Huyết hận

Chương 135 : Kẻ giả mạo

Victor Cedric khẽ vung tay, đầu đạn đã được bắt gọn một cách dễ dàng Từ một chốt canh gác, những tiếng súng chát chúa vang lên liên hồi, đạn vãi như mưa vào lễ đài Một nam nhân đeo kính râm, khuôn mặt có vết sẹo dài thảng thốt kêu lên “Hỏng rồi … Thích khách đã hạ được vài người bắn t** của chúng ta và đang chiếm giữ những vị trí đó … “ Những vệ sĩ của Trần gia tất cả đều là những kẻ dày dạn kinh nghiệm, từ sau khi phát súng đầu tiên được nổ ra, họ đã nhanh nhẹn lao vào khu vực lễ đài, tự biến mình thành lá chắn sống để yểm hộ yếu nhân rút lui an toàn Không ít vệ sĩ đã liều lĩnh nổ súng bắn trả lại những kẻ tập kích, thế nhưng tiểu liên hạng nhẹ không thể nào đấu lại được súng trường bắn t** quân dụng, nhất là với cự ly xa và những trở ngại do màn đêm mang lại … Nhân thủ Thiên Ngoại giáo tập trung lại tạo thành một vòng tròn bao quanh Victor và Gabriel, chậm rãi bảo hộ hai người này rút lui về phía sau. Victor nhìn sang vị thông gia của mình, cười khẩy “Đó mới chỉ là bắt đầu thôi ông bạn già ạ. “ Gia chủ Trần gia im lặng gật đầu. Cùng là những nhân vật cộm cán, họ đã kinh qua không ít cuộc tập kích và ám sát, hiển nhiên là đều có những tính toán và chủ trương riêng của mình … Toàn bộ quan khách hầu như vứt bỏ sạch sẽ sự tôn nghiêm vốn có của họ, xô bàn đạp ghế, chen lấn, giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy. Quang cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng, tiếng người la hét, gào khóc inh ỏi … Một số quan khách nhanh chân chạy đến chỗ bãi đỗ xe, chui vào trong xe của họ. Nhưng khi chìa khóa khởi động vừa được xoay, những chiếc xe đó bỗng phát nổ, tạo thành những quả cầu lửa sáng rực, tàn lửa bay đầy trời Vài quầng lửa với cột khói dài sau đuôi không biết từ đâu bay lại, tiếng một ai đó hét lớn “Tên lửa chống tăng đấy ! “ Chỉ trong nháy mắt, bãi đỗ xe đã biến thành biển lửa mênh mông, những xác người nám đen bị ngọn lửa tham lam nuốt lấy, một mùi cháy khét kinh tởm theo gió lan tỏa đi khắp nơi. Tất cả phương tiện đi lại đều bị thiêu rụi. Những người đang ở trong khu biệt thự bất chợt cảm thấy mình như cá đang nằm trong rọ. Đường thoát thân duy nhất của họ đã bị cắt đứt … Một tiếng nổ long trời lở đất lại vang lên Tất cả đèn đóm trong khu biệt thự đều tắt ngúm, bóng đêm đen tối như một tấm màn khổng lồ bao trùm lên vạn vật, càng làm cho nỗi kinh hoàng, tuyệt vọng trong lòng những người sống sót tăng lên đến cực độ Từ vách núi sát cạnh bờ biển, hơn chục bóng người dáng đi xiêu vẹo xuất hiện, những khẩu súng máy 6 nòng với dây đạn dài lê thê quét sát đất nhả đạn một cách điên cuồng vào bất cứ mục tiêu di động nào nằm trong tầm quan sát của họ. Trông phong cách tấn công của những kẻ này không hề giống với sát thủ chuyên nghiệp một tí nào cả. Những vệ sĩ của