Huyết hận
Chương 133 : Tân nương chạy trốn
Chuyến bay CN 173 khởi hành từ Trung Hoa đi Anh quốc, phi hành đoàn không ngờ rằng họ đã mang theo một vị khách không mời …
Trước khi phi cơ cất cánh 1 giờ, một nhân viên xếp dỡ hành lý đột nhiên lẩm bẩm
“Có cái gì vừa vụt qua mặt mình ấy nhỉ … Có lẽ mình làm việc mệt quá nên hoa mắt rồi chăng … “
Khoang hành lý của máy bay được đóng lại, từ trong khoảng tối đen ẩn hiện một đôi mắt sáng rực
Vấn Thiên đã đột nhập thành công vào khoang hành lý máy bay …
Sau hơn một ngày trời tận hưởng hương diễm ôn nhu bên cạnh Ngọc Diệp, Vấn Thiên rời khỏi Thiên Hoa cung. Julie cố ý tránh mặt không đưa tiễn chàng, nhưng đó lại dường như là chủ ý đã định sẵn của Vấn Thiên …
Trong đầu chàng hiện diện những suy tính riêng của mình
“Suy nghĩ của con người chia làm ba phần gọi là: tiềm thức, vô thức và ý thức … Theo như suy đoán của mình thì Julie chỉ có khả năng đọc được suy nghĩ và ký ức của người khác, nếu như những tính toán, dự định đó được đưa vào trong hai tầng suy nghĩ kia thì cô ta sẽ không đọc được … Mình nghi ngờ rằng chính Julie đã sử dụng một pháp thuật nào đó để phong tỏa một phần kí ức của mình, cô ta không muốn mình nhớ ra đoạn kí ức đó, chắc chắn là để phục vụ cho mưu tính riêng của cô ta. Tạm thời mình cần phải lánh xa khỏi Julie, tìm cách khôi phục số kí ức đã mất, rồi mới có thể tính toán để đối phó với cô ta được … “
Chuyến bay CN 173 cuối cùng đã hạ cánh an toàn …
Tại một căn phòng nhỏ của một khách sạn hạng trung ở gần sân bay, một nữ nhân khá diễm lệ đang ngồi trên ghế salon. Dáng vẻ cô ta tựa như đang chờ đợi một ai đó.
Cánh cửa sổ đang khép hờ bỗng mở tung ra, Vấn Thiên như một làn gió đột ngột xuất hiện. Chàng đến trước mặt nữ nhân, đưa cho cô ta xem một thẻ bài làm bằng bạch kim.
Nữ nhân vội đứng dậy, cúi chào
“Song Tu tông môn hạ - Tú Văn khấu kiến cung chủ “
Vấn Thiên xua tay
“Không cần lễ nghi rườm rà như thế đâu … Những việc mà bổn tọa dặn dò cô đã thu xếp xong chưa “
Tú Văn khẽ gật đầu, tiện tay lấy chiếc túi xách gần đó trao cho Vấn Thiên
“Đã chuẩn bị xong xuôi, thẻ tín dụng cùng những thông tin cần thiết đều ở trong chiếc túi này “
“Tốt lắm “ – Vấn Thiên tỏ vẻ hài lòng
Tú Văn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vấn Thiên, nở nụ cười quyến rũ
“Xin cung chủ dừng bước, người vừa trải qua một chuyến hành trình dài, hẳn là đã mỏi mệt … Hãy để thuộc hạ phục thị cung chủ nghỉ ngơi vài ngày, rồi sau đó sẽ lên đường “
Vấn Thiên nở nụ cười gian tà, vuốt nhẹ đôi bờ vai mảnh mai của cô ta
“Chỉ một mình cô e là chưa đủ để bồi tiếp ta đâu “
Tú Văn mân mê bộ ngực cường tráng của Vấn Thiên, giọng nói đầy dụ hoặc
“Cung chủ chưa thử làm sao mà biết được … “
Trong đầu Vấn Thiên thầm nghĩ
“Cũng như Nhược Thủy, những đệ tử Song Tu tông như cô ta quả nhiên là có vấn đề … Sau này nhất định mình phải bỏ chút thời gian để chỉnh đốn lại mới được, có thể sẽ phải sử dụng đến vài biện pháp mạnh … “
Vấn Thiên cười nhạt, lắc đầu
“Ta không có nhiều thời gian cho lắm. Hãy chuẩn bị cho ta một phương tiện đi lại, chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ. Đích thân cô phải đưa ta đến địa điểm đó “
Pembrokeshire, xứ Wales …
Ánh tà dương phản chiếu trên những đám mây trên bầu trời một thứ ánh sáng đỏ quạch
Trên một vách núi bên bờ biển, tọa lạc một khối kiến trúc được xây dựng theo phong cách cổ điển, trông nguy nga tráng lệ không kém gì một cung điện thời xa xưa
Khối kiến trúc này gồm 4 tòa nhà lớn bố trí theo 4 hướng chính, nối liền với nhau bằng những lối đi lát đá cẩm thạch thượng hạng, người qua kẻ lại nhộn nhịp như trẩy hội
Lễ đính hôn giữa Trần Băng Tâm và trưởng tử của giáo chủ Thiên Ngoại giáo sẽ diễn ra tại nơi này. Những nhân vật quan trọng của Trần gia và Thiên ngoại giáo đều quy tụ về nơi đây, an ninh được siết chặt đến tối đa...
