Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 20 : Đi tu
Ngôi sao hạ xuống, bình mình lên, nhưng trên núi vẫn còn rất nhiều người đang lục xoát từng ngọn cỏ, từng góc cây, từng tấc đất hy vọng tìm được thứ gì đó để an ủi mọi người.
Kinh thành trở nên vắng vẻ hơn đa số người trong kinh thành từ khi nào chuyển nghề lên núi kiếm người thay vì ở lại buôn bán.
Kinh thành lại thổi lên thông tin, đêm qua sau khi hát khúc hát mị hoặc cuối cùng đã nhảy xuống ‘Đoạn Tình Nhai’ dứt khoát một đoạn tình với Hoàng Bá Thuần.
Có người lại nói vì bị tình địch của tình lang mình công kích trong lúc kích động liền ra đi trong nước mắt, để lại khúc nhạc bi sầu.
Lại có người nói khác, vì đánh ghen với nhau mà dẫn tới thảm sát, cuối cùng là người đoản mệnh, bị các đối thủ nhẫn tâm sát hại.
Aiz, kinh thành một truyền mười, mười truyền trăm, sự thật có tốt đẹp cách mấy, khi bị người này truyền tới người kia liền bị bóp méo, bẻ cong sự thật hết mức có thể, cuối cùng kết luận lại là ‘Hồng nhan bạc mệnh’, họ thật sự thương tiếc cho một giọng hát thánh thót kia đã rời khỏi cõi hồng trần.
Ước chừng cả kinh thành đều bát nháo lên vì 9/10 phần trăm kẻ có mặt hôm qua trong đều bị mị hoặc đến điểm đỉnh và cũng bị làm khóc thương đến tuyệt đỉnh.
Khi tỉnh dậy, ta nhận ra đây không còn là gia đình của ta nữa, tỷ tỷ thì nhốt mình trong phòng trầm cảm! Còn phụ mẫu của ta thì khóc lóc thảm thương?
Đại ca ta cũng trở nên im lặng, đại sảnh chỉ còn mỗi mình ta đang cô đơn, hiu quặng cầm đũa ăn cơm.
Thiên, tội của ta suốt đời này cũng không thể rửa sạch được?
Bất tri bất giác ta cảm thấy không còn ngon miệng, không còn hứng thú với buổi ăn sáng này
Ta vội đi tới thấy đại ca đang ngồi tại bàn tròn đăm chiêu suy nghĩ, ta liền bước tới “Thỉnh an, đại ca”
Đại ca nhìn ta bằng ánh mắt vô hồn nói “Ngồi đi”, ta tiến tới ngồi xuống bên cạnh đại ca hỏi “Nhị tỷ…không sao chứ”
Cười nhạt hắn nói “Không sao mới lạ”, nắm chặt tay thành quyền ta thở dài, trở nên đăm chiêu ít nói như đại ca, nhìn lên bầu trời vẫn xanh mơn mởn, nhưng vì sao trái tim ta lại đen như thế???
Hạ quyết tâm, ta muốn ‘đi tu’, khục, ý ta không phải là cạo đầu làm ni cô một ngày ba buổi chay tụng kinh niệm phật qua một kiếp…xin nhờ, nàng tuyệt không hề suy nghĩ như vậy, chỉ là……muốn trốn tránh!
“Cốc, cốc”
“Ân, vào đi”
Mở cửa ra, ta bước tới, nhún người xuống “Thỉnh an, phụ thân”
Huyền Vũ Tuấn Quyết nhìn ta, cười nhẹ “Ân, ngồi đi”, ta gật đầu ngồi xuống dãy ghế kế bên, nhìn sắc mặt già nua vẫn hoàn già nua, nhưng hốc mắt có chút đỏ hoe, chứng tỏ ông cũng thương tâm như ai, nhưng ta…., thở dài, ta nói “Phụ thân, thỉnh xin cho Nguyệt nhi lên chùa tịnh tâm”
“Cái gì” Huyền Vũ Tuấn Quyết kinh hách vốn tâm tình đã không được tốt nay lại bị nàng dọa liền đứng lên đi tới bên cạnh nàng hỏi “Con vừa nói gì?”
“Nguyệt nhi muốn lên chùa An Tự tịnh tâm, và cầu bình an cho gia đình, cầu nhân duyên cho nhị tỷ” ta hướng tới ông, thành tâm nói.
“Nhưng mà…..” ta biết họ rất thương yêu nhị tỷ ta, chỉ cần lấy nhị tỷ của ta ra liền có thể làm họ mềm lòng, ta quỳ xuống trước mặt ông, lã chã nói “Phụ thân, đồng ý cho Nguyệt nhi, nhị tỷ thật sự rất cần Nguyệt nhi cầu phúc, phụ thân”
“Ta…..” nắm chặt tay lại Huyền Vũ Tuấn Quyết không nói lên lời, muốn nâng nàng lên rồi nói, nhưng nàng cương ngạnh không chịu đứng lên, nhắm mắt lại ông bất đắc dĩ nói “Được”
Rồi nâng nàng lên, nàng cười “Đa tạ phụ thân, đa tạ” thu hồi nước mắt, nàng vô cùng cảm kích nói, ông nhăn mày “Chúng ta là người một nhà, không nên hành xử xa lạ như vậy?”