Trần gia dĩ nhiên là không thể làm ngơ, những loạt đạn tiểu liên được bắn ra một cách rất chuẩn xác. Thế nhưng điều đó chỉ làm những kẻ tấn công khựng lại đôi chút, hầu như không hề gây ra chút sát thương nào lên họ cả. Victor không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, ông ta nói “Trông chúng không giống người máy cho lắm … Chỉ có một lời giải thích duy nhất, bọn này chính là một thứ được gọi là cương thi – những xác chết đội mồ sống lại trong truyền thuyết. Có lẽ là chúng đã phục sẵn ở đây từ trước mà chúng ta không hề phát giác ra … Không biết là kẻ nào đang đứng đằng sau bọn chúng, không lẽ lại là gia tộc pháp sư triệu hồn đó … Quả thật là rắc rối … “ Chỉ một cái phất tay ra hiệu từ Victor, 15 nhân thủ Thiên Ngoại giáo liền xông lên, lao vào đám đông cương thi Những cương thi vội buông súng, rút từ sau lưng ra những thanh đao kiếm sắc bén như nước, điên cuồng chống trả. Cuộc chiến diễn ra một cách ngang ngửa, bất phân thắng bại. Bọn cương thi trông có vẻ lù khù, ngu ngốc thế nhưng lại tránh né và phản đòn vô cùng linh hoạt , còn hơn hẳn những cao thủ nhất lưu. Thế nhưng đối thủ của chúng cũng không phải tay vừa, luôn kịp thời dùng những chi tiết kim loại trên thân thể chống đỡ và phản kích lại với uy lực kinh người. Có thể nói không sai rằng đây chính là cuộc chiến giữa những kẻ bất tử … Gia chủ Trần gia liền hạ lệnh cho một vệ sĩ mặc y phục trắng “Hộ tống tiểu thư vào mật thất … “ Vệ sĩ nọ gật đầu, nắm tay Băng Tâm, lôi cô ta đi qua một cánh cửa gần đó. Băng Tâm trong lòng vẫn còn khiếp sợ đến lú lẫn, không hề phản ứng gì, mặc kệ cho người vệ sĩ đó muốn dẫn cô ta đi đâu thì đi. Mãi một lúc lâu, sau khi đi qua nhiều đoạn hành lang, cảm thấy có điều gì đó bất thường, cô mới lên tiếng “Này … Ngươi đưa ta đi đâu vậy ? Mật thất nằm ở gần cầu thang phía Tây kia mà … “ Tên vệ sĩ không quay lưng lại, cất tiếng cười tà dị “Hắc hắc … Ta sẽ mang cô em rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên tĩnh không ai quấy rầy để cưỡng gian cô em. Thế nào, có sợ không ? “ Băng Tâm kinh ngạc trong giây lát rồi nhào đến, ôm chầm lấy tấm lưng rộng của người vệ sĩ “Vấn Thiên … Gã dâm tặc xấu xa … Cuối cùng thì anh cũng đã xuất hiện … “ “Tên vệ sĩ” quay lưng lại, tháo lớp mặt nạ dịch dung ra, lộ nguyên hình là Vấn Thiên với nét cười gian tà quen thuộc “Anh đã chuẩn bị sẵn y phục thay đổi cùng mặt nạ dị dung cho em rồi. Chúng ta sẽ hóa trang thành một hình dáng khác rồi ung dung rời khỏi đây, quỷ không biết, thần cũng chẳng hay. Ha ha ha … “ Vấn Thiên dẫn Băng Tâm qua vài đoạn hành lang rồi phá cửa bước vào một căn phòng nhỏ. Chàng xới tung một chậu cây cảnh đặt trong phòng, lôi ra một chiếc túi đưa cho Băng Tâm, miệng lên tiếng thúc giục “Nhanh lên nào, tân nương của anh “ Nhiều cảm xúc phức tạp dấy lên trong lòng Băng