Huyết Vũ Vi Phong
Chương 23 : Vụ Án Giết Người PK Thực Tế 03
“Cái đó… tôi ăn một miếng kimbap…” Ha Tae Hoon nhìn kimbap trước mặt, không ngừng nuốt nước miếng, đã vài tiếng anh ta chưa được ăn gì rồi…
Đối diện với anh ta, cảnh sát Hwang không nói hai lời dùng tăm xỉa răng quăng về phía Ha Tae Hoon, ném xong vẫn cảm thấy không hết bực, ném tiếp một miếng kimbap, “Đánh chết thằng khốn mày!”
“Xin… xin lỗi…”
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, công tố Min dẫn đầu một hàng xông vào.
“Này này… sao thế, sao mọi người đều đến đây?” Thế trận này làm cảnh sát Hwang nhảy dựng lên.
“Cái đó… cho dù có nhiều người hơn, tôi cũng thật sự không biết gì đâu ạ…” Ha
Tae Hoon tiếp tục giả vờ, bị anh Hwang đá cho một cú ngã xuống đất.
“Xem đi, nào có giống tốc độ phản ứng của người biết quyền anh chứ, tình huống bình thường không phải là tung một đấm lên sao?” Lần nữa chứng thực luận điểm của Đường Vũ Tân.
“Trước khi vụ án xảy ra ba ngày đã gặp Jang Muyng Jin?” Công tố Min bắt đầu hỏi.
“Vâng.”
“Vì sao muốn gặp Jang Muyng Jin?” Công tố Yoo tiếp lời.
“Xác định chỗ so tài, sau đó nói chuyện một lát, thuận tiện lập uy.”
“Tối hôm đó anh ăn gì?” Đường Vũ Tân vẫn đứng ở cửa hỏi.
“Tôi mở một quán ăn nhỏ, chúng tôi ăn thịt kho ở đó.” Ha Tae Hoon không hiểu lắm, đám công tố viên này hỏi mình cái đó làm gì.
“Nói như vậy, Jang Muyng Jin cũng ăn thịt kho ở quán anh?” Công tố Yoo cũng dùng giọng điệu kỳ quặc y chang hỏi Ha Tae Hoon.
“Phải, có vấn đề gì sao?” Nghe giọng điệu như thế, đầu óc Ha Tae Hoon càng mịt mờ.
“Vậy anh cũng ăn chung với anh ta, thịt kho ấy?” Đường Vũ Tân bắt đầu nín thở, đề phòng trực khuẩn đại tràng xâm nhập.
Ha Tae
Hoon mù tịt nhìn mọi người, nghĩ bụng đám công tố viên này không bệnh thần kinh đấy chứ? Nhưng dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của bọn họ, Ha
Tae Hoon vẫn phải dè dặt đáp “Đó là quán của tôi mà…”
Mọi người nghe còn chưa hết nháy mắt đã chạy sạch, chỉ còn mỗi công tố Min ngồi ở đó không mảy may nhúc nhích, nghẹn cười.
“Công tố Min anh thật sự không cần chạy à?” Đường Vũ Tân chạy cuối cùng, hé cửa nhìn công tố Min.
“Nếu tôi cũng chạy, lấy ai thẩm vấn tên này?” Công tố Min cười cợt nhìn Đường Vũ Tân.
“Được thôi… vậy ngài cố gắng đấu tranh với trực khuẩn đại tràng đi…” Đường Vũ Tân nhún vai, đóng cửa.
“Nói tóm lại, có thể tổng kết như sau: Nạn nhân Jang Muyng Jin ăn thịt kho ở quán của Ha Tae Hoon, tối hôm đó Jang Muyng Jin bị nhiễm trực khuẩn đại tràng, sau ba ngày ủ bệnh, đúng vào hôm trực khuẩn gây bệnh hiện rõ thì đánh nhau với ông chú Jang Maeng Bae bị thương. Jang Maeng Bae sợ Jang
Muyng Jin bị uốn ván bèn chích peniciline dẫn tới nạn nhân bị dị ứng peniciline. Sau khi đấu với Sa Jae Sung lại bị chích streptomycine, dưới tác dụng của streptomycine làm bệnh bộc phát dẫn tới xuất huyết phổi.
