Hy Vọng Của Nhan Họa
Chương 110
(Ngoại truyện 1 – Sau khi kết hôn)
Cuộc sống sau khi kết hôn về cơ bản là không có gì khác biệt, chẳng qua chỉ là di chuyển tới sống ở một nơi khác, buổi tối đi ngủ có thêm một người nằm bên cạnh thôi. Mặc dù lúc đầu cô không quen được, nhưng bởi vì trong nhà khá ít người, ông Kỳ lại rất cưng chiều cô, khiến cho Nhan Họa rất nhanh thích ứng được với cuộc sống ở nhà họ Kỳ.
Nếu nói có điểm gì không tốt thì đó chính là việc Kỳ Trạch trẻ tuổi có tinh lực rất dồi dào, chỉ cần không có việc gì là sẽ đè cô ra làm cả buổi, đền bù cho quãng thời gian anh đã nhẫn nhịn khổ sở từ năm 17 tuổi mới quen nhau. Cô gái mình thích ở ngay bên cạnh mà anh lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn, đối với một cậu thiếu niên thì đó là điều cực kì chua xót, cho nên bây giờ trưởng thành khó có thể khống chế được bản thân.
Lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật, Nhan Họa thật sự rất vui mừng, nét mặt hớn hở kéo hành lý cùng Kỳ Trạch đi ra cửa. Dịp này chắc có thể nghỉ ngơi một chút rồi, sau đó giữ sức để đi chơi.
Hiển nhiên là cô đã quá ngây thơ, hơn nữa còn cảm thấy đi hưởng tuần trăng mật là một việc rất thống khổ, ban ngày đi chơi, tối về còn bị người ta lăn qua lăn lại làm vận động, mệt muốn chết đi được.
Trong căn phòng nhìn ra biển, trên chiếc giường lớn là một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hơi thở mập mờ tràn ngập cả căn phòng.
Sự kịch liệt khiến cho Nhan Họa không chịu nổi mà vòng tay cào lên lưng anh, nói: “Anh, anh…Đã làm đủ chưa? Mai còn phải lên thuyền ra đảo chơi đấy…” Rõ ràng trong lòng rất tức giận, nhưng giọng nói mềm mại mang theo chút nũng nịu trời sinh khiến cho người ta nghe lại tưởng là cô đang làm nũng.
Kỳ Trạch vì giọng nói này mà càng trở nên hưng phấn hơn, thậm chí xâm nhập mạnh mẽ đến mức khiến cho da đầu cô trở nên tê dại, đầu óc trống rỗng, thanh âm nghẹn ở cổ họng, chỉ còn lại tiếng thở dốc mà anh thích nghe.
Xong việc Nhan Họa nằm trên ngực Kỳ Trạch, cô gục xuống bộ ngực rịn mồ hôi của anh, tức giận cắn lên đó một cái, hậm hực nói: “Đã nói là mai phải lên thuyền ra đảo rồi mà anh còn…”
Vì bị cô cắn nên cơ thể của anh bỗng cứng lại, tiếp đó lại ôm cô đổi tư thế rồi tiến vào một lần nữa. Anh cắn nhẹ vào tai cô, nói: “Hôm nay em cố chịu một chút nhé, ngày mai anh sẽ cho em ngủ cả ngày, ngày kia chúng ta lên thuyền ra đảo chơi…”
“Này!” Nhan Họa nổi giận, lại duỗi tay cào anh, “Lần nào anh cũng nói thế, cẩn thận làm nhiều quá rồi hỏng luôn đấy!”
“Không đâu, anh đã nhịn năm năm rồi, bây giờ sức lực cũng tăng thêm năm lần luôn. ”
Nghe anh nói vậy, Nhan Họa cứng đờ cả mặt, yếu ớt nói: “Năm năm…Khi đó chúng mình mới quen nhau mà, anh…” Chẳng lẽ tên đàn ông nào cũng tà ác vậy sao? Cô khi đó vẫn còn là một cô bé ngây thơ mà?