Tâm, động tác của cô trở nên lóng ngóng, vụng về vô cùng. Vấn Thiên thấy vậy, liền không khách sáo, bất thần xuất thủ xé nát bộ váy dạ hội mà Băng Tâm đang mặc, sau đó nhanh nhẹn lấy y phục trong túi ra mặc cho cô, cũng không quên thăm hỏi những đường cong cực kì gợi cảm đang lộ ra mồn một trước mắt Cả người Băng Tâm như mềm nhũn ra, miệng lẩm bẩm “Thật thô lỗ … Nhưng cũng rất nam tính, rất mạnh mẽ … “ Vấn Thiên mau chóng hoàn tất công việc của mình, vỗ nhẹ lên vai Băng Tâm, như muốn nhắc nhở “Nhanh lên nào, đừng chần chừ nữa. “ Băng Tâm sực nhớ ra một việc, liền lên tiếng hỏi “Cuộc tấn công này … Toàn bộ đều là kế hoạch của anh, có phải không ? “ Vấn Thiên xua tay “Không phải … Nhưng anh đã dự liệu từ trước là nó sẽ xảy ra, chỉ tiếc là vẫn chưa biết được ai là kẻ đứng sau vụ việc này, cũng như động cơ thật sự của kẻ đó là gì … Cũng không quan trọng, chẳng phải mục đích của chúng ta chính là rời khỏi nơi này sao … “ Băng Tâm nắm chặt tay Vấn Thiên, ánh mắt trở nên thất thần “Đúng vậy … Nhưng em đang rất lo lắng cho phụ thân … “ Vấn Thiên xoa cằm “Theo như anh đoán, mục tiêu chính của cuộc tấn công này là giáo chủ Thiên Ngoại giáo và con trai của ông ta. Cha em sẽ không sao đâu. Anh sẽ đưa em đến chỗ người của anh đợi sẵn bên ngoài rồi sẽ trở lại bảo vệ cho cha em, em đừng lo … “ Đạn súng trường và tên lửa chống tăng vẫn tiếp tục bắn vào khu biệt thự một cách không thương tiếc Toàn bộ mấy trăm vệ sĩ của Trần gia đã lui về bảo vệ căn biệt thự nơi gia chủ của họ đang ẩn nấp, hoặc là đang co mình sau những chướng ngại vật để tránh đạn. Có vài người trông thấy một nam nhân rậm râu đang dìu một thiếu phụ tư sắc tầm thường thận trọng di chuyển. Cho rằng đó là hai trong số những quan khách đang cố gắng liều lĩnh tháo chạy, họ liền mặc kệ hai người này. Vấn Thiên hầu như không gặp phải chút khó khăn gì, chàng đưa Băng Tâm men theo vách núi xuống đến bờ biển rồi thi triển thân pháp nhanh như bóng quỷ bế cô đến chỗ một chiếc tàu đánh cá nhỏ đèn đuốc tắt tối om ở cách đó vài cây số. Trên chiếc tàu đánh cá, có vài người đã đợi sẵn tự lúc nào. Toàn bộ đều là nữ nhân, một trong số đó chính là Tú Văn, khi vừa thấy Vấn Thiên, cô ta liền lên tiếng “Cung chủ, xin cho biết nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi “ Vấn Thiên đặt Băng Tâm xuống khoang tàu, tỏ vẻ khẩn trương “Nổ máy, di chuyển dọc theo bờ biển, tránh khỏi vùng chiến sự càng xa càng tốt. Ta có việc phải đi, sẽ trở lại trong thời gian ngắn thôi. Nếu xảy ra chuyện gì cứ tùy cơ ứng biến … “ Nói đoạn, chàng lại phóng mình vào màn đêm, di chuyển về phía khu biệt thự của Trần gia với tốc độ nhanh nhất. Nhưng chỉ mới đi được một đoạn chưa đến một cây số, Vấn Thiên bỗng nhìn thấy vài đạo hàn quang kì dị vụt qua trước trán, liền ngừng lại, cúi người đảo mắt nhìn quanh. Vài