Đã vậy họa vô đơn chí, trong lúc đánh nhau với Lee Yoon So bị gãy xương, xương sườn đâm vào phổi làm chức năng phổi không khôi phục được. Khi đánh nhau với Sa Jae Sung não bị chấn thương dẫn tới não bị cản trở, lại thêm nội tạng bị thương… cuối cùng dẫn tới tử vong… là vậy đúng không?” Yoo Jung In kết luận một hơi xong nhìn Đường Vũ Tân.
“Ừ, cơ bản là vậy, tóm lại là một người chắc chắn phải chết. Cô viết báp cáo sao cho hợp lý là được.” Đường Vũ Tân cũng lười quản mớ chuyện rối tinh rối mù này, báo cáo ấy mà, viết tầm bậy tầm bạ cho qua là được…
“Không được, chỉ đơn thuần do những lý do này thúc đẩy thì không đủ, dù sao không có những cái đó Jang Muyng Jin vẫn sẽ chết.” Công tố Min không có hứng thú nói.
“Cuối cùng chỉ là chết sớm hơn 10 đến 20 phút mà thôi…” Cảnh sát Hwang xòe hai tay tỏ ý phải làm sao bây giờ?
“Cũng tức là trình bày lý do chúng ta làm cấp trên bận rộn lâu như vậy hả?”
Đường Vũ Tân cứ nghĩ tới vụ án này là thấy buồn cười.
“Đúng thế, rốt cuộc chúng ta phải khởi tố thế nào đây?” Cảnh sát Hwang cũng cảm thấy chuyện này quá châm chọc đi…
“Câu lạc bộ chiến đấu vốn đã phi pháp rồi. Tội danh tổ chức đoàn thể bất hợp pháp. Còn có bọn họ người nào cũng cá cược một số tiền, tăng thêm tội đánh bạc. Hơn nữa, cho dù làm thời gian tử vong sớm hơn 10 phút thì cũng vẫn dẫn tới cái chết của nạn nhân, khởi tố thêm tội thực thi bạo lực, cứ vậy đi. À… còn cái gã mắt hai mí mở quán ăn mà không rõ nguồn thực phẩm nữa, không cần khởi tố gã tội thực thi bạo lực mà là tội vi phạm an toàn thực phẩm, kết án vậy đi.” Min Tae Yun lộ vẻ >__
“OK.”
Nói xong công tố Min đứng dậy đi về phòng làm việc, đi được nửa cầu thang, phòng họp bỗng nhiên vang lên hàng loạt tiếng “tích tích tích”. Mọi người mạnh ai nấy móc điện thoại trong túi ra.
“Ha ha ha, móc tiền ra mời khách nào, ba vị!!!” Đường Vũ Tân đứng bật dậy tuyên bố thắng lợi.
“Kì lạ, đúng là kết thúc 9 giờ.” Cảnh sát Hwang nhìn đồng hồ, rầu rĩ.
“Ôi trời, cảnh sát Hwang, lần sau phải chọn kỹ vào, làm hại tôi cũng phải cùng mời khách nữa.” Choi Dong Man cũng rầu không kém.
“Trời ạ! Sao cậu lại không thích mời hả? Công tố Đường mời hai lần rồi đấy!
Thằng oắt con, cậu còn oán giận gì hả.” Cảnh sát Hwang gõ đầu Dong Man.
“Đi thôi, không phải đã đặt chỗ rồi sao?” Min Tae Yun đi xuống cầu thang, đứng sau lưng Đường Vũ Tân.
“Đi thì đi… nhưng có chút vấn đề.” Choi Dong Man đột ngột ấp a ấp úng.
“Vấn đề gì? Không phải nói ổn hết rồi?” Cảnh sát Hwang trợn mắt uy hiếp Dong Man, thằng nhóc này muốn lấp liếm à?!
“Không phải vấn đề đó… thực đơn là… thịt bò…” Dong Man nói xong gục đầu xuống.
“Hả…” Cả đám kêu lên, thực đơn này quả thật…
“Nhóc con, vừa kết thúc vụ án chết vì ăn thịt bò xong, còn muốn đi ăn nữa?”
“Vốn không tính như thế nhưng nghe nói có quán ăn ngon, kết quả là…”
“Thực đơn còn có món gì khác không?” Quả thật Yoo Jung In cũng không muốn dính đến thịt bò, quyết định chọn món khác.
