lan dần lên não. Nhìn xung quanh 1 màu tường trắng toát, tôi nằm trên giường mặc bộ đồ của bệnh nhân.
-Em dậy rồi- Chị tôi bước đến.
-Sao chị lại ở đây?
- Vì con mà chị bỏ cả buổi họp mua cổ phiếu lớn rồi đấy!- Mẹ tôi đi nối theo sau, tay phải cầm điếu thuốc lá, tay còn lại cầm tờ báo của thị trường chứng khoán.
-Này, uống nước đi- Mẹ vừa đưa tôi cốc nước, miệng bà thả ra 1 làn khói trắng đục mờ ảo.
Đột nhiên tôi nhớ đến Kit. Uống hết cốc nước, tôi mới hỏi: à, Kit đâu rồi?
Vừa nghe thấy vậy, mẹ và chị tôi sững người lại. Ánh mắt của tôi chuyển từ mẹ sang chị, không có 1 lời nào đáp lại cả, trả lại tôi là 1 sự im lặng đến đáng sợ.
Mẹ tôi ném nốt mẩu thuốc lá còn sót lại ra ngoài cửa sổ, bà chỉ vào chị và bảo:- Con nói với em đi- Nện giày cao gót, bước ra ngoài.
- Thực sự là em muốn nghe?!- Chị ngồi xuống, 2 tay đan vào nhau. Khuôn mặt tĩnh lặng như nước hồ,chị tôi là thế,dù có vui vẻ hay buồn khổ đều không thể hiện ra ngoài
- Nói đi!
- Em...
-Nói đi!- Tôi ngắt lời chị, giọng the thé như sắp gào lên.
- Xuất huyết màng não phải, tê liệt nửa người trái, cấp cứu không kịp thời, không qua khỏi- Chị nói 1 tràng dài, tông giọng không hề thay đổi.
Đầu quay cuồng khi nghe chị nói. cơn giận bùng lên trong tim tôi như thể nó có thể đốt cháy cả cái bệnh viện này vậy. Giật ống truyền nước ở tay ra,tôi loạng choạng đi về phía cửa,rồi lao nhanh ra ngoài,đứng ở ngoài thấy thế mẹ lo lắng hỏi tôi: -Con định đi đâu?
-Cút khỏi đây-Da ở phần tôi giật ống truyền nước bị rách bắt đầu tuôn ra máu.
-Con chưa khỏi hẳn,không thể đi được-Tay mẹ túm chặt tôi.
-Nếu để Kit như vậy thì cái nơi khỉ gió này cũng không chữa khỏi được cho con gái mẹ đâu-Tôi giật tay mẹ ra,giọng bất giác run lên bần bật
Bước đi trên đường,những chiếc xe cứ thế lao vùn vụt qua nhưng tôi dường như không còn nghe thấy gì nữa bên tai chỉ còn tiếng ù ù.Trời đổ mưa,tôi cứ để cho nước tát vào mặt,sống mũi cay cay,không biết là do nước mưa hay là do mình đang khóc nữa nhưng dù thế nào vẫn mặc,tôi vẫn bước đi như người mất hồn.
Sau khi Kit mất,ngày nào ngày nào tôi cũng nằm im trên giường,nhìn vào điện thoại,đợi 1 cuộc gọi từ Kit,để được nghe giọng nói của cậu,giọng nói mà tôi đã nghe quen từ lâu mà bây giờ cảm thấy xa vời
Nếu có ngày ta gặp nhau trên trời,anh có trách em không?Lần nói chuyện cuối cùng,em đã hững hờ với anh,em xin lỗi,em không hề ghét anh, đáng lẽ em phải nói em yêu anh lắm,anh có biết em yêu anh không?
Ghì chặt chiếc điện thoại trong tay,nằm vật ra giường,nước mắt lăn dài trên má,chảy vào tai...
Xin lỗi!Xin lỗi! Tự đáy lòng tôi gào lên từng câu xin lỗi muộn màng.
Cứ thế,tôi chờ đợi 1 cuộc gọi mà tôi biết là nó sẽ chẳng bao giờ tới.Cho đến khi gọi tên được mối quan hệ giữa tôi và Kit thì đã có 1 người rời đi mãi mãi...!
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
137 chương
125 chương
232 chương