Đối với Nhan Họa, việc ban ngày nhìn thấy Kỳ Trạch, ban đêm đi ngủ xuyên không đến tương lai đã trở thành một thói quen, cô đã từ cảm giác bỡ ngỡ trở nên bình tĩnh như bây giờ, hơn nữa còn biết cố gắng tìm kiếm sự thăng bằng và phương pháp giải quyết, tránh cho việc xuyên không của mình làm ảnh hưởng đến tương lai, cũng tránh khỏi việc bị tương lai ảnh hưởng mà làm trì hoãn đến cuộc sống hiện tại. Hiệu quả đương nhiên không hề tệ, số lần xuyên không càng nhiều thì càng giúp Nhan Họa biết được nhiều chuyện hơn về tương lai, sau đó phân tích ra sự bất đồng giữa hai thế giới. Đúng như lời Kỳ Trạch nói, hai thế giới hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, cho nên cô có thể thoải mái xuyên không mà không cần lo lắng rằng tương lai sẽ bị thay đổi. Lại một ngày đi học kết thúc, trong thư viện đã dần vắng bóng người, nhóm học tập cũng bắt đầu thu dọn sách vở đi về nhà. Lúc cả bọn ra khỏi thư viện thì trời đã tối sầm, phố đã lên đèn. Thời tiết thay đổi rồi, bình thường phải đến tám giờ thì trời mới tối, nhưng bây giờ mới bảy giờ mà đã tối mịt rồi, chân trời chỉ còn lại một chút mây trắng, nhìn vô cùng lạnh lẽo. Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới làm váy của các nữ sinh khẽ bị vén lên, khiến cho người ta cảm nhận được hương vị mùa thu mát lạnh nhưng vẫn có phần ấm áp của thành phố N. “Nghe nói cuối tuần trường học sẽ thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc để phù hợp với kỳ nghỉ đông.” Đàn Tử Quỳnh vui vẻ nói. Trình Dương lập tức cười nhạo nói: “Cho nên Đàn Tử cậu là người cao hứng nhất, vì cuối cùng cậu cũng có thể ngủ nướng rồi. ” “Dám trêu mình à, Trình Dương cậu muốn chết không!” Đàn Tử Quỳnh cầm balo lên đuổi đánh, Trình Dương cười ha ha chạy trốn. Một nhóm người cười nhìn Trình Dương và Đàn Tử Quỳnh đuổi nhau chạy trong sân trường, ai nấy đều không vội vã về nhà mà rất hưởng thụ khoảng thời gian nói chuyện đùa giỡn với bạn bè lúc này. Đàm Minh Thiên và Nhan Họa đi sau cùng, cô cầm tay Nhan Họa, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, một nụ cười chuẩn mực hoàn mỹ của nữ thần. Nghe nói lúc lên tiểu học, mẹ Đàm Minh Thiên có mời giáo viên đến đào tạo về kỹ năng và tác phong cho cô, khiến cho mọi cử chỉ của cô có phần duyên dáng và khéo léo hơn các cô gái khác, chẳng trách mà trong buổi lễ khai giảng năm lớp mười, Âu Dương Cảnh và các nam sinh khác đều trợn tròn mắt lên mà nhìn Đàm Minh Thiên. Đáng tiếc nữ thần không phải là người mà ai cũng có thể theo đuổi, cộng thêm việc thành tích của nữ thần còn rất tốt nữa, khiến rất nhiều nam sinh tự ti khi đứng trước mặt cô, không có mặt mũi nào mà tiếp cận, chỉ có duy nhất Âu Dương Cảnh đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mới có thể kiên trì theo đuổi mà thôi. Chẳng qua bây giờ cậu ta nhìn vẫn còn hơi trẻ con, chứ trong tương lai thì đã trở thành một người đàn ông cực chuẩn rồi, rất dễ dàng tạo cho phụ nữ một cảm giác an toàn, ngoại hình to cao trông cũng rất xứng đôi với Đàm Minh Thiên. “Nhan Họa, cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu và Đàn Tử có thể đến nhà dự sinh nhật mình được không?” Đàm Minh Thiên mong chờ hỏi, “Đây cũng là sinh nhật cuối cùng trước tuổi trưởng thành của mình rồi, cho nên ba mẹ mình nói muốn làm lớn một chút, mình muốn mời các cậu đến chung vui với mình, vừa vặn lại là chủ nhật nữa. ” Nhan Họa nghe xong cũng rất tự nhiên đáp: “Được, cậu yên