“Không thì, ruột non ruột già?” Choi Dong Man lại đưa ra một cái thực đơn đáng ăn đòn.
“Ôi mẹ ơi, Dong Man cậu thật là…” Cảnh sát Hwang hoàn toàn không còn gì để nói với bạn nhỏ Choi Dong Man.
“Không thì thịt kho…” Dong Man nói xong kết quả là bị cảnh sát Hwang cho một cú đau điếng.
“Dù sao cũng đặt chỗ rồi, ăn gì cũng như nhau thôi. Đi thôi, chọn đại chỗ nào cũng được.” Min Tae Yun tì hai tay lên lưng ghế Đường Vũ Tân nói.
“Ăn thịt đó… sao nuốt nổi chứ, Vũ Tân cô nuốt được không?” Một tay Yoo Jung In vuốt trán.
“Sao không nuốt được? Tìm quán nào bảo đảm chất lượng thực phẩm là được mà?
Làm công tố viên, chuyện quan sát hiện trường xong lại đi ăn thịt nhiều quá còn gì…” Đường Vũ Tân cảm thấy chẳng có gì, nhún vai nhưng đám người công tố Yoo thì muốn ói hết.
“Cứ thế đi,” Mr Hwang vỗ bàn đứng dậy, “Ai đồng ý với tôi thì giơ tay lên.”
“Anh muốn đi đâu?” Min Tae Yun rành bệnh của Hwang Soon Bum quá mà, hết tám mươi phần trăm là lão khỉ này lại nghĩ đến mấu chốt gì rồi.
“Không phải nói trực khuẩn đại tràng rất kinh dị sao? Còn lây nữa? Chúng ta có phải nên đi bệnh viện kiểm tra không? Không bằng đi bệnh viện liên hoan cho rồi, đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Ờ, đồng ý!”
Yoo Jung In và Choi Dong Man thuộc phái hành động, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.
“Công tố Đường không đi à?” Cảnh sát Hwang nhìn Đường Vũ Tân còn đang ngồi ngẩn ra đấy.
“À à, đây đây, tôi chỉ cảm thán khả năng hành động của mọi người chút thôi…” Nói xong Đường Vũ Tân cũng bắt đầu dọn đồ.
“Ha ha, công tố Đường cô may mắn thật đấy, không bị lây…” Từ bệnh viện đi ra bọn Mr Hwang người nào cũng phờ phạc. Tuy chỉ là thời gian ủ bệnh không có nguy hiểm, nhưng trong người mọc thêm một mớ trực khuẩn ai mà dễ chịu nổi.
“Hì hì…” Đường Vũ Tân cười trừ không đáp, không lẽ cô nói vì mình đã biết vụ án này trước nên trốn kỹ sao?
“Chậc, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Choi Dong Man hoang mang nhìn chung quanh, lần ăn nhậu này bỏ lỡ thật sao?
“Vầy đi, chúng ta cũng không có gì, đi kiếm quán nào đó gần đây uống vài chén, còn khử độc nữa, hử?” Cảnh sát Hwang đề nghị.
“Được đó.” Choi Dong Man cao hứng biểu quyết.
“Cũng được.” Công tố Yoo tán thành thứ hai.
Đường Vũ Tân chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Quyết định thế nhé, tôi đi gọi công tố Min.”
“Mọi người nói, vì sao bọn họ lại muốn nói dối chứ?” Yoo Jung In nhìn xa xăm, ngơ ngẩn hỏi.
“Cô nói ai?” Đường Vũ Tân đang nghĩ xem lần này đi bar có nên chọn trà lúa mạch uống không, từ sau lần say rượu trước, cô thề không uống rượu ở ngoài nữa.
“Thì đám người Jang Muyng Jin đó, rõ ràng cái gì cũng không biết, lúc thẩm vấn lại nói như thật ấy.”
“Bởi vì dục vọng, muốn thỏa mãn hư vinh của bản thân thôi.” Đường Vũ Tân thở dài, khẽ đến nỗi người bên cạnh cũng không nghe được.
“Vậy… Vũ Tân, dục vọng của cô là gì?” Yoo Jung In hỏi Đường Vũ Tân. Có lúc cô cảm thấy cô ấy giống như người tu hành không có ham muốn, hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc Đường Vũ Tân thích gì ghét gì. Mỗi lần có vụ án, dường như cô ấy đều mang tâm trạng bình thản, hờ hững, không nhìn thấy cảm xúc của cô thay đổi.
