Huyết hận
Chương 134 : Lễ đính hôn sóng gió
Tòa biệt thự ở phía Nam, nơi được bảo vệ bởi hàng trăm cao thủ Thiên Ngoại giáo
Trong một căn phòng, một thiếu niên dáng người không mấy cao lớn đang ngồi trầm ngâm trước một chiếc hộp sắt có màu đen bóng, hình dáng gai góc trông rất bí ẩn. Thiếu niên này chính là Gabriel Cedric – trưởng tử của Victor Cedric – giáo chủ Thiên Ngoại giáo
Cánh cửa đột ngột mở ra, Gabriel đứng dậy trịnh trọng cúi chào
“Phụ thân … Người đã đến … “
Victor ra dấu bảo Gabriel ngồi xuống, tiến đến cầm lấy chiếc hộp
“Có gì không ổn với vật này à ? “
Gabriel gật đầu
“Vâng, thưa phụ thân. Đêm hôm qua và rạng sáng hôm nay, chiếc hộp bỗng rung động một cách rất kì lạ. Dường như là nó đang phản ứng với một thứ gì đó vừa xuất hiện trong khu vực lân cận “
Victor xoay chiếc hộp sắt vài vòng, ngắm nghía một cách cẩn thận
“Con đã tìm ra được nguyên nhân chưa ? “
Gabriel cúi đầu, tỏ vẻ áy náy
“Nhi tử vô dụng … Con đã huy động một số nhân thủ bí mật tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có kết quả gì “
Victor vỗ vai con trai, an ủi
“Không sao cả … Nếu như mọi bí ẩn trên đời này đều có thể được giải thích một cách dễ dàng thì còn gì là thú vị nữa. Theo suy đoán của ta, có vẻ như một nhân vật nào đó vừa xuất hiện tại nơi này, hắn có liên quan đến những bí mật mà chúng ta vẫn chưa giải đáp được. Hiện tại, những việc cần làm là phải bố trí thật chu đáo để có thể tóm gọn kẻ đó ngay khi hắn vừa xuất hiện “
Gabriel dè dặt nói
“Phụ thân, theo ý con, chúng ta nên huy động đến thập nhị dị nhân … “
Victor liền tán đồng
“Dưỡng binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Ta tin rằng kẻ bí ẩn này có liên hệ với vụ tấn công phá hủy cơ sở nghiên cứu bí mật của giáo phái chúng ta tại Bắc Phi. Có vẻ như mục đích chính của hắn là muốn phá hoại việc liên kết giữa chúng ta và Trần gia. Ta nhất định sẽ phải tìm cho ra hắn và bắt hắn trả giá cho điều đó để cho hắn sáng mắt ra rằng Thiên Ngoại giáo không phải là một đối thủ dễ chơi “
Victor ngưng lại, lấy trong người ra một bọc gấm nhỏ đưa cho Gabriel
“Ta trao cho con quyền điều khiển chiến hạm Deadly Shark, con hãy ra lệnh cho chiến hạm di chuyển đến ngoài khơi vùng biển Ireland. Thập nhị dị nhân đang ở trên chiến hạm Deadly Shark, khi xảy ra chuyện, họ sẽ chỉ mất một ít thời gian để đến nơi này. Dù sao đây cũng là lễ đính hôn của con và thiên kim của Trần gia, mang theo quá nhiều nhân thủ đến cũng không tiện cho lắm. Con hiểu ý ta chứ … “
Gabriel gật đầu liên tục
“Con hiểu, thưa phụ thân. Xin hãy cứ tin tưởng ở con, nhất định người sẽ không phải thất vọng “
Dưới độ sâu hàng mấy trăm mét ngoài biển khơi, một chiếc tàu ngầm nguyên tử loại lớn được ngụy trang rất kĩ đang dán sát mình xuống lớp cát của đáy biển