chiếc kim châm nhỏ như sợi tóc đang cắm vào lớp cát trước mặt chàng, phản chiếu lại một thứ ánh sáng xanh biếc khác thường. Với kinh nghiệm của mình, Vấn Thiên không thể không nhận ra đó chính là độc châm – một loại ám khí khá lợi hại. Chỉ trong nháy mắt, Vấn Thiên đã xác định được kẻ đánh lén bằng Huyết nhãn, chàng rút từ sau lưng ra Tử Vong kiếm, nhanh như chớp đâm thẳng mũi kiếm về phía kẻ đó, kiếm khí lăng lệ xé gió lao đến. Một bóng người uyển chuyển lộn nhào vài vòng trong không trung tránh né kiếm khí rồi đáp xuống trước mặt Vấn Thiên. Dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng sao, chàng nhận ra đó là một nữ nhân trẻ trung có gương mặt xinh tươi như hoa, khoác chiếc áo choàng đen dài che kín toàn thân. Gương mặt nữ nhân đó trông khá quen thuộc, thế nhưng nhất thời Vấn Thiên không nhớ ra được cô ta là ai cũng như mình đã từng có quan hệ gì với cô ta trước đây Chàng hạ kiếm xuống, hướng về phía nữ nhân nói “Tôi biết cô không có ý định tấn công tôi. Xin hãy nhường đường … “ Nữ nhân nhìn chăm chú vào Vấn Thiên, nói “Chàng trai trẻ, thật bất ngờ khi gặp cậu ở đây … Rất tiếc là ta phải nói với cậu, cậu nên quay trở lại. Có những việc cậu không nên dính dáng vào, có hiểu không ? “ Vấn Thiên nắm chặt chuôi kiếm, giọng kiên quyết “Tôi không muốn đánh nhau với cô … Mau tránh sang một bên … “ Nữ nhân thở dài “Tuổi trẻ quả thật háo thắng và ngông cuồng … Ta cũng không muốn đánh nhau với cậu chút nào. Hay là thế này, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé, nếu cậu thắng được ta, ta sẽ không cản đường cậu nữa. Còn nếu cậu thua, cậu sẽ phải quay về. Có đồng ý không nào ? “ Vấn Thiên tò mò hỏi “Trò chơi như thế nào ? “ Nữ nhân nở nụ cười tươi tắn “Rất đơn giản và nhanh gọn, ta sẽ đứng yên tại chỗ, không tránh né cũng như chống đỡ. Nếu trong vòng 3 chiêu cậu đả thương được ta thì xem như ta thua, còn ngược lại thì cậu thua. Có chơi không nào ? “ “Chắc chắn là có ngụy kế gì đây” - Vấn Thiên thầm nghĩ trong đầu, nhưng vẫn mạnh miệng nói “Được, tôi đồng ý. Bắt đầu ngay nhé “ Vừa dứt lời, chàng liền xuất thủ, đánh ra một quyền nhanh như chớp vào giữa ngực nữ nhân. Quyền đầu chạm vào cơ thể cô ta cứ như đấm phải bị bông, nữ nhân vẫn đứng vững, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Vấn Thiên không tránh khỏi phải kinh ngạc đến sững sờ, thầm thốt lên trong lòng “Không thể nào … Cho dù là cao thủ nhất lưu trúng phải chiêu này chí ít cũng phải bị chút nội thương … “ Nghĩ đoạn, chàng lại đánh ra một quyền toàn lực, tình trạng tương tự lại xảy ra. Nữ nhân vẫn giữ nụ cười tươi trên khuôn mặt, giọng nói như trêu chọc “Hai chiêu đã qua rồi đấy, chỉ còn một chiêu nữa mà thôi “ Vấn Thiên rùng mình, lui về phía sau vài bước, vung kiếm tung mình lên không trung, toàn lực chém xuống một chiêu “Thiên địa hữu