“Ham muốn của tôi à…” Đột nhiên Đường Vũ Tân dừng chân trước cửa quán, đưa mắt nhìn Yoo Jung In nhưng tiêu điểm lại không ở trên người cô ấy, “Là hi vọng tất cả mọi người đều được hạnh phúc…”
“Xời!” Yoo Jung In bĩu môi lườm Đường Vũ Tân, cái này mà ham muốn gì chứ, rõ ràng là qua loa cho xong.
Đường Vũ Tân không buồn để ý chỉ cười cười. Đúng thế, hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc, hi vọng Min Tae Yun, còn có bọn họ đều có hạnh phúc…
“Các cô đi mau lên…” Cảnh sát Hwang chạy bịch bịch từ đằng xa lại.
“Công tố Min đâu?” Yoo Jung In nhìn sau lưng cảnh sát Hwang, phát hiện không thấy bóng dáng công tố Min!
“Cậu ấy nói không rảnh, để lần sau.”
“Hứ! Không thú vị gì cả!” Yoo Jung In lại trợn mắt lần nữa.
“Được rồi, tôi nghĩ mình phải đi rồi.”
Quá ba lượt rượu, Đường Vũ Tân đứng dậy chuẩn bị cáo lui, tất nhiên cô khá tỉnh táo, một chút rượu cũng không dính vào.
“Đi sớm vậy sao?!” Choi Dong Man say bí tỉ, thật ra tửu lượng của cậu nhóc cũng không khá lắm, mới uống có bấy nhiêu…
“Ừ, tôi còn chưa khỏe hẳn, cần nghỉ ngơi nhiều, hôm nay cùng uống với mọi người đến đây thôi.”
“Phải rồi, thân thể Vũ Tân còn chưa khỏe, vậy cô đi trước đi, bọn tôi không lôi kéo cô nữa, có cần tôi đưa cô về không?” Yoo Jung In nhớ tới chuyện lần trước Đường Vũ Tân phải nằm viện theo dõi, tốt bụng đứng dậy định đưa cô về nhà.
“Không cần đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé.” Đường Vũ Tân từ chối lòng tốt của
Yoo Jung In. Một lát nữa cô phải làm một chuyện rất nguy hiểm, cô không muốn Yoo Jung In cũng bị dính vào.
“Ừ, cũng được, cô cẩn thận nhé.” Yoo Jung In nhìn Hwang Soon Bum và Choi Dong
Man đã rơi vào trạng thái lờ đờ, cảm thấy hai tên trước mắt này còn đáng lo hơn.
“Được, mai gặp.”
“Mai gặp.”
Ra khỏi quán ăn, Đường Vũ Tân tìm một siêu thị 24h, đi vào mua một tá bia chai, sau đó đi về hướng nhà Yang Si Chul dựa theo trí nhớ…
Đúng vậy. Nếu Đường Vũ Tân không nhớ sai, hôm nay là ngày đại boss tấn công
Yang Si Chul. Mặc kệ đại boss có nghe lời mình không, lỡ hôm nay ông ta nông nổi bất ngờ tìm Yang Si Chul kiếm chuyện thì sao? Theo phản ứng dây chuyền tiếp diễn thì không phải rất nhanh sẽ đến phiênYoon Ji Hee xui xẻo ư? Yoon Ji Hee xúi quẩy tức là ngày gặp vận xui cũng cách Min Tae
Yun không còn xa nữa?
Tuyệt đối không thể được! Ý nghĩ đó là Đường Vũ Tân bước nhanh hơn, nhất định phải đuổi kịp!! Hi vọng mình canh đúng thời gian!
Đêm khuya, Đường Vũ Tân cầm một đống bia chai va lanh canh bước đi, kết quả
Đường Vũ Tân đổi tư thế cầm chai bia thành ôm trước ngực, không có cách nào, ồn quá…
Lúc này, Đường Vũ Tân đã đến khu vực ngõ hẻm nhà Yang Si Chul. Cô bước chậm lại, bởi vì cô biết không chừng cô sẽ gặp phải Min Tae Yun, đại boss hoặc là Yang Si Chul, không cần thiết khiến bất kỳ ai trong số họ chú ý…
“Á!” Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng “á” ngắn ngủi, Đường Vũ Tân nghe xong lập tức chạy tới, Yang Si Chul đã bị đại boss đè lên tường rồi.
