Thạch Mục phiêu đãng trong không gian loạn lưu không biết bao lâu, ban đầu còn hơi căng thẳng, nhưng sau đó đã bình tĩnh trở lại. Vừa nhớ đến chuyện hắn cùng Yên La đột nhập vào Hắc Ma Tinh Vực, đánh nhau cùng nhiều đại năng giả Thần Cảnh, lúc hồi tưởng lại vẫn cảm thấy giống như hắn đã nằm mơ, cảm giác không quá chân thực. Nhưng dù nói thế nào, hắn thu hoạch được không ít, bên trong Đồ Ma Lệnh, đã có không ít Thánh giai cùng Thiên Vị Hắc Ma tộc, đừng nói chi đến hai đại năng giả Thần Cảnh như Địa Triết, Xi Biệt. Hơn nữa, hai tên này cũng quá xui xẻo, nếu không nhờ Yên La cưỡng éo rút ma niệm khỏi thiên linh cái hai tên đó, làm tu vi rơi xuống trên diện rộng, lại thêm bản thân hắn có vỏ côn Thiên Cực do Luyện Khí Sư Công Thâu Tử dốc hết tâm huyết luyện chế thành linh bảo, hắn không thể nào thu hoạch lớn đến vậy. Nhưng hắn phải nghĩ ra lý do thích hợp để giải thích, nếu không e rằng khi Thanh Lan Thánh Tổ biết được tin tức, phỏng chừng cằm cũng phải rớt xuống đất! Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này chính là thân ngoại hóa thân của hắn gặp được đại cơ duyên, hấp thu được thi hài lúc xưa có sức mạnh không thua gì Thần Cảnh đứng đầu Côn Luân, giúp tu vi tự thân cao hơn một khoảng lớn. Xem ra chính mình sau khi trở về, cần phải chuẩn bị trùng kích cảnh giới Thánh giai, nếu không sau này tu vi không bằng hóa thân của mình, thực sự không thể nào nói nổi. Ngay lúc Thạch Mục đang nghĩ ngợi lung tung, hào quang bảy màu trước mắt hắn sáng lên rực rỡ. Khi tầm nhìn Thạch Mục khôi phục lại bình thường, cảnh vật dần hiện rõ, Thạch Mục phát hiện mình đã xuất hiện trong một khoảng tinh không mênh mông. Kim quang trong mắt hắn chuyển động, quét qua mọi nơi, xác nhận bản thân đã trở về Di Dương Tinh Vực, xuất hiện tại cứ điểm Hắc Ma tộc, Phù Đảo Thành. Hắn có thể chắc chắn như thế, cũng bởi vì cách hắn không xa chính là thông đạo không gian đang toát ra ma khí cuồn cuộn, phát ra từng đợt hắc quang. Trước kia vốn có thủ vệ tộc Hắc Ma tuần tra bốn phía, hiện tại đã không còn một mống, ngay cả quang mạc hình cầu cũng đã biến mất không thấy tung tích. Hắn dùng thần thức quét ngang, phát hiện trên đảo đã vườn không nhà trống, triệt để trở thành một tòa thành trống trơn. Thạch Mục sau khi suy nghĩ một lúc, liền hiểu rõ. Hai tộc của Thích Vô Nhai, Vân Lý vì tránh né chiến loạn Hắc Ma Tinh Vực, bị buộc đến đường cùng mới vượt qua thông đạo không gian đi vào Di Dương Tinh Vực, sự tình hiện tại đã giải quyết xong, bọn hắn cũng không cần ở lại nữa. Chẳng qua hắn không biết, những người trong ba Đại Thánh Địa biết tộc Hắc Ma nhiều năm quấy nhiễu bọn họ cuối cùng cũng triệt để rút lui, không bao giờ xâm phạm nữa, chẳng biết có suy nghĩ gì. Hắn nhìn sâu vào trong thông đạo không gian, sau đó xoay người, triệu hồi Long Vũ Phi Xa, bay ra khỏi Phù Đảo Thành. Ba ngày