Trong bãi đỗ xe của biệt thự, rất nhiều chiếc xe hơi thuộc hàng xa xỉ đậu nối đuôi nhau thành những hàng dài
Vài chục vệ sĩ thân hình cao lớn mặc âu phục đen tuyền từ đầu đến chân, trang bị tiểu liên hạng nhẹ, tay dắt theo những con chó berger hung dữ đã được huấn luyện kĩ càng liên tục tuần tra cả ngày lẫn đêm.
Trên những vị trí cao, những tay bắn t**** thiện xạ được ngụy trang cẩn thận sử dụng những thiết bị quang học chuyên dụng không ngừng theo dõi mọi động tinh diễn ra xung quanh và sẵn sàng nhả đạn nếu phát hiện kẻ đột nhập.
Hàng trăm nhân thủ của Thiên Ngoại giáo mặc áo choàng rộng để che đậy những chi tiết sắt thép trên người họ, luôn túc trực quanh một trong bốn tòa biệt thự để bảo vệ những nhân vật quan trọng của họ.
Tưởng như trong phạm vi bán kính 2 kilomet xung quanh nơi sẽ diễn ra lễ đính hôn quan trọng đó, một con ruồi cũng không thể bay qua lọt
Một chiếc xe hơi trông có vẻ tầm thường chợt dừng lại ở ngã rẽ từ đường cái vào con đường độc đạo dài hàng mấy cây số – lối đi duy nhất dẫn đến khu biệt thự.
Tú Văn ngồi sau tay lái quay lại nói với Vấn Thiên - hành khách của cô ta
“Xin lỗi, thuộc hạ chỉ có thể đưa cung chủ đến đây mà thôi. Đây là khu vực riêng tư, có rất nhiều vệ sĩ tinh nhuệ và cao thủ võ học bảo vệ … “
Vấn Thiên tỏ vẻ thông cảm, đẩy cửa xe bước ra ngoài
“Ta hiểu. Cô hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nếu có gì cần thiết ta sẽ liên lạc với cô “
Những tia nắng cuối cùng cũng tắt hẳn, chiếc xe cũng đã rời đi
Một nam nhân Tây phương khá cao mặc bộ vest đuôi tôm, cổ đeo chiếc nơ đen lén lút chui vào một bụi cây rậm rạp ở khoảng sân sau của một ngôi biệt thự.
Anh ta lấm lét nhìn nhó xung quanh một cách rất cẩn thận, lấy trong người ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi châm lửa
Vừa rít xong một hơi, người này bỗng thấy sau gáy đau nhói, rồi tất cả trước mặt anh ta như mờ đi
Khi tỉnh dậy, anh ta phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng dơ dáy, bốc mùi ẩm thấp, toàn thân trần như nhộng chỉ còn lại duy nhất chiếc quần đùi. Ở quanh chỗ nam nhân đang ngồi là một vũng chất lỏng lạnh giá, chính thứ này đã làm cho anh ta tỉnh dậy.