‘Quả nhiên vẫn tới!’ Đường Vũ Tân nghĩ thầm, đồng thời, rút một cái chai trước ngực ra nhè về phía một người một ma cà rồng mà ném…
Xoảng!
Chai bia ném vào bức tường Yang Si Chul dựa lưng vào, thủy tinh văng ra ép đại boss đang bóp cổ Yang Si Chul lui lại. Đại boss quay đầu chỉ thấy Đường
Vũ Tân đã cầm cái chai thứ hai lên chuẩn bị ném tiếp.
“Chạy mau đi!” Đường Vũ Tân rống lên với Yang Si Chul lúc này còn đang ngu ngơ, kế đó chai thứ hai tuột khỏi tay bay đi.
Trong nháy mắt, tốc độ phản ứng của Yang Si Chul cũng không kém, lập tức quay lưng chạy đi. Đại boss định đuổi theo, cái chai thứ ba đã ném đến dưới chân ông ta.
Jang
Chul Oh bị ép bó tay, muốn dùng tốc độ của ma cà rồng tránh khỏi số chai của Đường Vũ Tân, ai ngờ còn chưa kịp động đậy, một tiếng “đoàng” không giống tiếng chai bia từ chỗ Đường Vũ Tân truyền tới, kế đó bắp chân
Jang Chul Oh đau nhức dữ dội.
Đường Vũ Tân biết, chỉ dựa vào số chai bia không thể cản trở đại boss, mục đích của cô chỉ là để Yang Si Chul có thời gian chạy trốn. Thế nên cô chỉ định bắn chỉ thiên một phát để đại boss thối lui. Ai ngờ lối đại boss tránh né vừa đúng vị trí cô bắn… chẳng lẽ là trùng hợp.
“Xin lỗi! Không phải tôi cố ý!” Đường Vũ Tân giơ súng lên gào to, kế đó lập tức chĩa mũi súng xuống đất. Cô cũng cảm thấy tư thế xin lỗi này của mình chẳng có sức thuyết phục…
Tuy vết thương do súng bắn chẳng nguy hiểm trí mạng đối với ma cà rồng, huống chi chỉ bị thương ở bắp chân nhưng Jang Chul Oh vẫn tức giận như cũ… cô gái này ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện tốt của ông…
Chân bị thương không có nghĩa năng lực ma cà rồng cũng biến mất, vì thế Jang
Chul Oh dùng tốc độ mà đôi mắt trần tục của Đường Vũ Tân khó lòng phân biệt phi đến trước mặt cô. Đường Vũ Tân chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cả người đã bị Jang Chul Oh xô vào tường.
“Xin lỗi, thực sự tôi không cố ý!” Để bày tỏ mình không có ác ý, Đường Vũ Tân còn cất súng đi.
Jang
Chul Oh nhìn ánh mắt và động tác của Đường Vũ Tân, từ từ hiểu ra cô gái này thật sự không có ý xấu nhưng không lẽ vết thương của mình chịu không? Ông quyết định dạy cho cô gái này một bài học… thế là hàm răng của trưởng phòng Jang dài ra…
“Trời ạ…” Đường Vũ Tân nhìn thấy hàm răng đại boss biến hóa xong, cảm thấy lần này mình chết chắc rồi…
“Đừng cản trở ta!” Jang Chul Oh hung hãn buông câu đó xong, nhè cổ Đường Vũ Tân cắn xuống.
“Á!” Lần này ngõ nhỏ vọng ra tiếng la rất rõ ràng, bởi vì Jang Chul Oh không hề bịt miệng Đường Vũ Tân.
Đau, đau quá… Đường Vũ Tân biết bị ma cà rồng cắn sẽ rất đau, nhưng không nghĩ lại đau thế này… Đường Vũ Tân đau lòng, mình còn chưa để Min Tae Yun cắn lại phải hi sinh cho Jang Chul Oh à? Có lẽ lúc đầu không nên mềm lòng, nhưng Jang Chul Oh cũng là người bị hại, thật sự rất đáng thương, hơn nữa quả thật Jang Chul Oh không có giết người tốt nào…
“Buông cô ấy ra!!” Min Tae Yun đuổi theo Yang Si Chul nghe thấy tiếng la bất thường cuối cùng cũng đuổ kịp đến nơi, thoắt một cái anh di chuyển đến cạnh Jang Chul Oh, tung một đấm đánh ông ta ngã xuống.