tâm, chúng mình nhất định sẽ tới. ” Hai người đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng kêu la của Trình Dương, thì ra là Đàn Tử Quỳnh đã đuổi được cậu ta rồi, mà cậu ta còn thích làm lố, giả bộ bị đánh rất thê thảm, kêu rõ là lớn tiếng, vừa nghe đã biết là giả vờ. “Hai người đẹp, các cậu đang nói chuyện gì đó? Cho chúng mình nghe với nào.” Âu Dương Cảnh không cam chịu yếu thế chạy tới bon chen, nhưng mắt chỉ nhìn chằm chằm Đàm Minh Thiên. Tất cả mọi người đều biết Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên, nhưng chỉ ngầm hiểu với nhau mà thôi, bởi vì Đàm Minh Thiên chưa từng cho cậu ta một câu trả lời chính thức nào, thậm chí còn không có hành động gì mập mờ khiến cho người ta hiểu lầm, rất có phong thái của nữ thần khoa văn. Mà Âu Dương Cảnh cũng chưa từng đứng trước mặt con gái nhà người ta tỏ tình gì, nhưng hành động bám theo không dứt của cậu ta thì có ai mà không nhìn thấy chứ. Đây là kiểu đã biết rất rõ nhưng vẫn giả vờ là không biết gì, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng dù vậy thì Âu Dương Cảnh vẫn kiên trì bám dính lấy người ta thôi, không được đáp lại cũng không sao cả. Ai bảo cô thật sự là một cô gái xuất chúng chứ, là người dễ dàng nổi bật trong đám đông, chuyện có người theo đuổi cũng là bình thường thôi. Đối với việc cậu ta tự nhiên xen vào, Đàm Minh Thiên chỉ biết co quắp cả mặt, khẽ mỉm cười liếc mắt một cái nhìn bóng lưng của Kỳ Trạch, cậu ấy và Tô Trọng Tuấn đi cùng nhau, càng làm nổi bật lên vóc dáng thon gầy và dáng vẻ anh tuấn, nhìn đẹp mắt vô cùng. Nhan Họa cũng chỉ cười với Âu Dương Cảnh một cái, không nói cho cậu ta biết cái gì, chờ Đàm Minh Thiên tự mình mở miệng. Cho nên Âu Dương Cảnh đương nhiên chỉ còn biết dùng ánh mắt mong chờ nhìn Đàm Minh Thiên. Đàm Minh Thiên rất thích tính cách này của Nhan Họa, không nhiều chuyện khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Đảo mắt một cái, cô nói: “Thật ra cũng không có gì, mình vừa nói với Nhan Họa cuối tuần này là sinh nhật mình…” “Nếu là sinh nhật của mỹ nữ Minh Thiên thì chúng ta nhất định phải tới chúc mừng rồi!” Âu Dương Cảnh lớn tiếng nói, “Này, các cậu thấy có đúng không?” Bởi vì Âu Dương Cảnh nói lớn tiếng nên mấy nam sinh đi đầu liền rối rít quay đầu lại, tò mò hỏi thăm có chuyện gì, nghe cuối tuần này là sinh nhật Đàm Minh Thiên thì cùng đồng loạt tươi cười chúc cô sinh nhật vui vẻ. Đàm Minh Thiên mỉm cười, thoải mái nói: “Vừa rồi mình đã mời được Nhan Họa rồi, còn các cậu thì sao? Có thể tới nhà dự sinh nhật mình được không?” “Đương nhiên rồi! Đến lúc đó làm phiền cậu.” Người ta đã mở miệng mời thì dĩ nhiên là phải đồng ý thôi. “Các cậu tới thì mình vui còn không kịp chứ sao gọi là làm phiền được.” Đàm Minh Thiên mỉm cười nói, mắt khẽ liếc sang Kỳ Trạch, trong lòng không dám chắc là cậu ấy có thể đến hay không. Vì sinh nhật của Đàm Minh Thiên mà cả đoạn đường tiếp theo cả nhóm chỉ sôi nổi bàn luận về chủ đề đó, cho đến khi đến nhà gửi xe, ai nấy mới lấy xe ra rồi đường ai nấy về. Nhan Họa về đến nhà, vừa mới tắm rửa sau khi ăn cơm tối xong thì nhận được điện thoại của Đàn Tử Quỳnh. “A Họa, chủ nhật này là sinh nhật của Đàm Minh Thiên, mình mới bàn với Bàn Tử là ngày mai thứ bảy sẽ không đến thư viện học nữa, buổi chiều mình với cậu đi mua quà sinh nhật cho Đàm Minh Thiên, được không?” Đàn Tử Quỳnh hưng phấn nói. Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngập tràn sức sống của Đàn Tử Quỳnh lúc này rồi, Nhan Họa mỉm cười nói: “OK, tầm hai giờ chiều tập trung ở chợ trung tâm đi. Có mỗi hai người thôi à? Có rủ thêm đám Trình Dương, Chu Dịch không?” “Kệ đi, mắt chọn quà của con trai khác con gái nên không cần phải đi chung. Hơn nữa người nhiều thì ý cũng nhiều, không hợp ý nhau thì không mua được đồ đâu. ” “Nhan Họa, cứ như vậy nhé…A, đồ điên, anh làm gì thế hả!” Đột nhiên giọng nói vui vẻ của Đàn Tử Quỳnh lại biến thành tức giận, Nhan Họa sửng sốt, lập tức biết chắc là cô và anh trai Đàn Tử Sơn lại đang giỡn đây mà. Cho nên, Nhan Họa đành đáp lại mấy câu rồi cúp điện thoại, đi về phòng học bài. Bên kia, Đàn Tử Quỳnh giơ chân ra đạp một phát vào bụng tên con trai cao lớn bên cạnh, giận dữ nói: “Anh muốn gì vậy hả? Tự nhiên kéo tóc em!” Đàn Tử Sơn cười nhìn em gái, nói: “Em chiếm điện thoại lâu quá rồi, giờ tới lượt anh. Cũng đâu phải nấu cháo điện thoại với bạn trai đâu mà lâu thế? Còn không bằng đưa cho anh dùng, xem có thể cua được chị dâu em về nhà hay không!” “Chị cái khỉ ý! Anh mới mấy tuổi?” Đàn Tử Quỳnh khinh bỉ hắn, “Chẳng qua chỉ lớn hơn em có hai tuổi, còn là sinh viên đại học chưa kiếm ra tiền, thế mà còn không biết xấu hổ cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ đi cua gái, khinh bỉ anh! Là đàn ông thì phải lấy tiền của mình kiếm ra để cua gái, thế mới là đàn ông đó nghe chưa!” Đàn Tử Sơn nghe em gái nói xong thì dở khóc dở cười, bèn xoa đầu em một cái rồi nói: “Được rồi được rồi, anh mới nói một câu thôi mà em đã cãi lại mấy câu rồi! Vừa rồi em nói chuyện với cô bạn thân đúng không? Đúng, nếu em đã nói vậy thì anh quả thật không nên nghĩ đến chuyện yêu đương lúc này, nhưng cho anh đặt trước cô bạn thân của em được không, chờ đến khi anh kiếm ra tiền rồi sẽ trực tiếp đi theo đuổi em ấy, để em ấy trở thành chị dâu của em nhé?” “Cút đi, đừng có phá hoại tình bạn của bọn em, đồ ngốc nhà anh làm sao mà xứng với cậu ấy được chứ? Em không thèm để ý anh!” Đàn Tử Quỳnh khinh bỉ nhìn anh trai mình, song cũng không giải thích được mà suy nghĩ một chút về câu nói đùa vừa rồi của anh. Nhan Họa giống như mọi ngày, sau khi được mẹ nhắc nhở thì mới gấp sách vở lại, sau đó đi đánh răng rửa mặt, hờ hững nằm lên giường, yên lặng nhẩm lại từ mới tiếng Anh một lần nữa rồi mới mơ mơ màng màng ngủ mất. Như thể vừa mới ngủ được một lát thì đã tỉnh dậy rồi, mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh chiếc đèn chùm treo trên trần nhà. Lại bay tới tương lai rồi. Lúc này sắc trời đã sáng, trong phòng chỉ có một mình cô. Bất luận là Kỳ Trạch tương lai hay Kỳ Trạch quá khứ thì đều là người thông minh cả. Hơn nữa càng trưởng thành thì Kỳ Trạch lại càng suy nghĩ thấu đáo mọi việc hơn, vì vậy nên Kỳ Trạch tương lai rất nhanh chóng nắm giữ được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cô, từ đó điều chỉnh lại thói quen sống của mình, bình tĩnh nghênh đón mỗi lần cô đột nhiên xuất hiện ở đây. Có Nhan Họa và Kỳ Trạch tương lai cùng nhau an bài, cho nên mỗi lần cô đến đều không bao giờ gặp phải chuyện gì khó xử, coi như là bình an vô sự. Giống như sáng sớm hôm nay vậy, vừa tỉnh lại cô đã biết Kỳ Trạch hẳn là đã bế con trai ra phòng ngoài rồi. Nhan Họa nhảy xuống giường rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó mở tủ quần áo để tìm đồ thay ra. Trong ngăn kéo lại có thêm mấy bộ quần áo nữa, mặc dù cô chỉ ở đây một lát nhưng Nhan Họa tương lai