huyết” vốn là chiêu thức đắc ý nhất của chàng Lưỡi kiếm chém rách một mảng áo choàng, rồi dừng lại trên đôi vai gầy trắng trẻo của nữ nhân. Vấn Thiên hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, đối thủ của chàng vẫn không mảy may suy suyễn, cho dù chỉ là một chút rách da chảy máu cũng không … “Cậu thua rồi “ – Nữ nhân vung tay, gạt Vấn Thiên về phía sau, nói Vấn Thiên đứng thẫn thờ, chống kiếm xuống đất, cố gắng vận dụng đầu óc thông minh linh hoạt của mình, thế nhưng mãi vẫn không tìm ra một lời giải thích nào cả. Chàng đành cho rằng đó chính là một công phu hộ thể cực kì lợi hại nào đó mà mình vẫn chưa biết đến, rất có thể thứ công phu đó đã bị thất truyền từ rất lâu rồi … Nữ nhân vỗ vai Vấn Thiên, như muốn an ủi “Đừng buồn. Năm xưa thân phụ của cậu cũng phải mất đến hàng giờ mới tìm ra được biện pháp phá giải ma thuật hộ thể của ta. Chỉ với giới hạn 3 chiêu, quả thật là có hơi khó cho cậu … “ Vấn Thiên thu kiếm về, trầm tư nói “Cô biết về phụ thân của tôi ư ? Có thể nói cho tôi biết một chút về ông ấy có được không ? “ Nữ nhân mở miệng, toan nói gì đó thì từ phía khu biệt thự của Trần gia, một cột lửa khổng lồ bốc lên, ánh sáng soi rõ khắp phạm vi bán kính hàng mấy cây số xung quanh đó. Thấy vậy, nữ nhân vội vã phóng đi, chỉ chớp mắt đã mất dạng, để lại Vấn Thiên đứng trơ trọi trên bãi cát Với sự hiếu kì vốn có của mình, Vấn Thiên lập tức cất bước di chuyển về phía khu biệt thự. Nhưng chỉ vừa đi được một đoạn khoảng chừng vài trăm mét, chàng bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng rồi ngã nhào xuống bãi cát, hôn mê bất tỉnh không còn biết gì nữa. Trước khi hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, Vấn Thiên nghe thấy giọng nói khe khẽ rất đỗi dịu dàng của một nữ nhân “Đứa trẻ này thật là … Tính cách của nó giống cha nó như đúc … “ Từ phía con đường độc đạo dưới chân núi, hàng trăm xe bọc thép đổ xuống rất nhiều người bịt mặt, trong mặc y phục đen tuyền , ngoài là áo chống đạn dày, vũ trang đến tận răng Trên bầu trời, thanh âm vùn vụt phát ra từ những cánh quạt đang mạnh mẽ rẽ gió, hàng chục trực thăng Apache xuất hiện, ánh đèn pha soi rọi rõ cả một vùng. Tuy nhiên nhân số đông đảo này chỉ tiến hành phong tỏa con đường độc đạo, vẫn chưa có ý định xuất kích Trong khu biệt thự của Trần gia, tiếng súng đã ngưng hẳn Những tay bắn t** đã trở thành những tử thi đẫm máu, trên thân thể hiện rõ một vết chém chí mạng, nội tạng hầu như đổ ra ngoài. Toàn bộ những vị trí phóng rocket cũng đã bị vô hiệu hóa, có vẻ như Trần gia và Thiên Ngoại giáo đã lấy lại quyền kiểm soát tình hình Một chiếc trực thăng bên ngoài được gia cường bằng những lớp thép và kính chống đạn đang đậu trên khoảng sân giữa 4 ngôi biệt thự, động cơ vẫn chạy, cánh quạt vẫn đang quay nhè nhẹ Bên cạnh chiếc trực thăng là hai