Kane Deviance ngồi trong phòng điều khiển, đôi mắt không ngừng giám sát công việc của những thủ hạ đang tất bật bên những bảng điện tử. Bên cạnh anh ta là một mĩ nữ phương Tây có mái tóc đen đang khép hờ đôi mắt, tựa như đang thiu thiu ngủ …
Một thiếu nữ dáng người cân đối, mặc quân phục đặc nhiệm bó sát thân thể bước vào, cúi chào Kane rồi lên tiếng
“15 cương thi đã đổ bộ thành công. Chúng đang giấu mình dưới bãi cát, khi có lệnh sẽ lập tức xuất phát “
Kane hỏi gặng lại
“Trong quá trình đổ bộ có xảy ra sự cố gì không ? “
Thiếu nữ lắc đầu
“Không, thưa chỉ huy. Những cương thi đó không hề có thân nhiệt hay dấu hiệu nào của sự sống, những cảm biến do Thiên Ngoại giáo lắp đặt không thể phát hiện ra được “
Nữ nhân ngồi bên cạnh Kane bỗng lên tiếng hỏi
“Thế còn Leviathan thì sao ? “
Thiếu nữ liền trả lời
“Leviathan đang ở trong khoang đặc biệt. Nó được cho ăn uống rất đầy đủ, tôi cũng để sẵn mấy thùng rượu ở đó, nhưng chỉ khi đến giờ D mới đem ra cho nó uống … “
Một thuộc hạ của Kane quay lại, hỏi bằng giọng tò mò
“Chỉ huy, có thể cho tôi biết giờ D trong kế hoạch đã nói đến là khi nào không ? “
Kane nhún vai
“Ta cũng không biết … Khi nào chủ nhân liên lạc bảo chúng ta hành động thì chúng ta sẽ hành động thôi … Việc của các người là cứ chuẩn bị sẵn sàng, đừng hỏi thêm gì nữa “
Trong căn phòng bày trí xa hoa lộng lẫy, Vấn Thiên nằm trên giường, vắt tay lên trán, dường như chàng đang tập trung cao độ để suy nghĩ về một vấn đề gì đó
Vấn Thiên đã ở trong căn phòng này hơn 24 giờ …
Băng Tâm ngồi cạnh Vấn Thiên, không mặc gì khác ngoài một chiếc áo ngủ mỏng manh, tỏ vẻ nôn nóng hỏi
“Anh đang suy nghĩ về điều gì thế ? “
Vấn Thiên cười gian tà, nói
“Anh đang suy nghĩ chút nữa sẽ thu thập em bằng tư thế nào đây. He he he … “
Băng Tâm tỏ vẻ nóng giận, nhặt một chiếc gối ném vào mặt Vấn Thiên
“Đến lúc này rồi mà vẫn còn đùa được … Nói cho anh biết, hiện tại là cơ hội tốt nhất để đưa em đi đấy … Chỉ 2 ngày nữa là lễ đính hôn sẽ bắt đầu, sau đó người của Thiên ngoại giáo sẽ đưa em về tổng đàn bí mật của họ, hôn lễ sẽ được tổ chức tại đó … Tổng đàn của Thiên Ngoại giáo được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chí ít cũng gấp mấy lần ở nơi này … Đến lúc đó, mọi việc sẽ càng trở nên khó khăn hơn … “
Vấn Thiên lấy giọng hòa hoãn nói
“Anh đã liên hệ với một số người quen biết, vào lúc cử hành lễ đính hôn sẽ gây náo loạn một trận, rồi chúng ta sẽ nhân dịp đó mà trốn thoát ra ngoài … Vừa rồi anh đã bí mật quan sát một lượt xung quanh, có khá nhiều cao thủ tu vi bất phàm từ cả Trần gia và Thiên Ngoại giáo … Nếu như trực tiếp đối đầu với họ sẽ thật là một điều thất sách … “