vẫn chuẩn bị thêm đồ cho cô. Nhan Họa lấy một bộ mặc vào, theo thói quen đút tay vào túi áo để lấy con ếch giấy ra. Trong mẩu giấy vẫn nói một chút về chuyện tương lai, trong đó có việc Kỳ Trạch tốt nghiệp xong sẽ sang Đức học đại học. Thì ra Kỳ Trạch không chỉ chuyển trường vào học kỳ sau, mà còn ra nước ngoài học đại học nữa… Nhan Họa thấy vậy liền nghĩ, hiện tại cô và Kỳ Trạch 17 tuổi không cần tiếp xúc quá nhiều là rất đúng. Sau khi đọc xong, Nhan Họa suy nghĩ một chút, sau đó lại viết câu hỏi của mình vào, đem giấy gấp lại thành hình con ếch rồi nhét vào túi, cuối cùng mới ra khỏi phòng ngủ. Bây giờ là sáng sớm, quả nhiên hai bố con đang ngồi trong phòng ăn ăn sáng. “Mẹ ~~” Duệ Duệ vừa trông thấy mẹ đã lớn tiếng kêu, sau đó lại bị ba đút cho một thìa cháo bí đỏ, không khỏi bĩu môi một cái rồi lại tiếp tục gọi mẹ, rõ ràng là muốn mẹ đút cơ. Nhan Họa vội đi tới tiếp nhận cái bát nhỏ, rất thành thục đút cho bánh bao nhỏ ăn, thấy con trai cười đến ngọt lịm với mình thì cũng cười lại theo, trong lòng yêu muốn chết đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn này. Trẻ con tuy rất nghịch ngợm làm mình mệt mỏi, nhưng Nhan Họa cảm thấy Tiểu Duệ Duệ mặc dù nghịch ngợm nhưng vẫn là đứa bé đáng yêu nhất trên đời. Đút cho bánh bao nhỏ ăn xong, Nhan Họa cũng ngồi xuống ăn điểm tâm, sau đó nghe thấy Kỳ Trạch nói: “Ngày mai là sinh nhật Đàm Minh Thiên, Âu Dương nói muốn tổ chức thật to cho cô ấy, nhân thể gặp mặt bạn cũ hồi cấp ba luôn. Hôm nay là thứ bảy, khó có dịp được nghỉ nên bọn anh đang muốn đi mua quà sinh nhật cho Đàm Minh Thiên. ” “Vậy ạ!” Nhan Họa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Trạch, nói: “Em cũng có hẹn với Đàn Tử hôm nay đi mua quà cho Đàm Minh Thiên, hôm qua lúc tan học bạn ấy có mời bọn em đến nhà dự sinh nhật. ” Kỳ Trạch nhướn mày hỏi: “Cô ấy mời bọn em sao?” Thấy Nhan Họa gật đầu, anh cười nói: “Quả nhiên là khác với hồi trước, anh nhớ năm lớp mười hai cô ấy chẳng mời ai dự sinh nhật cả, thế mà bây giờ lại mời, xem ra hai thế giới càng ngày càng khác nhau rồi. ” Nhan Họa nghiêng đầu suy nghĩ, buồn bực nói: “Em cũng không có làm gì mà, sao lại khác nhau như vậy.” Mặc dù cô biết trước tương lai, nhưng khi về quá khứ cô cũng đâu có làm chuyện gì để cố gắng thay đổi đâu, chỉ riêng chuyện học nhóm nhưng cũng là do Đàn Tử Quỳnh nói ra, cô chỉ đóng góp ý kiến thêm vào thôi. Kỳ Trạch chỉ nhìn cô một cách bí hiểm, sau đó tâm trạng rất tốt nói: “Cho nên anh nói rồi, nếu em muốn cùng cậu ta yêu sớm một chút thì cũng không sao cả, dù gì hai thế giới cũng không liên quan mà. ” “Thôi ạ, dù sao anh cũng sắp chuyển trường rồi mà. ” “…” Kỳ Trạch liếc cô, cảm thấy cô đúng là bướng bỉnh, quyết định không thèm nói thêm gì nữa. Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa vốn định đi ngủ để quay về nhưng lại nhớ tới một chuyện, bèn chần chừ nhìn anh. “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi.” Kỳ Trạch thoải mái nói. Nhan Họa cảm thấy anh giống như đang đối đãi với thế hệ sau của mình vậy, mà trong lòng cô cũng coi anh như người lớn trong nhà, cho nên lúc nói chuyện vẫn không được tự nhiên cho lắm. “Ừm…em muốn hỏi là…Ông nội của anh đâu?” Ánh mắt của Kỳ Trạch có chút biến hóa, anh khẽ híp mắt, lãnh đạm nói: “Ông mất rồi. ” “Vậy sao…” Nhan Họa nhất thời cảm thấy hối hận vô cùng với sự tò mò của mình, sớm biết vậy thì cô đã không hỏi anh mà đi hỏi Nhan Họa tương lai rồi.