Ta gật đầu, rồi nói “Hãy để Nguyệt nhi hoàn thành hiếu đạo, để Nguyệt nhi đi một mình như vậy phật tổ mới hiển linh”, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngoài cách này ta thật sự nghĩ không ra cách nào tốt hơn để đền bù
“Ta….” Ông lại nghẹn họng không nói lên lời, thấy thế nàng thừa thế lấn tới “Đa tạ phụ thân đã đồng ý, Nguyệt nhi cáo lui”
Ngẩn người ra nhìn nàng đi mất dạng, bất chợt bóng dáng ông lung lay liền ngã nhào xuống ghế, thở dài, lẩm bẩm “Phụ thân thật có lỗi với con Nguyệt nhi, từ nhỏ đã không yêu thương con, nay phụ thân thật không có cách nào chứng tỏ bản thân yêu thương con, mà có cảm giác chúng ta thật xa lạ”
Nguyên lai ở Huyền Vũ Dạ Nguyệt ông thật sự tìm không được chút tình thương của người cha dành cho người con, vì họ đã xa cách nhau tận 12 năm, khoảng cách đó thật xa, thật xa, khiến hai người như là kẻ xa lạ mà đối đãi nhau.
“Cái gì” nghe xong đại ca ta phản ứng giống như phụ thân ta, quả thật nói họ không phải là phụ tử thì không ai tin, ta nói lại “Đại ca, giúp muội chăm sóc nhị tỷ, muội muốn lên chùa tịnh tâm”
“Muội….vì lý do gì muội lại muốn tịnh tâm?”, trong ánh mắt của Huyền Vũ Dạ Mạc lóe ra chút ích ngờ vực, thấy được ta vội nói “Là vì muội không quen với gia đình này, là muội muốn yên tĩnh, là muội muốn cầu phúc cho nhân duyên nhị tỷ được suôn sẻ”
“Muội….muội….không cần thiết phải làm thế” nghe nàng nói, hắn tạm thời an tâm, bởi vì hôm qua khi ở xa hắn nghĩ Nhiêu Nhiêu rất đẹp, nhưng khi chạm mặt với Nhiêu Nhiêu trong khoảng khắc gần, đôi mắt đen nhánh cao ngạo như con công, hắn tuyệt không quen, hắn sợ hãi muội muội hắn chính là Nhiêu Nhiêu.
Cho tới khi hắn mở cửa phòng ra thì thấy nàng ngủ say như heo thì hắn mới tạm thời gạt bỏ sự nghi ngờ đối với nàng, nhưng mà nàng lại đòi tịnh tâm thì hắn càng ngờ vực… cho tới bây giờ hắn vẫn còn nghi ngờ nàng!
Hai tay đặt lên vai hắn, ta nói “Đại ca, muội cần phải làm thế, vậy đi”, nói xong ta muốn cao bay xa chạy, không dám đối mặt với đại ca “Khoan đã”
Bất chợt tim ta muốn rớt ra, xoay lại ta hỏi “Còn chuyện gì sao đại ca?” Huyền Vũ Dạ Mạc đi tới nói “Trước khi đi cho đại ca ngắm nhìn dung nhan muội lần cuối”
Ta cười chột dạ “Muội chỉ đi 3 tháng, đâu định bỏ trốn” ta lùi lại, hắn tiến lên nói “Nhưng mà đại ca lại sợ rằng nếu sau này chạm mặt nhau đại ca không nhận ra mặt của muội!”
“Mặt muội xấu xí, đại ca không nên làm thế” ta mặt đối mặt với hắn bình tâm mà nói, rất may ta từng là ‘tổng giám đốc’ của một tập đoàn làm việc xấu không dễ bị nhìn ra, và hỷ nộ ái ố của ta được huấn luyện từ nhỏ cất giấu kỹ càng.
Thở dài, hắn nói “Đi đi”
“Ân”, nghe vậy nàng liền chạy như vũ bão ra đi, bất chợt chân nàng dừng lại.
Huyền Vũ Dạ Mạc tức khắc di chuyển đến lật tung cả phòng nàng, để nhận ra Nhiêu Nhiêu chỉ cần tìm được ai đang nắm giữ , hắn nhất định phải lục tung mới an tâm, mặc dù hắn cho muội muội hắn đi, nhưng cũng không đồng nghĩa hắn xóa tan mọi nghi ngờ với muội muội mình, vì nhận ra muội muội hắn che giấu hảo giỏi!
Ta nấp tại một ngọn cây đào nhìn bóng dáng đại ca ta như điên loạn không ngừng lục tung phòng ta, thật ra ta sớm đoán ra trước và đưa cây đàn kia ‘cất giấu’ rồi, ta sớm gắn tỳ bà ở dưới sàn gường, và dùng lớp gỗ cùng loại để che giấu đi.
Đại ca, thật xin lỗi, có câu: Gừng càng già càng cay, muội đã 25 tuổi, huynh chỉ 20 tuổi thôi, huynh thua trí muội cũng phải, xem ra ta đã bị đại ca nghi ngờ, bây giờ có chết ta cũng không đền nổi tội.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
23 chương
152 chương
16 chương
74 chương
62 chương
61 chương