Sơ Hiểu Mộ Niên
Chương 1
Đó là tình huống gì a? Sơ Hiểu nhíu nhíu mi.
Nàng xuyên qua cái địa phương kỳ quái này đã mấy ngày, đón nhận trí nhớ thân thể này, đại khái cũng biết tình huống ở đây, nhưng thấy trước mắt một nam nhân hơn 40 tuổi mặt trét đầy son phấn lải nhải cũng nhịn không được co rút khóe miệng.
“... Ngươi cũng trưởng thành rồi, đã đến tuổi cưới phu, hôm nay Tử đại thúc có không ít người tốt...” Nha công [1] nỗ lực muốn thuyết phục nàng.
... Đây là, người mua bán trong truyền thuyết sao...
“... Ngươi cũng không thiếu chút tiền kia... Giá tiền chúng ta có thể thương lượng a...”
... Buôn người không phải là phạm pháp sao... Hắn lại dám tìm đến ta... Xem ra tư tưởng cổ đại thật lạc hậu a...
“... Chờ bọn hắn sinh một nam một nữ...”
“Đại thúc, cái này thực sự...” Không nhịn được cắt đứt lời nói của vị đại thúc kia, Sơ Hiểu xoa xoa huyệt thái dương.
“Cứ như vậy đi,“Hắn bỗng nhiên từ phía sau kéo ra bóng dáng co rúc gầy gò đẩy về phía nàng, giọng nói trở nên không nhịn được,“Đây là do kẻ cầm đầu nhóm chuyên đi bắt người gọi ta chiếu cố ngươi một chút, bằng không ai muốn phí miệng lưỡi như thế...”
Thân hình gầy gò mất thăng bằng hướng nàng ngã xuống, nàng theo bản năng bắt được.
... Thật gầy... đây là cảm giác đầu tiên của Sơ Hiểu. Ở hiện đại lấy gầy vì đẹp, nam nhân nữ nhân gầy thật không ít, nhưng tiếp xúc với thân thể như vậy Sơ Hiểu vẫn không nhịn được đau lòng.
Giống như sợ nàng đổi ý, đại thúc liền đi ra cửa, còn thần thái tự nhiên thuận tiện túm vài nắm gạo Sơ Hiểu sáng nay mới mua về bỏ vào trong túi áo.
Sơ Hiểu nhĩ lực thật tốt, rõ ràng nghe thấy đại thúc bất mãn lẩm bẩm:“... Keo kiệt vô cùng, lúc đầu còn muốn yêu cầu người sinh đẻ tốt... Hừ, trở về phải hướng Y Cẩm nha đầu kia bắt chẹt một chút...”
Sơ hiểu dở khóc dở cười. Không trách được sẽ tìm tới nàng.
Y Cẩm, là hảo hữu của thân thể này, cũng là kẻ cầm đầu nhóm chuyên đi bắt người, tính tình hoạt bát, quan hệ cùng Sơ Hiểu vốn nhã nhặn rất tốt. Mấy ngày hôm trước Sơ Hiểu lúc mới tới thân thể khó chịu hướng nàng nói dối.
Mà thân thể Lâm Sơ Hiểu, cùng tên Sơ Hiểu giống nhau, thân thể lớn và hơi gầy, theo mắt nhìn của cái thế giới này, là một nam tử thanh tú. Mười sáu mười bảy tuổi phu thị còn chưa có, cũng không lạ khi khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.
Nghĩ như vậy không nhịn được thở dài, đối với người trong ngực nhẹ giọng nói:“Vào đi...” Liền đi vào phòng nhỏ.
Nhà Sơ Hiểu vốn không coi là lớn, nhưng có thêm người ở cũng không có vấn đề gì, ở hiện đại bởi vì tính cách trong trẻo lạnh lùng cùng đặc thù nghề nghiệp của mình, cho tới nay nàng có thói mỉm cười ngụy trang đem người bên cạnh cự tuyệt ở ngoài cửa, nên trong lòng cũng có chút trống rỗng.
... Thật ra thì, thêm một người cũng rất tốt...
Quay đầu lại nhìn một chút, bóng dáng gầy gò kia còn ngẩn người, không nhúc nhích.
“Làm sao không tiến vào?” Nàng híp híp mắt, nghiêng đầu một chút.
Nam tử thật giống như mới phản ứng được, cúi đầu đi đến đến trước mặt nàng, thấp giọng gọi:“Thê chủ đại nhân...”
Sơ hiểu chỉ cảm thấy thanh âm của hắn với mèo con giống nhau như đúc cào vào lòng nàng, nàng ngẩn người rồi hướng hắn nói:“... Không nên gọi ta là thê chủ đại nhân...”
Thân ảnh chấn động chợt quỳ xuống, ngẩng đầu vội vàng cầu khẩn nói:“... Thê chủ đại nhân... Mộ Niên cái gì cũng biết làm... Không nên bán Mộ Niên...”
Sơ Hiểu giật mình, vội vàng đỡ hắn dậy:“... Mau dậy đi...... Lâm Sơ Hiểu, ngươi gọi ta Sơ Hiểu là được rồi... Ngươi, tên gọi là gì?”
Đầu cúi thấp xuống, sợ hãi trả lời:“... Tần Mộ Niên...”
Gặp hắn sợ thành cái bộ dáng này, Sơ Hiểu cũng không biết nói gì, dù sao đây là thế giới nữ tôn nam ti, muốn hắn đột nhiên từ bỏ cũng không thể.
