Ê nhóc! em thích anh!

Chương 1 : Gặp mặt

Hôm nay trời đẹp, ngày tốt, tôi được mẹ bảo đến một quán cà phê gặp người quen trước, mẹ tôi sẽ đến sau. Đó là quán cà phê Rose nổi tiếng. Phải nói là cà phê ở đây ngon khỏi chê, nhưng mà giá thì cũng không hề rẻ. Gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả nên những chỗ này tôi cũng đến ít nhất một lần. Trang trí quán ở đây thì vô cùng vô cùng sang trọng. Cho nên, việc đến trước hay đến sau, xa hay gần thì tôi cũng sẽ đi. Bởi vì được uống cà phê miễn phí mà, sao phải chần chừ? À! Nãy giờ lo nói đâu đâu, tôi quên giới thiệu. Tôi tên Phan Ngọc Phương Vy, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Tôi là một cô gái bướng bỉnh. Tính tình thì y như con nít. Học tập thì cũng thuộc dạng khá giỏi. Còn về mảng nhan sắc thì nhìn bề ngoài tôi cũng tạm được nhưng đám con trai không ai thèm gục ngã trước nhan sắc của tôi hết. Đúng là bọn mắt mù! Vừa đẩy cửa vào quán cà phê sang trọng, tôi bước đi vô cùng tự tin đến chỗ bàn mà mẹ tôi nói – bàn 69. [Au siêu bựa :3] Khi vừa đến chỗ chiếc bàn, tôi phải rất cảm phục vị khách kia của mẹ tôi. Ôi! Bà ấy thật có mắt nhìn! Đây chính là vị trí đẹp nhất trong quán. Có rất nhiều người muốn đặt chỗ này nhưng lại không giành được với bà ấy. Tự nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy mình như được nâng lên mấy bậc, phút chốc đã trở thành vị tiểu thư sang chảnh của giới thượng lưu. Nở nụ cười tươi nhất có thể, tôi hạ tầm mắt xuống để nhìn vị khách tuyệt vời kia của mẹ mình thì lại bắt gặp một cậu nhóc với khuôn mặt đẹp như trai Hàn, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh lẽo. Nó đang ngồi chễnh chệ ở vị trí ghế đối diện. Tôi đứng hình. 1s… 2s… 3s… Nó đang nhìn tôi! Tôi toát mồ hôi, nhẹ nhàng cất tiếng nói vàng ngọc: “Em… Em là con của bác Nga?” Nó không nói gì, chỉ gật đầu. Mồ hôi trên trán tôi bỗng chốc càng túa ra nhiều hơn mặc dù điều hoà ở đây đã được mở ở mức cao nhất. Tôi lại tiếp tục mấp máy đôi môi chúm chím: “Chị… Chị là con của bác Phương Thuý, bạn của mẹ em. Hôm nay chị đến trước, lát nữa mẹ chị sẽ tới sau. Cho nên… Chị ngồi đây được chứ?” Tôi gắn nở một nụ cười tươi nhất có thể. Nó nhìn tôi. Vẫn lạnh lùng và lại gật đầu. Ôi! Sao mà tự nhiên tôi lại cảm thấy đau tim như thế này? Không phải là tôi sợ gì nó mà là do ánh mắt của hoàn toàn có thể so sánh được như tảng băng và gây áp lực vô cùng to lớn cho người đối diện. Cho nên suy ra, tôi chỉ sợ ánh mắt của nó còn nguyên cái mặt thì thât sự không đành lòng bởi vì nó quá hoàn mĩ, hoàn mĩ trên từng xen – ti – mét. Chắc tên nhóc này có nhiều người thích lắm nhở? – tôi tự hỏi. Nhẹ nhàng kéo cái ghế ở đối diện và ngồi xuống. Anh phục vụ gần đó thấy vậy lập tức chạy tới, đưa menu cho tôi. Không cần xem menu tôi liền gọi ngay cốc cà phê nóng. Anh ấy vui vẻ nhận lời rồi chạy vào trong gọi nước. Không khí bỗng chóc trở nên yên tĩnh lạ thường. Tên nhóc nhìn tôi. Tôi nhìn nó. Hai đứa cứ như vậy mà nhìn nhau không nói lời nào. Anh phục vụ sau một hồi tôi gọi nước cũng bưng cái khây cà phê ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt tôi không quên lời chúc ngon miệng. Tôi đáp lại anh ấy bằng một nụ cười và từ từ thưởng thức. Tên nhóc kia vẫn nhìn tôi không rời, thậm chí không chớp mắt. Mắc dù tôi biết tôi đẹp nhưng nó không cần phải nhìn tôi kiểu đó. Như vậy không tự nhiên một chút nào. “Cô thích uống cà phê?” Tôi xém xặc khi nghe câu hỏi đó. Trời ơi! Sau cả tiếng đồng hồ im lặng thì cuối cùng tên nhóc này cũng chịu mở cái miệng ngọc ngà của mình ra. Mà câu nói đầu tiên lại chẳng liên quan gì đến chào hỏi cả. Tôi đặt vội cốc cà phê xuống và ngước lên nhìn nó. Ánh mắt nó vẫn lạnh lùng và đầy áp lực như vậy. Mà nếu như lúc nãy không nghe thấy nó nói chuyện thì chắc có lẽ tôi cũng khuông biết là nó đã từng mở miệng. Khuôn mặt của nó hoàn toàn không có chút gì thay đổi. “Ph… Phải!” Bây giờ thì tôi chính thức ghét bản thân mình rồi! Hà cớ gì mà tôi cứ phải nói lấp như vậy chứ? Y như còn rùa rụt cổ! “Vậy thì từ bây giờ nên hạn chế được rồi. Con gái không nên uống cà phê nhiều!” Tôi có nghe lộn không? Tên nhóc này đang khuyên tôi ư? Nhưng mà tại sao? Tôi trợn mắt nhìn nó như để kiếm câu trả lời. “Cô khỏi phải thắc mắc, bây giờ tôi nói luôn. Nghe cho kĩ đây!” Nó ngừng lại một chút. “Từ hôm nay, cô chính thức là vị hôn thê của tôi!” ————————————– – Xong chương đầu! Có gì mấy bạn cmt ý kiến của mình để mị sửa, sẵn tiện vote cho mị lun na! Yêu mọi người nhiều!