Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 19 : Nhiêu Nhi, đừng đi
Thấy ta đi vội vàng, Mộ Dung Vô Nhai liền níu kéo tay ta hỏi “Nhiêu Nhiêu cô nương, chẳng hay nàng cư ngự tại nơi nào, để tại hạ tiễn một đoạn”
Dẫu sao hắn cũng là ân nhân của ta, ta cảm kích hắn không hết, ta liền bịa ra một chuyện “Thật ra tiểu nữ vừa mới mất phụ thân, lưu lạc tại trốn kinh thành không nhà cửa, may mắn được chấp nhận, nên ở đây kiếm vài đồng lẻ để làm lộ phí về nhà”
Dù rằng ta nói dối nhưng ta vẫn còn tôn trọng hắn, nếu gặp người khác, ta thưởng hắn một chưởng rồi xoay lưng bỏ chạy, vì hôm nay là ngày cuối ta phá lệ hiện thân.
“Nàng theo ta được không, ta hứa không bạc đãi nàng”, hắn nói một cách ái ngại, hướng tới nàng mà nói, nàng kinh hoảng tròn to đôi mắt nhìn hắn.
“Thật ra ngay từ đầu chạm mặt, ta đã sinh ra tình ý với nàng, nàng có thể suy nghĩ lời ta” Mộ Dung Vô Nhai sợ nàng từ chối liền ăn nói khéo léo lại
Thật ra ngay từ đầu hắn vừa chạm mặt nàng ở trên núi, hắn đã yêu nàng, nàng tựa như một tiên nữ bị ruồng bỏ, tội nghiệp mà quỳ giữa rừng núi, hắn không quan tâm liền đưa nàng về nhà tận tay chăm sóc cho nàng.
Chỉ mong nàng tỉnh lại, cùng hắn ‘kết tơ duyên’, hắn rất chờ mong sau khi nàng tỉnh lại người đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng là hắn, nên hắn chờ từng ngày từng ngày, nào ngờ người tính không bằng trời tính!
Hắn được hoàng thượng triệu vào cung, chỉ rời khỏi chốc lát, nàng liền mọc cánh bay đi, hắn rất tức giận, đuổi cổ bạn ‘thanh mai trúc mã’ làm hỏng ‘đại sự’ của hắn ra khỏi sơn trang, suốt đời cũng không muốn gặp mặt nàng ta.
Biết được nàng là , hắn liền truy tìm tung tích của nàng khắp nơi, hắn biết nàng luôn mai danh ẩn tích, chỉ xuất hiện một lần tại liền mất dạng, đủ cho thấy nàng không thuộc loại người ham ‘hư danh’, ngay cả phụ mẫu hắn mới đầu phản đối liền sinh ra hảo cảm với nàng, chỉ mong uống ly trà nàng dâu.
“Thật xin lỗi, Nhiêu nhi sẽ không thể theo ngươi” nghe được hết những của Mộ Dung Vô Nhai nói, Hoàng Bá Thuần lạnh lùng đi tới chung vui.
Ta giật bắn mình, hắn như thế nào lại ra đây? Mày kiếm nhăn lại Mộ Dung Vô Nhai nói “Thuần huynh…ý tứ của huynh…..”
Hoàng Bá gia với Mộ Dung gia bao đời không đụng chạm với nhau, kẻ là thương nhân, người là quan lại, dù có từng xã giao nhưng cũng rất khiêm nhường với câu: nước sông không phạm nước giếng, nay ý tứ của Hoàng Bá Thuần thật khiến cho người ta không hiểu nổi?
“Nàng ta là ách chủ bài của không thể bị ngươi cướp đi”, nhất thời hỗn loạn, Hoàng Bá Thuần nói.
Nguyên lai là như thế, nàng đã chờ mong gì chứ? Thêm một lần thương tâm sao? Rõ ngu xuẩn!
Mộ Dung Vô Nhai cười lên “Thế thì không sao, cho dù phải trả bao nhiêu tiền, tại hạ cũng không ngại, có thể vì Nhiêu nhi mà làm tất cả”, ánh mắt cương quyết, giọng nói cương nghị nhìn thẳng Hoàng Bá Thuần, ngoài mặt tỏ vẻ không sao, nhưng cả hai âm thầm quyết đấu với nhau bằng ánh mắt.
Rõ biết là phải quên đi, vì sao lại phải nhớ mong? Rõ biết là không thể, liền tơ tưởng?
Khi nghe tin nàng xuất hiện, hắn không mảy may liền muốn đi tới gặp mặt nàng, ôm lấy nàng.