sinh vật dạng người cao hơn 2 mét, với đôi tay dài chấm đất. Chúng mặc một loại y phục đặc biệt có nhiều ống dẫn nối giữa những phần của cơ thể, khuôn mặt được giấu sau chiếc mũ sắt hình dáng quái dị, trên đầu ngón tay là bộ móng vuốt dài, sắc nhọn vẫn còn vương lại chút ít máu thịt của những nạn nhân Những sinh vật này được gọi là thập nhị dị nhân của Thiên Ngoại giáo … Bên trong ngôi biệt thự, Victor ung dung nói với gia chủ Trần gia “Thập nhị dị nhân đã giải quyết xong những kẻ tập kích kể cả lũ cương thi đó … À … Hình như có một tên cương thi đã nhảy xuống biển trốn thoát được … Nhưng cũng không sao, chúng ta sẽ lên trực thăng bay đến chiến hạm Deadly Shark của tôi đang neo đậu ngoài khơi, tên cương thi ngu ngốc đó chẳng thể làm gì được chúng ta đâu “ 2 vệ sĩ của Trần gia hấp tấp chạy đến “Ông chủ, tiểu thư muốn gặp ngài … Cô ấy bảo là có việc riêng cần trao đổi với ông chủ “ “Đợi tôi vài phút nhé “ – Gia chủ Trần gia nói, đoạn quay người bước đi theo 2 tên vệ sĩ 2 tên vệ sĩ nhanh nhẹn dẫn gia chủ Trần gia đến mật thất, không quên đóng cửa lại sau khi ông ta đã hoàn toàn bước vào. Trong căn phòng không mấy rộng rãi đó, Băng Tâm đang ngồi co mình trong một góc, dáng vẻ trông rất hốt hoảng Vừa thấy gia chủ Trần gia, cô ta vội nhào đến, ôm chặt ông ta trong vòng tay “Cha … Con sợ quá … “ “Không sao đâu Tâm nhi, mọi việc đã kết thúc rồi … “ – Gia chủ Trần gia nở nụ cười đắc ý Nói chưa dứt lời, gia chủ Trần gia bỗng cảm thấy một cảm giác khác thường, liền theo phản xạ đẩy Băng Tâm ra, nhưng đôi tay của cô ta bỗng trở nên cứng như sắt thép, khóa chặt ông ta tại chỗ. Khoảng không gian phía sau lưng Băng Tâm bỗng lay động, rồi một luồng chất lỏng màu xanh nhạt từ đó phun thẳng vào mặt gia chủ Trần gia Tiếng thét hãi hùng vang lên, nhưng căn mật thất này được cách âm cực tốt, không ai ở bên ngoài có thể nghe thấy gì Không lâu sau đó, 2 vệ sĩ đẩy cửa bước vào. Một tên đá tử thi không đầu của gia chủ Trần gia sang một bên, tỏ vẻ hài lòng nói “Gerko, làm tốt lắm, bây giờ hãy hủy thi diệt tích đi “ Từ khoảng không phía trước tên vệ sĩ vừa lên tiếng liền hiện ra một người quái dị quấn băng che kín toàn thân. Tên này phun ra từ miệng một lượng lớn chất lỏng màu xanh nhạt vào thi thể không đầu, những tiếng lèo xèo vang lên, chỉ trong nháy mắt thi thể đã tan thành khói, chẳng còn lại chút gì. Khuôn mặt và thân hình của tên vệ sĩ thứ hai bỗng thay đổi liên tục như một khối đất sét được người ta nhào nặn. Cuối cùng, hắn hóa thành gia chủ Trần gia, không sai biệt dù chỉ một đường nét nhỏ nhất. “Vô Diện đại nhân, trông đã giống chưa ? “ – gia chủ Trần gia giả mạo lên tiếng hỏi “Giống lắm. Từ giờ thân phận của các người là Băng Tâm tiểu thư và gia chủ Trần gia, hãy theo kế hoạch mà hành động. Tuyệt đối không được phạm dù chỉ một sai lầm nhỏ “