Hiển nhiên là nam nhân hiểu ra ngay anh ta đã bị ai đó đánh ngất và cũng chính kẻ đó đã cuỗm mất bộ y phục của anh ta , cũng như mang anh ta đến cái nơi quỷ quái này … Và kẻ đó đang đứng cách anh ta không xa, dáng vẻ rất ung dung cứ như một tay chuyên nghiệp
“Hãy cho ta biết, Băng Tâm tiểu thư đang ở đâu ? “ – Một thanh âm đầy nam tính cất lên
“Ngươi là ai ? Ngươi định làm gì ? “ – Nam nhân khiếp sợ lê mình về phía sau
Kẻ lạ mặt bật công tắc, một ngọn bóng đèn tròn chợt sáng lên, một thứ ánh sáng vàng vọt
Nam nhân giật mình, run như cầy sấy
“Ngươi chính là kẻ đó … Kẻ đã bắt cóc tiểu thư … “
Vấn Thiên vung vẩy Tử Vong kiếm đang cầm trên tay, đôi mắt như phát ra một luồng sát khí lạnh lẽo
“Ta khuyên ngươi hãy mau nói ra điều ta muốn biết, trước khi ta thật sự cảm thấy nổi giận “
Nam nhân lắp bắp, mãi không thành lời. Vấn Thiên cười nhạt, bất thần xuất thủ, Tử Vong kiếm hóa thành một đạo quang mang màu hổ phách đâm thẳng vào cổ họng anh ta. Trước khi mũi kiếm chạm mục tiêu, chàng cố ý lắc nhẹ cổ tay, thanh kiếm liền lệch sang một bên, cắm ngập vào bức tường phía sau lưng nam nhân, lưỡi kiếm sắc bén và lạnh lẽo nhẹ nhàng tiếp xúc trên da cổ của anh ta.
Nam nhân khốn khổ kinh hoàng đến cực độ, đũng quần đã ướt đẫm tự lúc nào, anh ta vội nói
“Đừng giết tôi … Tôi chỉ là một kẻ hạ nhân mà thôi … Tiểu thư đang ở tòa nhà phía Bắc, phòng của cô ấy nằm ở tầng 4 của tòa nhà … Là căn phòng rộng nhất, rất dễ nhận ra … “
Vấn Thiên thu kiếm về, quay lưng bỏ đi, chỉ ném lại cho nam nhân nọ một câu nói
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức chuồn khỏi nơi này và không quay trở lại ngôi biệt thự của Trần gia nữa. Dù gì đi nữa, tính mạng của chính mình vẫn là thứ quan trọng nhất trên đời “
Bình minh vừa ló dạng không lâu …
Một nam nhân mặc y phục người hầu, tay bưng bê một chiếc khay bạc được đậy kín, chậm rãi bước dọc theo đoạn hành lang dài rồi dừng lại trước một cánh cửa đôi làm bằng gỗ sồi, đánh vecni bóng loáng trông rất sang trọng
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói đầy bực dọc của một thiếu nữ vọng lại từ căn phòng
“Có việc gì thế ? “
Không có một tiếng trả lời nào, nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, thanh âm có vẻ như còn lớn hơn ban nãy một chút
Vài phút sau, cánh cửa đôi mở toang ra, một thiếu nữ mặc bộ váy ngủ mỏng manh xuất hiện, quát lớn
“Đồ hạ nhân ngu ngốc, muốn chết à … Á … “
Không còn một thanh âm nào nữa, cánh cửa đôi đã khép chặt lại, trên hành lang cũng không còn một bóng người nào
Trên một chiếc giường lớn, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, môi lưỡi của họ đang triền miên trong một nụ hôn nóng bỏng và rạo rực khát khao.