“Có gì kỳ lạ đâu? Lúc ấy anh thích em, đã lên kế hoạch sau này sẽ kết hôn với em rồi, đương nhiên cũng sẽ muốn cùng người anh yêu làm chuyện này, nếu anh mà không muốn thì mới là điều đáng lo đấy. ”
“…”
Sau khi hai người hưởng tuần trăng mật trở về thì nghe tin Đàm Minh Thiên mang thai.
Tất cả bạn bè ở thành phố N nghe vậy đều rối rít mang quà đến thăm cô, sau đó ngồi lại đoán xem hạt đậu nhỏ trong bụng Đàm Minh Thiên là trai hay gái, lớn lên sẽ giống ai…
“Là con trai, giống Âu Dương!” Nhan Họa nói như đinh đóng cột.
Cả đám quay sang nhìn cô, phát hiện nét mặt của cô rất chắc chắn.
Kỳ Trạch nhướn mày, ôm vợ nói: “Nếu A Họa đã nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi!”
Âu Dương Cảnh nghe xong thì có chút không vui nói: “Mình muốn có con gái giống Minh Thiên cơ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, tương lai sẽ là đại mỹ nhân, để cho mấy tên nhóc theo đuổi mười năm cũng không kịp, các cậu sao có thể phá vỡ giấc mộng của mình như thế? Nhất định là con gái!”
Nghe Âu Dương Cảnh nói, gương mặt của mọi người đều tối sầm cả lại, xem ra hắn rất hiểu nỗi khổ khi theo đuổi Đàm Minh Thiên, cho nên cũng muốn con gái mình đi giày vò mấy tên con trai khác như vậy, thế mới công bằng.
“Làm sao? Anh cảm thấy uất ức lắm hả?” Đàm Minh Thiên dịu dàng nhìn chồng hỏi.
Âu Dương Cảnh bị cô nhìn vậy thì sởn cả gai ốc, mọi thứ đều như mây bay, lập tức vẫy cái đuôi đi tới, nắm tay vợ cười lấy lòng.
Đàm Minh Thiên vỗ vỗ đầu anh, nhìn bộ dạng không có chút tôn nghiêm nào của tên đàn ông cao hơn mét chín kia, tất cả mọi người ở đó đều chỉ biết thở dài.
Sau khi về đến nhà, Kỳ Trạch chào ông nội rồi kéo Nhan Họa về phòng, vừa khóa cửa lại đã vội vã muốn cởi quần áo của cô ra.
“Này! Bây giờ đang là ban ngày đấy!” Nhan Họa kháng cự nói.
“Không sao, đang là giờ nghỉ trưa mà.” Kỳ Trạch tiếp tục lột.
Nhan Họa mặt tối sầm nói: “Anh đừng như vậy mà, có gì chúng ta từ từ nói, anh muốn biết điều gì em đều sẽ nói cho anh nghe. ”
Kỳ Trạch dừng hành động của mình lại, nhìn cơ thể của vợ sắp bị lột trần bên dưới, dáng vẻ như đợi anh tới chiếm đoạt, chỗ nào đó lập tức cứng lại, đương nhiên không thể để mình uất ức được, trước làm đã rồi hẵng nói.
Nhan Họa lại giơ tay cào anh, một lúc sau lại ôm chặt lưng anh rồi lăn qua lăn lại.
Hai người là vợ chồng mới cưới nên khó tránh khỏi có phần nhiệt tình, may là hiện tại còn trẻ nên có thể chịu được. Tuy vậy việc mang thai là rất dễ xảy ra, Nhan Họa đối với chuyện này thì không có vấn đề gì, nhưng trong kế hoạch của Kỳ Trạch thì anh không muốn có con sớm, quyết định sẽ để hai năm nữa, Nhan Họa trong lòng thầm tính thời điểm lúc Duệ Duệ mới ra đời, cuối cùng đồng ý với anh.
Xong việc, Kỳ Trạch xoa nhẹ hai bên thái dương chảy mồ hôi của cô, nghe cô mềm nhũn kể chuyện năm lớp mười hai bỗng xuyên không một cách thần kì, anh thật sự cảm thấy rất khó tin. Mặc dù ban đầu đã có suy đoán nhưng cùng lắm anh cũng chỉ nghĩ là cô có khả năng tiên đoán này nọ thôi, nghĩ bạn gái mình mà có siêu năng lực thì sẽ không tốt nếu bị người khác phát hiện ra, cho nên anh chẳng bao giờ hỏi thẳng cô cả, nhưng cuối cùng chân tướng sự việc lại cách quá xa so với tưởng tượng của anh.