Giọng
Min Tae Yun lúc này đối với Đường Vũ Tân mà nói giống như tiếng của thiên thần… sống sót sau tai nạn, Đường Vũ Tân trượt từ trên tường xuống đất, thở hồng hộc.
Jang
Chul Oh bị Min Tae Yun đánh bật qua một bên vừa thấy Min Tae Yun đến, hơn nữa ông cũng không muốn giết Đường Vũ Tân thật, thấy tình thế hôm nay đành phải dừng ở đây, dùng tốc độ còn nhanh hơn Min Tae Yun chạy trốn mất.
Vốn dĩ
Min Tae Yun định đuổi theo nhưng thấy Đường Vũ Tân vẫn còn kinh hoàng, quyết định trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho cô đã, nếu không có thể sẽ để lại chướng ngại tâm lý cho cô sau này.
“Này! Nghe tôi nói được không?!” Min Tae Yun dùng một tay giữ lấy vai Đường Vũ Tân lay nhẹ.
Nhưng
Đường Vũ Tân không có phản ứng, cái kiểu không phản ứng này làm Min Tae
Yun càng sốt ruột, anh đổi thành hai tay cật lực lay vai Đường Vũ Tân.
“Này, cô có ổn không?” Min Tae Yun thật sự lo lắng chuyện này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý đối với Đường Vũ Tân.
“Đừng lắc… chóng mặt…” Đường Vũ Tân bị Min Tae Yun lắc tới yếu xìu, cô quay đầu dùng ánh mắt vô hồn nhìn Min Tae Yun.
Vừa rồi cổ Đường Vũ Tân bị Jang Chul Oh cắn ở bên trái, cô quay đầu vừa vặn đưa vết thương đang chảy máu ra trước mặt Min Tae Yun. Vì Min Tae Yun dùng hai tay giữ vai Đường Vũ Tân nên khoảng cách giữa hai người có thể nói là sát rạt, thiếu chút nữa anh không ngăn nổi sức hấp dẫn của máu, đôi mắt xanh biếc sáng bừng lên.
“Anh…”
Đường Vũ Tân nghĩ bụng, lần này anh hết chỗ trốn rồi nhé. Min Tae Yun cũng phát hiện, lập tức buông tay đang giữ vai cô ra, che miệng mình.
“Cô…”
Đột nhiên Min Tae Yun rất hoảng hốt, thân phận mình bị bắt gặp, mà cô gái này hình như vừa bị ma cà rồng hút máu xong, lần này chắc chắn bị ám ảnh tâm lý rồi… Vấn đề là, nếu Đường Vũ Tân không chịu cho anh động vào, vậy anh đành phải tìm ông chủ Ra hoặc là cảnh sát Hwang cầu cứu thôi…
“Anh… có phải nên cầm máu cho tôi trước, rồi đưa tôi về nhà không?”
“…” Min Tae Yun kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi mình vô số lần ‘Phản ứng Nên Có Là Thế Này À?’
“Nè…”
Đường Vũ Tân rất chóng mặt, thật ra không phải do Jang Chul Oh hút máu cô nhiều quá, ngược lại tốc độ hút máu của Jang Chul Oh rất chậm, có vẻ như không muốn giết chết cô. Nhưng hút máu từ động mạch cổ sẽ tạo thành thiếu máu cấp, cho dù tốc độ chậm mấy cũng vẫn choáng váng…
Giọng nói yếu ớt của Đường Vũ Tân đánh thức Min Tae Yun đang suy nghĩ lung tung, anh lôi khăn tay trong túi ra buộc lên cổ Đường Vũ Tân cầm máu, sau đó hỏi: “Cô đi được không?”
“Vớ vẩn… anh nói xem…” Đường Vũ Tân bực bội đáp.
“…”
Min Tae Yun bó tay, cõng Đường Vũ Tân lên, đi về hướng Đường Vũ Tân nói là nhà mình.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
14 chương
10 chương
27 chương
70 chương