Băng Tâm bỗng đẩy Vấn Thiên ra, nhào đến nằm đè lên người chàng, đôi tay vung lên đấm thùm thụp vào khuôn ngực rắn rỏi
“Đồ xấu xa … Mãi đến giờ mới chịu xuất hiện … Làm em cứ tưởng là anh đã lặn mất tăm luôn rồi đấy chứ … “
Vấn Thiên cười khổ, định lên tiếng giải thích nhưng Băng Tâm đã nhanh nhảu cướp lời
“Không cần nói gì cả, lý lẽ vốn là vô tận. Chỉ cần biết là anh đã phạm lỗi và anh sắp sửa bị trừng phạt “
“Trừng phạt như thế nào ? “ – Vấn Thiên tò mò hỏi
Băng Tâm nở nụ cười , ánh mắt đắm đuối nhìn Vấn Thiên
“Em sẽ cưỡng gian anh, để cho anh thấy sự lợi hại của em “
Vấn Thiên nhăn mặt
“Không nên … Bây giờ mới chỉ là sáng sớm thôi mà … Còn nữa, lỡ như có ai đó bước vào căn phòng này thì sao…“
Băng Tâm khẽ động thân, chiếc áo ngủ mỏng manh trượt dài theo đôi cánh tay trắng muốt rồi rơi xuống. Một tòa thiên nhiên đầy dụ hoặc được che đậy sơ sài bằng một ít nội y liền hiện ra
“Đã là cưỡng gian thì sáng hay tối có gì quan trọng kia chứ. Sẽ chẳng có ai dám tự tiện bước vào đây đâu, anh đừng lo. Nếu như có người muốn vào phòng, họ sẽ phải gõ cửa, anh có thừa thời gian để tìm cho mình một chỗ trốn. Chui vào trong tủ áo chẳng hạn … “
Không để cho Vấn Thiên kịp trả lời, đôi môi đỏ mọng của Băng Tâm lập tức quấn lấy đôi môi của chàng, đôi nhũ phong no tròn không ngừng cọ sát vào khuôn ngực rắn rỏi một cách rất kích tình
“Dâm nữ vẫn là dâm nữ … “ – Vấn Thiên khổ sở thầm nghĩ
Chỉ sau vài động tác nhanh như chớp, tên tiểu huynh đệ của chàng đã được phóng thích, liền hùng dũng vươn cao như cột trụ chống trời. Đôi tay mềm mại của Băng Tâm liền tóm lấy tên tiểu huynh đệ đó mà vuốt ve một phen, giọng nói như hờn dỗi
“Đã lâu rồi không gặp, thanh nhục côn xấu xa này chắc chắn là đã làm hại không biết bao nhiêu thiếu nữ … “
Một cảm giác nóng ấm, ẩm ướt, Vấn Thiên cảm nhận thấy tên tiểu huynh đệ của mình đang được một vật mềm mại, nham nhám chăm sóc kĩ lưỡng từng li từng tí, khoái cảm tiêu hồn làm chàng suýt nữa phải rên lên thành tiếng. Một cách vô tình hay cố ý, nhục đồn mĩ lệ của Băng Tâm lại nhô lên một cách đầy khiêu khích trước mặt Vấn Thiên, đôi tay và chiếc lưỡi ma thuật của chàng lại có dịp hoành hành trên vùng cấm địa của thiếu nữ. Hai người không ngừng tập kích lẫn nhau, những thanh âm rên rỉ kích động phát ra liên miên không dứt
Băng Tâm dường như không thể chịu đựng thêm dù chỉ một phút. Những thứ nội y nhỏ bé đã rời khỏi người cô ta tự lúc nào, thân thể ngọc ngà tuyệt mĩ uốn éo không ngừng, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng dẫn đường cho tên tiểu huynh đệ dũng mãnh của Vấn Thiên tiến vào quan ải đã ướt đẫm xuân thủy. Dưới sự phối hợp rất ăn ý của Vấn Thiên, Băng Tâm giống như một nữ kị sĩ, điên cuồng nhún nhảy, đôi ngọc nhũ phong mãn không ngừng nhấp nhô, dáng vẻ gợi tình vô cùng …
Những động tác này thật sự mà nói, làm tiêu hao thể lực rất nhiều. Sau một lúc cuồng dã, Băng Tâm đã thấm mệt, ngã người vào lòng Vấn Thiên, thì thầm bằng giọng đầy xuân tình
“Người ta đã mệt nhừ ra rồi, hãy giúp em hoàn thành phần còn lại nhé … “
Vấn Thiên chỉ đợi có thế, nhanh nhẹn lật người lại, quỳ giữa đôi chân thon dài của người đẹp mà tập kích như cuồng phong vũ bão. Những tư thế hoan ái được thay đổi liên tục, cao trào nối đuôi nhau đến như những ngọn sóng triều, hết đợt này lại đến đợt khác. Băng Tâm dường như mê man, hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm cực độ. Cô không thể nhớ được mình đã tiết thân bao nhiêu lần, chỉ biết rằng tâm linh của mình như bay bổng vào một cõi hư vô vừa thật vừa ảo, cùng với loại cảm giác mĩ diệu tuyệt vời đó
Thời gian đã là giữa trưa, đại chiến nam nữ cũng vừa kết thúc cách đó không lâu
Vấn Thiên ngồi dựa lưng vào thành giường, miệng nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn mĩ nhân đang nằm trong lòng chàng, hạ thể của họ vẫn còn liên kết với nhau thành một khối, dĩ nhiên là vì Băng Tâm vẫn còn luyến tiếc những dư âm của cuộc ái ân cuồng nhiệt vừa trải qua ban nãy.