Băng Tâm lo âu nói
“Hay là anh cứ làm như lần trước, giả vờ bắt cóc em rồi mang em đi … Chắc chắn là những cao thủ đó sẽ không dám để em chịu tổn thương đâu … “
Vấn Thiên lắc đầu, mặt mày nhăn nhó
“Không dễ như vậy đâu … Tình huống lúc đó và lúc này hoàn toàn khác nhau … Anh cảm nhận được trong số nhân thủ của Thiên Ngoại giáo, có ít nhất 2 người có tu vi ngang với anh … Nếu như chỉ có một mình anh thì còn có thể trốn thoát được, để mang em rời khỏi nơi này, e là sẽ khó khăn đấy … “
Trong đầu Vấn Thiên thầm nghĩ
“Thật ra cũng không đến nỗi nào … Nếu sử dụng sức mạnh của Huyết Thần, cơ hội có thể tẩu thoát được cũng là khá nhiều đấy chứ. Nhưng nếu làm như thế thì Julie sẽ cảm nhận được, vả lại, nguồn sức mạnh đó mình vẫn chưa có thể hoàn toàn kiểm soát được, cũng không nên sử dụng bừa bãi. Trước nay mỗi khi sử dụng đến sức mạnh của Huyết thần, hung tính của mình đều bộc phát, lý trí mất đi, không thể xử lý tình huống một cách khôn khéo được … Dù gì đi nữa, mình linh cảm rằng trong buổi lễ đính hôn sắp tới sẽ xảy ra một biến cố không nhỏ. Mình muốn tận mắt chứng kiến biến cố đó ... Ai dà, thật là khó tìm ra một biện pháp lưỡng toàn … Hy vọng rằng Tú Văn và đám môn hạ Song Tu tông sẽ hành động theo đúng kế hoạch … “
Từ hạ thể truyền lại một cảm giác khác lạ, Vấn Thiên chợt bừng tỉnh
“Băng Tâm, em đang làm cái quái gì thế ? “
Đôi tay Băng Tâm vẫn chuyên tâm chăm sóc cho tiểu huynh đệ của Vấn Thiên, giọng nói đầy dụ hoặc
“Có lẽ sau khi làm việc này, đầu óc của anh sẽ sáng suốt hơn … “
“Nhưng chúng ta vừa mới làm việc đó cách đây chưa đầy 2 giờ mà “ – Vấn Thiên cố tìm cách thoái thác
Băng Tâm nằm đè lên người chàng, đôi mắt rừng rực lửa tình
“Thì đã làm sao. Đừng làm bộ làm tịch với em nữa, chẳng phải vừa nãy anh đã bảo rằng sẽ thu thập em sao … “
2 ngày trôi qua nhanh tựa như chớp mắt
Trời vừa chập tối, đèn đuốc trong khu biệt thự đã được thắp sáng trưng như ban ngày.
Vành đai an ninh đã được thắt chặt đến tối đa
Trong gian đại sảnh rộng mênh mông, bày ra nhiều bàn tiệc với đủ thứ cao lương mĩ tửu thuộc hàng thượng lưu. Những vị khách mời cả nam lẫn nữ, ăn mặc vô cùng xa hoa, quý phái, đi lại nườm nượp như mắc cửi, luông miệng tuôn ra những câu nói trịnh trọng, khách sáo.
Trên một lễ đài cao, hoàn toàn tách biệt với phía dưới, hai dãy bàn phủ khăn trắng muốt được xếp đặt song song với nhau. Ngồi tại đó là những nhân vật chính của buổi lễ đính hôn, đại diện của Trần gia và gia tộc Cedric
Băng Tâm ngồi cạnh một thiếu phụ trung niên. Cô mặc bộ váy dạ hội màu trắng tinh khiết, khuôn mặt được trang điểm vô cùng diễm lệ nhưng vẫn không giấu nổi đôi mắt thất thần đang nhìn về phía đám đông bên dưới như thể muốn tìm một hình bóng nào đó.