Nghe xong hết mọi chuyện, Kỳ Trạch đột ngột xoay người đè lên cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, hỏi: “Vậy em yêu ai?”
Nhan Họa: =. =!
“Là anh…Hay là Kỳ Trạch mười năm sau kia?” Anh ghen tuông hỏi, mặc dù biết Kỳ Trạch tương lai cũng chính là mình, nhưng dù sao cũng là người đang tồn tại song song với anh, hơn nữa còn là một người đàn ông thành đạt đầy mị lực, liệu có phải Nhan Họa là vì anh ta nên hồi đó mới đồng ý làm bạn gái của anh không?
Nhan Họa lườm anh, nói: “Đương nhiên là anh rồi! Anh hỏi cái câu ngu ngốc gì thế hả? Đừng có như vậy nữa, không phù hợp với sự thông minh của anh chút nào. ”
Nhan Họa khó có khi được giễu cợt anh một lần nên trong lòng rất thoải mái.
Kỳ Trạch không để tâm, nghe cô nói mà chỉ thấy trong lòng như nở hoa, anh ôm lấy cô lăn một vòng, thân mật dán vào mặt cô cọ cọ, cuối cùng dịu dàng hôn cô, nói: “Cảm ơn em. ”
Nếu như không có Nhan Họa thì ông nội anh đã qua đời năm năm trước rồi, thì ra lúc đó không phải là trùng hợp, mà là cô đã xin nghỉ học hôm đó để đến cứu ông nội anh, để cho anh không phải nuối tiếc giống như anh của thế giới tương lai kia.
Biết được việc này khiến hai mắt của anh có phần ướt át.
Nhan Họa yên lặng ôm anh, vuốt tóc anh, an ủi cho phút yếu lòng hiếm hoi của chồng mình.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói: “Anh đã bao giờ nói... Là anh yêu em chưa?”
Nhan Họa phút chốc đỏ bừng mặt, mắt rưng rưng cười nói: “Chưa, nhưng em không ngại nghe anh nói đâu. ”
Kỳ Trạch nghe vậy liền dùng sức ôm cô thật chặt.
Sau đó anh lại nghĩ tới một việc, “Anh nhớ năm lớp mười hai có một ngày tâm trạng em không được tốt, anh hỏi em thì em có nhắc tên một cái tên…Là Kỳ Duệ.” Anh vuốt ve mặt cô, “Bây giờ thì anh đã hiểu, sau này chúng ta sẽ có một đứa con trai tên là Kỳ Duệ.” Làm mất công anh ghen tuông, nói phải tìm ra được người mà Nhan Họa nhớ thương, ai ngờ đó lại là con trai tương lai của anh.
“Đúng rồi, con đáng yêu lắm, càng lớn càng thông minh, nhưng anh lại luôn có cách để gạt con.” Nghĩ đến hai bố con nhà kia, Nhan Họa không nhịn được mà bật cười.
Kỳ Trạch tưởng tượng ra điều Nhan Họa nói, sau đó nghĩ nếu sau này hai người có con, chắc là anh cũng sẽ giống anh ta thôi.
Sau khi tiết lộ chuyện kia, Nhan Họa liền không còn chút kiêng kị gì nữa, mặc sức mà cười nhạo anh: “Anh không biết đâu, Kỳ Trạch tương lai vì muốn em và anh mau chóng quen nhau nên đã thường xuyên lừa gạt em, tẩy não em, qua một thời gian em mới cảm thấy anh ta đúng là lão hồ ly, nghĩ lại anh hồi đi học, đột nhiên cảm thấy cho dù miệng lưỡi anh có hơi phũ một chút, nhưng vẫn rất đáng yêu. Haha…Nếu không có anh ta thì năm lớp mười hai em sẽ chẳng thèm nhìn anh một cái đâu, anh tưởng cứ đẹp trai là giỏi à? Em cũng không kém cạnh gì đâu nhé, lúc ấy em chỉ muốn tập trung vào học thôi, không thiết tha yêu đương gì hết. ”
Kỳ Trạch mặt hơi ửng hồng, nghĩ hồi đó mình đúng là ngu xuẩn, chỉ cần nhìn thấy cô là đầu óc trống rỗng, lúc phản ứng được thì miệng lại thốt ra mấy câu độc địa. Nhìn cô tức tối rời đi, trong lòng anh hối hận muốn cào tường.