sau. Bên trong Phù Thạch Tinh, những người đóng giữ thuộc ba Đại Thánh Địa kinh ngạc phát hiện, tộc Hắc Ma không phải thực hiện âm mưu quỷ kế gì, thực sự rút khỏi Di Dương Tinh Vực. Không chỉ bên trong tinh vực, ngay cả những tinh cầu bị chiếm cứ lúc trước cùng cứ điểm đóng quân tộc Hắc Ma cũng không còn một ai, ngay cả trên thành đảo lơ lửng không chẳng còn bóng dáng. Tình hình trước mắt khiến những người đang hưng phấn bừng bừng tiếp nhận nhiệm vụ Đồ Ma Lệnh, vừa ra đến tiền tuyến nhằm thông qua săn giết tộc Hắc Ma tích góp công huân đã hoàn toàn thất vọng. Nhưng lãnh đạo cao tầng ba Đại Thánh Địa mặc dù không hiểu nhưng vô cùng mừng rỡ. Trong đại điện tại Phù Không Thành, mười vị Thánh giai thuộc ba Đại Thánh Địa tụ tập lại đây. Thánh gia trưởng lão của ba Đại Thánh Địa tụ tập thành từng nhóm, phát ra địch ý mơ hồ, bầu không khí dần dần căng thẳng, không ai mở miệng. - Các vị, tộc Hắc Ma đột ngột lui binh, mọi người có ý kiến gì? Một lão giả mặc áo bào xanh, tu vi Thánh giai hậu kỳ đến từ Thanh Lan Thánh Địa vội ho một tiếng, hỏi. - Thanh Tu đạo hữu vẫn luôn tài trí hơn người, không bằng ngươi phát biểu ý kiến của mình trước đi. Một tên đại hán mặt đen Trục Vân Kiếm Phái lạnh giọng nói. Lão giả tên Thanh Tu vừa nghe lời nói tràn ngập gai nhọn từ tên kia, sắc mặt trầm xuống, phủ thêm một tầng sương lạnh. - Các vị, hôm nay chúng ta ở đây là để thảo luận chuyện tộc Hắc Ma, các vị không nên bàn về vấn đề khác. Tộc Hắc Ma đã gây chuyện nhiều năm đến vậy, không chỉ một lần phát sinh tình cảnh giống như hôm nay, nhất định phải xử sự thận trọng. Một vị trung niên có gương mặt đỏ hồng Ly Trần Tông trầm giọng cảnh cáo. Tu vi người này đã đạt đến Thánh giai đỉnh phong, thực lực mạnh nhất trong đám người. Người đó vừa mở miệng, tên mặt đen Trục Vân Kiếm Phái hừ lạnh, thu liễm thái độ một chút. - Cát đạo hữu nói đúng, tộc Hắc Ma đột ngột lui binh, không thể bài trừ khả năng bọn chúng đang giấu giếm âm mư khác. Chúng ta được tông môn phái đến đây, phải chịu trách nhiệm với sự việc tại tiền tuyến, mọi người nên vứt bỏ ân oán cá nhân, thương lượng một đối sách thật tốt. Một thiếu phụ mặc áo bào trắng ở Trục Vân Kiếm Phái cũng đồng tình, mở miệng khuyên giải. - Vân đạo hữu có cao kiến gì không? Người mặt đỏ Ly Trần Tông nhìn lại, hỏi. Thiếu phụ áo trắng trầm ngâm, sau đó mở miệng phân tích: - Cho dù như thế nào, bọn hắn đã rời khỏi Phù Thạch Tinh Hải, việc cấp bách của chúng ta hiện giờ là lập tức chiếm cứ Phù Đảo Thành, phong ấn hoàn toàn thông đạo không gian. Ngoài ra, ta đề nghị tiếp tục phái người đóng quân gần đó, theo dõi mọi động tĩnh có thể xảy ra. Lời nàng nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu đồng ý. - Lời nói của Vân đạo hữu rất có lý, nhưng quân đội đóng giữ nơi này, vẫn là liên qua ba Đại Thánh Địa hay là... Trung niên nam tử hỏi lại.