Từ trên cao nhìn xuống, nàng đang nhảy múa, thật xinh đẹp biết bao động lòng biết bao, nhưng lại tạo nên một khoảng cách thật xa lạ! Tuy rất gần nhau nhưng hắn và nàng cách xa một trời một vực, nàng là tiên, hắn là người phàm, vĩnh viễn không thể chạm tới……
Nhưng hắn thấy nàng bị xỉ nhục, hắn không vui, hắn thật không vui, liền để lộ hỷ nộ ái ố mà một thương nhân cao ngạo không nên có, hắn đang sai phạm nguyên tắc làm người của hắn!
Nhưng hắn không quan tâm, nhất quyết giúp nàng giải bày, nhưng nàng như thế nào lại vô ơn, cứ biến mất lần này tới lượt khác?
Bài hát ban nãy của nàng mới đầu hắn thật không hiểu, cho tới khi nàng xoay lưng đi mất dạng, hắn biết nàng muốn nói gì, hắn liền bỏ mặc mọi sự khuyên can tìm nàng, hắn thật sự không còn là – Hoàng Bá Thuần
Rõ biết không nên tổn thương nàng, nhưng hắn lại không thể đối diện với Tuyết!
“Thật xin lỗi”, hướng tới họ cúi đầu gập người, nàng muốn ra đi, rời khỏi nơi đau lòng này, không muốn tái kiến hắn nữa, bất chợt có hai bàn tay nắm lấy nàng?
“Buông nàng ra, Thuần huynh”, Mộ Dung Vô Nhai nắm một tay của nàng, hướng tới Hoàng Bá Thuần yêu cầu ‘buông tay’.
Hoàng Bá Thuần cũng nắm lấy một tay của nàng không nói gì cả, nuốt đi nước mắt nàng nói “Buông ra, không nên làm trò cho mọi người xem”
Bất chợt cả hai nhìn xuống, rất nhiều người đang nhìn họ mà bàn tán, nhất thời cả hai có hơi hoảng loạn, nhân cơ hội này nàng liền rút tay ra, nhưng vẫn bị một người nắm lấy “Đừng đi, đừng rời xa ta”
Cả người nàng đều run rẩy, kinh hãi câu nói trước mặt, cứ như ngày tận thế đến gần, cắn chặt môi, không cho mình mềm lòng “Buông” ta đã hạ quyết tâm không được bị nam nhân này cám dỗ, hắn là tỷ phu của ta, hắn là nguồn gốc của mọi tội lỗi và là đại tai họa!
Nghe thấy giọng nàng có chút xúc động, hắn biết hắn đã tổn thương nàng rất nhiều “Nhiêu nhi, đừng đi, hãy ở lại với ta”
“Phải đó, đừng đi”, thanh âm lạnh lùng nghe như quan tâm nhưng lại rất sắc bén, rất quen thuộc, nghe từng bước chân của người đó đang tới gần làm tim ta sợ hãi, hoảng loạn.
Ta liền dùng hết sức rút tay đi, rất may hắn bị nhị tỷ ta đánh động tới, ta liền dùng nội lực phi thân đi, ta cảm nhận được phía sau Mộ Dung Vô Nhai và Hoàng Bá Thuần đuổi theo.
Nhưng ta không muốn bị họ bắt lại, ta đã sai một lần, tuyệt không được tái phạm, ta đã sai rồi, ta sai rồi.
Nàng hoảng loạn bay đi, không chú ý đến sắc trời “Á”
“Nhiêu nhi”, cả hai nam nhân liền hoảng loạn la lên, vội phi thân muốn ôm chặt bóng dáng biến mất trong bóng đêm.
Sảy chân, nàng liền rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng “Nhiêu nhi”, cả hai nam nhân hét lên một cách sợ hãi, nhưng ‘Đoạn Tình Nhai’ sâu vạn trượng, kẻ bị rớt xuống đó nhất định sẽ thịt nát xương tan “Không” Hoàng Bá Thuần hống lên
Vận dùng luồn khí nóng ở cơ thể nàng liền phất ống tay áo dài của mình nắm chặt lấy một cành cây nhô ra khỏi vực thẳm, nhờ vậy nàng tạm thời giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Rút huyết trâm từ vạt áo ra nghĩ ra một hình dạng gì đó có thể cắm vào vách núi, a, thủy chùy, ta liền nghĩ tới thủy chùy, cắm mạnh vào vách núi đi dọc xuống núi, sau một hồi chất vật, vất vả thì chân ta cuối cùng cũng chạm đất trong an toàn.
[Huyết Trâm một trong những bảo bối của tam quỷ chỉ truyền lại cho đồ đệ, tuy rằng chỉ là một cây trâm đỏ như máu thoạt như vô hại nhưng thực lợi hại, có thể biến ra bất cứ hình dạng gì tùy thích, chỉ cần biết nội công tâm pháp]
Cả người nhão ra, liền ngã xuống đất mẹ linh thiêng tựa như xa cách ngàn năm mà ôm lấy đất mẹ liền thở dốc, mồ hôi đầm đìa vì quá mệt mỏi, ta vội vận công điều thể và quay trở lại phi tang chứng cớ và đi về nhà, cùng chu công gia gia đánh cờ.