Bất giác, từ đôi mắt đẹp của Băng Tâm, một giọt lệ trong suốt tuôn ra, chảy dài trên sống mũi cao thanh tú
Cô vòng tay ôm chặt tấm lưng trần của Vấn Thiên, run rẩy nói
“Anh có thể đáp ứng một điều thỉnh cầu của em không ? “
Vấn Thiên cũng đoán ra phần nào, nhưng lại cố ý trêu đùa
“Xem em kìa, đã mệt đến thở không ra hơi rồi … Thế nào, vẫn còn muốn nữa phải không ? “
Băng Tâm quắc mắt nhìn Vấn Thiên, hung hăng cắn vào bả vai chàng, Vấn Thiên chỉ còn biết nhăn nhó cười khổ
“Đau quá … Lần sau khi cùng em hoan ái, anh nhất định sẽ lấy dây trói chặt em lại … “
Đôi mắt Băng Tâm bỗng trở nên đắm đuối, mơ màng
“Cũng là một ý hay, lần sau chúng ta sẽ thử một phen xem sao. Thôi, trở lại vấn đề chính đi. Em muốn anh mang theo em cùng anh rời khỏi nơi này. Chúng ta sẽ chạy trốn càng xa càng tốt, đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta … “
Vấn Thiên ấp a ấp úng
“Việc này … Công lực của em đã không còn … E là sẽ không dễ đâu …“
Băng Tâm "hứ" một tiếng, tỏ vẻ trách móc
"Võ công của em bị mất đi, tất cả đều do anh mà ra. Với tu vi lúc trước của em, em đã có thể tự mình bỏ trốn một cách dễ dàng rồi "
Băng Tâm lại nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên, giọng nói có vẻ kiên quyết
“Em không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này. Em thà chết chứ không thể lấy một kẻ nửa người nửa máy như cái tên đó được. Mỗi lần đến gần hắn, nghe thấy tiếng bíp bíp từ những thiết bị điện tử trong người hắn, em lại cảm thấy tởm lợm. Nếu anh không đồng ý mang em đi, em sẽ chết cho anh xem … “
Vấn Thiên vội dỗ dành
“Chắc chắn là anh sẽ mang em rời khỏi nơi này, anh đã hứa với Nhược Thủy – sư phụ của em rồi …. Nhưng anh cần chút thời gian để có thể tính toán thật chu đáo. Anh không muốn em chịu bất cứ tổn thương nào cả … “
Băng Tâm nắm chặt bàn tay Vấn Thiên, vội vã hỏi
“Sư phụ có đi cùng với anh không ? Hiện giờ người đang ở đâu ? “
Vấn Thiên lắc đầu, thở dài
“Bà ấy đã không còn trên đời này nữa ... U Minh tuyệt địa vừa thực hiện một cuộc đột kích quy mô lớn vào Thiên Hoa cung, sư phụ của em đã tử nạn. Lúc anh gặp được bà ấy, bà ấy đang hấp hối, nhưng vẫn lo lắng cho em, bà ấy bảo anh đến tìm em, chăm sóc cho em … “
Những giọt nước mắt tuôn tràn như mưa trên khuôn mặt Băng Tâm, tiếng khóc nức nở vang khắp căn phòng.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
19 chương
25 chương