Mộ Niên bộ dáng chừng mười bảy, theo như thẩm mỹ cái thế giới này, lớn lên không tính là trưởng thành chẳng qua là thanh tú, thân thể cũng gầy gò phảng phất như sẽ bị gió thổi ngã, vừa nhìn cũng không phải là một người dễ dàng sinh đẻ, không trách được ở cái tuổi này lại không được gả đi, cuối cùng còn bị người nhà bán.
Sơ Hiểu nhất thời nổi lên cảm giác thương yêu, âm thầm quyết định nhất định phải chiếu cố hắn thật tốt: “Nhà ta không có quy củ gì, ngươi tự tại một chút, chuyện nhỏ tự mình quyết định, có chuyện gì cũng có thể cùng ta nói, được chứ?”
Mộ Niên lúc này mới chần chờ ngẩng đầu, sợ hãi gật đầu:“Vâng.”
Rất câu nệ, Sơ Hiểu có chút bất đắc dĩ. Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng hỏi:“Ngươi ăn cơm?”
Mộ Niên cuống quít gật đầu.
Xem ra cho dù mình không hỏi hắn cũng sẽ không nói. Sơ Hiểu than thở, còn nói:“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta tắm rửa......”
Hắn lại vội vàng trả lời:“Mộ Niên, Mộ Niên hầu hạ ngài......”
“Nghỉ ngơi.”Sơ Hiểu giọng điệu kiên định.
Mộ Niên thoạt nhìn có chút không biết làm sao:“... Vâng..”
Sắc trời có chút ít u ám, Sơ Hiểu nhìn bóng dáng gầy hướng nàng chỉ về phía trong cà thọt cà thọt đi tới, cảm giác lòng có chút chua xót.
Bất quá, cuối cùng coi như là một nhà đi...
Sơ Hiểu lau chùi đầu tóc, bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà tựa hồ chỉ có một cái giường, đi vào phía trong quả nhiên nhìn thấy thân thể nhỏ gầy co rúc ở trên ghế.
Than thở, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Niên, hắn tựa hồ ngủ cực bất an, chớp mắt liền tỉnh lại, dùng sức giằng co, giọng nói tựa hồ bị kinh sợ rất lớn:“Buông, buông...”
“Bá --”Không biết từ chỗ nào móc ra một thanh kéo nho nhỏ, cắt vào cánh tay Sơ Hiểu, ở trên ống tay áo để lại lỗ hổng thật dài.
Buông hắn xuống, Sơ Hiểu nhìn tay áo thấm ra vết máu, con ngươi bỗng nhiên biến đổi, trong nháy mắt vừa khôi phục ôn hòa.
Mộ Niên từ trên giường nhảy xuống, thẳng tắp quỳ gối dưới sàn nhà lạnh như băng, hung hăng dập đầu, âm thanh run rẩy:“Thê chủ đại nhân...” Cực kỳ sợ hãi.
“Ai...”Sơ Hiểu bất đắc dĩ,“Bên phải trong tủ treo quần áo, có thuốc chữa thương.”
Mộ Niên nghe thế vội vàng đi mở hộc tủ ra.
“Bình màu đỏ...”
Hắn lấy ra một cái bình, quỳ trên mặt đất, vừa cẩn thận vừa sợ hãi bôi thuốc cho Sơ Hiểu, động tác lưu loát.
Thuốc rất nhanh đã bôi xong, hắn dựa tại chổ, thân thể run rẩy.
Sơ Hiểu trầm mặc nhìn hắn, thấy hắn quỳ gối, than thở, dìu hắn đứng lên ngồi ở trên giường.
Mở ra thuốc trị thương, nhẹ nhàng giơ lên, cẩn thận bôi đều ở trên trán của hắn.
Lại từ trong tủ chén lấy ra một bình màu rám nắng, ngồi ở trên giường, không để ý hắn cứng ngắc đem chân hắn đặt ở trên gối, vạch trần váy hắn, cởi ống quần của hắn, đem thuốc xức trên đầu gối hắn.
Hắn tựa hồ rất sợ, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không có giãy dụa, theo động tác của nàng thân thể cũng hơi buông lỏng chút ít.
Làm xong, Sơ Hiểu thu thập một chút, cười cười với Mộ Niên:“Ngủ đi...”
Mộ Niên không nói gì, yên lặng lên giường, Sơ Hiểu thấy hắn khẩn trương, cười cười đi về phía chiếc ghế.
Dừng lại, hắn kéo ống tay áo của nàng, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn:“... Thê chủ đại nhân...”
Ngẩn người, Sơ Hiểu dập tắt ánh nến, cùng hắn nằm xuống.
Chạm được ngón tay lạnh như băng của hắn, gặp hai mắt nhắm nghiền, Sơ Hiểu biết hắn không ngủ, vẫn là thay hắn dịch chăn.
Thân thể của hắn như ngưng lại, không hề cứng ngắc như vậy nữa, dần dần thả lòng, hướng nàng nhích lại gần.
Cảm giác được trong không khí hơi ướt át, Sơ Hiểu nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực.
Đêm khuya lẳng lặng, trong phòng nhỏ hai người cảm nhận được ấm áp đã lâu không có, tiếng khóc nức nở cũng phai nhạt đi.
Có lẽ, cuộc sống như vậy cũng không tồi.
Sơ hiểu thỏa mãn nhìn người trong lòng lúc ngủ trên miệng mỉm cười, cũng mơ hồ ngủ.
- Chú thích -
- [1] Nha công: ở đây theo mình hiểu là người môi giới.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
65 chương
430 chương
11 chương
71 chương