Nàng không hề biết rằng hành động ích kỷ này khiến cho mọi người rất lo lắng cho nàng
“Tuyết muội, muội đừng quá đau lòng”, Hoàng Bá Thuật tận dụng hết khả năng dỗ dàng Huyền Vũ Dạ Tuyết.
“Ô….ô….ô….ô….” Huyền Vũ Dạ Tuyết ngồi tại cầu thang khóc một cách bi thảm, thêm một lần hắn vì danh kỹ kia bỏ rơi nàng, thêm một lần hắn làm tim nàng đau, thêm một lần hắn đánh mất sự tin tưởng của nàng đối với hắn.
“Tuyết muội, Nhiêu nhi có giá rất cao, chỉ cần mời được nàng ta ca hát, số tiền sẽ lên gấp một trăm lần bình thường mà tửu lâu kinh doanh có được” Hoàng Bá Thuật thất sắc nói, nhưng Huyền Vũ Dạ Tuyết vẫn không thuyên giảm sự đau khổ tột đỉnh.
“Đi, huynh muội ta về” Huyền Vũ Dạ Mạc cũng không nghe lọt lỗ tai câu nào cả, liền dìu dắt bóng dáng của Huyền Vũ Dạ Tuyết đi về
“Mạc huynh” Hoàng Bá Thuật gọi khan cổ họng, hai huynh muội họ vẫn không chú ý đến hắn.
Lúc này Âu Nhã Vỹ vẫn còn ở trong phòng, híp mắt lại, nguyên lai nhìn gần nàng ta lại đẹp như thế, quả thật nếu lấy Huyền Vũ Dạ Tuyết so sánh với Nhiêu Nhiêu thì nàng ta hoàn toàn thảm bại về mặt nhan sắc, cá tính của Nhiêu Nhiêu thật là cao ngạo, xuất khẩu rất chuẩn, cho dù bị nhục mạ nhưng sắc mặt vẫn không đổi, đủ thấy Nhiêu Nhiêu này thật sự không hề đơn giản.
Hoàng Bá Thuần điên cuồng chạy về, Hoàng Bá Thuật thấy đại ca mình xộc vào xem hắn như không khí, Hoàng Bá Thuật liền nhăn mày, quát “Đại ca có biết đại ca đã làm Tuyết muội tổn thương?”
“Bây giờ huynh không có thời gian cùng nói với đệ, còn Tuyết mai huynh đích thân tạ tội với nàng ta, tránh ra”, Hoàng Bá Thuần khí giận xông thiên, bực nhọc nói với kẻ dám chắn đường của hắn.
Hoàng Bá Thuật kháng nghị “Có chuyện gì quan trọng hơn Tuyết muội, chẳng lẽ là danh kỹ Nhiêu Nhiêu”
“Tránh ra” đôi mắt hắn trở nên màu đỏ, lạnh lùng nói, cả người tản ra sát khí và hàn băng chỉ có thể ngắm không nên đụng.
Mím chặt môi Hoàng Bá Thuật tránh ra, Hoàng Bá Thuần liện hạ lệnh “Thẫm Hồng phái hết những người trong phủ cùng các tửu lâu đi tìm Nhiêu Nhiêu”
“Nga” Thẫm Hồng kinh hách, hắn quát “Còn không mau”
“Ân”, Thẫm Hồng chưa bao giờ thấy hắn kinh dị và khủng bố như vậy, xem ra Nhiêu Nhiêu lợi hại đi.
Trong khi đó Mộ Dung gia sử dụng quyền hành của một quan lại vốn có điều hết binh lính có thể sử dụng đi xuống vực thẳm tìm kiếm tung tích của nàng, aiz, có ai biết giờ này nàng đang ngủ như con heo ở nhà chứ~~
Bỗng nhiên rất nhiều người kéo tới đây, các thương nhân giàu có, các phú hộ, nguyên ngoại cũng điều động hết những nhân lực có được để tìm kiếm tung tích Nhiêu Nhiêu, dù không tìm được thân thể nhưng ích ra họ vẫn còn hy vọng l Nhiêu Nhiêu của họ vẫn còn sống.
Phút chốc cả dãy núi liền được thắp sáng, ước chừng cả ngọn núi đều phát sáng, so với pháo hoa còn đẹp hơn gấp trăm lần, so với người đi hội hoa đăng, còn nhiều hơn gấp vạn lần.
Không biết nên tội nghiệp hay cảm kích họ, uổng phí nhân tài cùng nhân lực vì một kẻ ‘giả chết’ và ‘ngủ say’ như heo!
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
151 chương
846 chương
114 chương
17 chương