Cách đó chưa đầy 24 giờ, Vấn Thiên đột ngột biến mất, chỉ để lại cho cô một mảnh giấy ghi vội vài dòng
“Anh phải đi thu xếp một số việc. Đừng lo lắng, mọi việc sẽ ổn thôi. Em sẽ là cô dâu của riêng anh, không một ai khác ngoài anh có thể mang em đi “
Đến tận bây giờ Băng Tâm vẫn giữ mảnh giấy đó trong lòng bàn tay. Năm ngón tay ngọc ngà nắm chặt lại, siết chặt mảnh giấy như muốn tìm một chỗ dựa tinh thần. Băng Tâm nói thầm trong lòng
“Vấn Thiên … Anh nhất định phải đến và mang em đi … Nếu không em sẽ hận anh suốt cả cuộc đời … “
Một vệ sĩ nét mặt lộ vẻ lo lắng xăm xăm rẽ đám đông quan khách, bước đến bên dãy bàn của Trần gia, rồi cúi người xuống thì thầm vào tai một nam nhân trung niên bệ vệ trong bộ lễ phục sang trọng
“Ông chủ … Bên ngoài đang có một nhóm người gây rối … Họ đều là nữ nhân, tự xưng mình là người của Thiên Hoa cung gì đó, yêu cầu chúng ta phải dừng buổi lễ đính hôn này lại … Họ nói là Băng Tâm tiểu thư chính là môn hạ của họ, việc hôn sự của cô ấy nhất định phải thông qua họ … “
Gia chủ của Trần gia nghiêm mặt khẽ nói
“Còn không mau đuổi họ đi. Nếu họ vẫn không chịu đi, hãy sử dụng biện pháp mạnh cho ta. Hãy nhớ lấy, trừ trường hợp bất khả kháng, tuyệt đối không được nổ súng “
Vệ sĩ nọ tỏ vẻ khó xử
“Họ đều là cao thủ võ học có thực lực hơn người … Lúc tôi rời đi, họ đã hạ đo ván hàng chục vệ sĩ, chắc là bây giờ đang tìm cách vượt qua hàng rào phòng thủ phía bên ngoài của chúng ta … “
Nét mặt gia chủ Trần gia sa sầm lại, ông ta khẽ phất tay ra hiệu, 4 nam nhân mặc y phục trắng đang ngồi bên một bàn tiệc ở gần lễ đài liền đứng dậy, quày quả bước ra ngoài.
Băng Tâm nghe được hầu hết đoạn đối thoại đó, trong lòng cô thấp thỏm không yên, nửa lo nửa mừng …
Gia chủ Trần gia bước đến bên dãy bàn của gia tộc Cedric, tươi cười nói
“Giờ tốt đã đến. Chúng ta hãy bắt đầu nghi lễ. “
Những ngọn đèn cao áp bất ngờ chiếu rọi xuống lễ đài những luồng ánh sáng chói lóa, tiếng nhạc vang lên rộn rã, một nam nhân điển trai, chải chuốt rất tươm tất, mặc bộ vest trắng trông đỏm dáng vô cùng bước đến giữa hai dãy bàn, miệng oang oang nói qua micro
“Kính thưa quý vị quan khách, hôm chúng ta có mặt ở nơi đây là để làm chứng cho mối lương duyên của tiểu thư Trần gia – cô Trần Băng Tâm và trưởng tử của gia tộc Cedric – quý ngài Gabriel Cedric. Thay mặt những vị trưởng bối của hai gia tộc, tôi xin tuyên bố, lễ trao nhẫn đính hôn bắt đầu “
Băng Tâm được thiếu phụ ngồi bên cạnh cô ta dìu đến chính giữa lễ đài, ngay bên dưới luồng sáng của ngọn đèn pha lớn nhất. Victor cũng dẫn Gabriel đến đứng đối diện với Băng Tâm. Từ phía quan khách những tràng vỗ tay vang rền như sấm nổ
Bỗng một tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên
“Yêu nữ ! Chính là ngươi ! Hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát “
Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào người vừa lên tiếng. Kẻ này liền hung hăng rẽ đám đông đến trước lễ đài. Tất cả mọi người đều nhận ra đây là một nam nhân to con, cạo đầu trọc lốc, mặc y phục hoa hòe cầu kì, ngực áo cố ý phanh ra để lộ những hình xăm rồng phượng chi chít.
Tiếng một ai đó khẽ thốt lên
“Hắc Báo - đường chủ phân đường Thượng Hải của Long Hổ hội – tổ chức xã hội đen khét tiếng ở Trung Hoa … “
Hàng chục thành viên Long Hổ hội nhất tề xô ghế đứng dậy, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, từ hai chiếc nhẫn to tướng mà họ đeo trên ngón trỏ và ngón giữa bỗng mọc ra hai chiếc gai nhọn hoắt.