Có lẽ anh thật sự nên cảm ơn Kỳ Trạch tương lai, vì có anh ta tích cực quân sư cho Nhan Họa nên hai người mới có thể đi được đến bây giờ.
Trong cuộc sống hàng ngày, chỉ cần được ở bên nhau một cách yên bình, mỗi sáng mở mắt được ngắm nhìn người kia say ngủ là anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Sau khi chia sẻ bí mật này, tình cảm của hai người càng trở nên tốt hơn, thường ngày vẫn hay đấu võ mồm, cuộc sống trôi qua bình thường nhưng tràn đầy thú vị.
Sau khi con của Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên được sinh ra, mọi người liền đi tới bệnh viện thăm, thấy đứa bé thật sự là con trai và giống hệt Âu Dương Cảnh, tất cả mọi người đều trêu Nhan Họa là có thể đi làm thầy bói được rồi, Nhan Họa nghe vậy chỉ cười mà không nói.
Sau một năm Nhan Họa và Kỳ Trạch kết hôn, ông Kỳ liền bắt đầu lên kế hoạch mua một căn biệt thự, để sau này chắt nội sinh ra sẽ có một môi trường sống tốt hơn, mặc dù Lam Vịnh là một khu rất tốt, nhưng vì kinh tế thành phố N phát triển nên người ngày một đông, hoàn cảnh sống cũng trở nên phức tạp, không thích hợp cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
Đối với việc giáo dục cho đời sau, ông Kỳ luôn rất thận trọng.
Kỳ Trạch sau khi nghe đề nghị của ông nội thì liền bắt tay vào công cuộc tìm địa điểm, sau đó anh mau chóng để ý đến khu đất đang được khai phá cạnh công viên Sâm Lâm, ngay gần đó là một khu dân cư có phong cảnh xung quanh rất đẹp, bên trái là nhà cao tầng, bên phải là khu biệt thự tuyệt đẹp, rất hợp với yêu cầu của ông nội anh.
Khi kết hôn được hai năm thì cả nhà chuyển đến căn biệt thự đã được sửa sang xong ở bên cạnh công viên Sâm Lâm, khi nhận được câu hỏi bao giờ sẽ sinh con từ gia đình, Nhan Họa và Kỳ Trạch đều đáp là sắp rồi, bọn họ đã không còn tránh thai nữa.
Cho nên các vị trưởng bối đang cực kỳ mong đợi.
Đúng theo suy nghĩ của Nhan Họa, hai thế giới tuy khác nhau, nhưng vẫn có những chuyện diễn ra trùng khớp, đó là việc cô mang thai vào mùa đông năm hai lăm tuổi, thời gian giống nhau như đúc, không sai chút nào, nhất định là Tiểu Duệ Duệ rồi.
Bạn bè sau khi nghe tin cô mang thai liền tới nhà thăm cô, theo thường lệ lại đoán xem đứa bé là trai hay gái.
“Là một đứa con trai thông minh như Kỳ Trạch!” Nhan Họa lại một lần nữa nói như đinh đóng cột.
Chuyện này khiến mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô, chẳng lẽ cô có khả năng đoán trước tương lai thật sao?
Năm Nhan Họa 26 tuổi, đứa con đầu lòng của hai vợ chồng ra đời vào đúng dịp giáng sinh, ông Kỳ tra cứu từ điển rất lâu, cuối cùng chọn cho chắt nội cái tên “Kỳ Duệ”.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
5 chương
79 chương
20 chương
120 chương
55 chương
11 chương