Mặc dù Trần gia đã có trù bị trước, sử dụng máy quét kim loại để rà soát và thu giữ vũ khí mà những vị khách mời có thể sẽ mang theo, thế nhưng họ không thể ngờ đến thứ vũ khí độc đáo này. Tất cả thành viên Long Hổ hội có mặt tại hiện trường đều là những cao thủ quyền thuật thuộc hàng nhất lưu, và với thứ vũ khí trang bị trên quyền đầu đó, không ai dám chắc là mình sẽ toàn mạng sau khi trúng phải một quyền của họ …
Hắc Báo chỉ thẳng vào mặt Băng Tâm, gào lớn
“Ta đã nhận ra ả này. Ả từng là tình nhân của đệ đệ ta – phó đường chủ phân đường Thượng Hải. Chính ả đã dùng bàng môn tà thuật để cướp đoạt công lực của đệ đệ ta, biến hắn thành một phế nhân. Hôm nay ta phải thay mặt đệ đệ đòi lại công đạo, kẻ nào cản ta đều xem như là kẻ thù của Long Hổ hội “
Băng Tâm nét mặt tái hẳn đi, bất giác lui lại phía sau một bước. Gia chủ Trần gia vội lấy giọng hòa hoãn nói
“Có lẽ đường chủ đã nhận nhầm người rồi. Xưa nay Tâm nhi đều ở trong khuê phòng, không rời lấy nửa bước. Hơn nữa, nó không hề biết chút võ công nào cả. Chuyện này chắc chắn là có ẩn tình … “
Một nam nhân mặc trang phục đạo sĩ, đôi mắt ti hí trông rất nham hiểm bước đến gần Hắc Báo, ôn tồn lên tiếng
“Tại hạ chính là Lục Vân đạo nhân của Thái Cực giáo. Thật đáng xấu hổ, vài đệ tử của bổn giáo cũng đã bị yêu nữ dùng thủ đoạn mê hoặc, tước đoạt thành quả tu luyện. Tại hạ xin nói một câu công bằng, nếu như quý thiên kim quả thật là hoàng hoa khuê nữ như lời Trần gia chủ vừa nói thì chắc chắn là cô ấy vẫn còn trinh tiết. Chi bằng chúng ta hãy làm một cuộc kiểm nghiệm, nếu như tiểu thư của Trần gia quả thật vẫn còn là xử nữ thì xem như bọn tại hạ đã sai, sẽ nhận lỗi trước mặt tất cả quan khách và cam chịu mọi yêu cầu bồi thường của Trần gia. Còn nếu như quý tiểu thư không phải là xử nữ, bọn tại hạ xin mạn phép mời cô ấy đi một chuyến để gặp những nạn nhân, nhằm xác định rõ chân tướng của sự việc này. Thế nào, gia chủ có đồng ý không ? “
Vô số lời xì xào bàn tán vang lên, gia chủ Trần gia nét mặt vẫn bất biến nhưng trong lòng khinh khỉnh cười thầm. Hơn ai hết, ông ta là người biết rõ nhất những việc hoang đàng mà con gái mình đã làm, để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân này, ông ta đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để thuê những bác sĩ phụ khoa giỏi nhất cấy ghép một lớp màng trinh tiết cho Băng Tâm. Cuộc phẫu thuật thành công mĩ mãn, cho dù là kẻ lão luyện tình trường cũng khó lòng phát hiện được Băng Tâm chính là một xử nữ giả tạo …
Nhưng Băng Tâm lại là người sợ hãi hơn ai hết. Trải qua mấy ngày hoan ái phong cuồng cùng Vấn Thiên, thành quả của cuộc phẫu thuật đó đã tiêu ma tự lúc nào rồi …
Gia chủ Trần gia hoàn toàn không biết điều đó, ông ta dõng dạc tuyên bố
“Được, ta chấp thuận yêu cầu của các vị. Nhưng ai sẽ là người tiến hành cuộc kiểm nghiệm đó ? “
Hắc Báo chỉ tay vào một nữ nhân ăn mặc khiêu gợi ngồi cùng bàn với hắn ta
“Nữ nhân này chính là chủ nhân của một thanh lâu hạng nhất tại Hongkong, hãy để cô ta và phu nhân của ngài cùng tiến hành việc đó, nếu cần cứ dùng camera ghi hình lại để tránh những điều gian trá. “
Băng Tâm sợ đến toát mồ hôi hột, nhưng đúng lúc đó, biến cố đã xảy ra
Một đốm lửa nhỏ lóe lên trong màn đêm, thanh âm xé gió của một đầu đạn …
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
19 chương
25 chương