Sắc mặt Yên La không hề dao động, giống như sự xuất hiện của Chuyên Vũ Ma Tôn không nằm ngoài dự tính của nàng. - Ôi, ta từ xa đã cảm giác được một loại khí tức hùng mạnh đang đến gần, lại thấy có chút quen thuộc, vốn dĩ ta cũng lười đi ra kiểm tra, không nghĩ đến là Bảo Hoa đại nhân đến thăm, không thể tiếp đón từ xa, thật sự thất kính. Chuyên Vũ Ma Tôn dùng hai tay mập mạp của mình lười biếng làm thủ thế chào. - Đã lâu không gặp, không ngờ bộ dáng ngươi vẫn lười biếng như xưa. Yên La nói nhẹ nhàng giống như người bạn cũ nhiều năm không gặp. - Bảo Hoa đại nhân đừng nói vậy, chẳng qua nhiều năm như vậy ta vẫn không muốn vận động thôi! Không biết mấy năm nay ngài đã đi đâu? Chuyên Vũ Ma Tôn đánh giá thực lực Yên La hiện giờ, đáy mắt hơi buông lỏng, miệng cười nhẹ nhàng. - Ta đi đâu cũng được, quan trọng là hiện tại, ta đã trở về, Gương mặt Yên là không chút cảm xúc, nói. - Đúng vậy! Bảo Hoa đại nhân vẫn uy phong, sáng suốt như xưa kia, thuộc hạ tất nhiên vạn phần bội phục! Chắc hẳn ngài cũng biết sự việc phát sinh trong mấy năm gần đây, bộ tộc chúng ta đã quy hàng Thiên Đình. Hôm nay ngươi chỉ mang đến hai tên Thiên Vị, lại dám đi đến Hắc Diễm Tinh của ta, phải chăng là quá bất cẩn rồi? Chuyên Vũ Ma Tôn cười quỷ dị, thân hình đột nhiên biến mất không dấu vết. Chỉ qua một khắc, thân ảnh của hắn xuất hiện trước mặt ba người, bàn tay vung lên, tức khắc ống tay áo của hắn phồng lớn lên vô số lần, bắn ra hàng vạn tia sáng đỏ, bao phủ lấy ba người. Trong lòng Thạch Mục run rẩy, tuy rằng cả người đã vào trạng thái phòng bị, thế nhưng vẫn không thể phản ứng kịp, bị vô sáng ánh sáng đỏ bao vây. Thân thể hắn tựa như bị trấn áp bởi ngọn núi cao vạn trượng, lưng hắn lập tức bị ép cứng, không thể cử động. Tình trạng của Cửu Thập La còn thê thảm hơn, hắn bị trực tiếp đè xuống mặt đất, khuôn miệng mấp máy, giống như cá mắc cạn, chỉ có thể thở dốc. Thế nhưng thân thể Yên La vẫn đứng thẳng, tuy toàn thân cũng bị bao phủ trong một tầng sáng đỏ. - Bảo Hoa đại nhân, đắc tội! Nếu có thể bắt được ngươi, Thiên Đình nhất định sẽ ban cho ta trọng bảo! Vốn ta cũng lười, chẳng muốn tham lam vài món vật ngoài thân này, nhưng ngươi đã tự mình dâng tới cửa, ta cũng không khách khí nữa! Chuyên Vũ Ma Tôn thấy thảm trạng trước mắt, cười ha ha đầy hài lòng. Tiếng cười vang lên không dứt, luồng hồng quang từ tay áo phun ra nuốt vào, “vèo”, thu ba người vào trong. Trước mắt Thạch Mục tối sầm, sau đó hắn xuất hiện trong không gian màu đỏ, bị từng tia từng tia hồng quang quấn lấy. Miệng hắn phát ra tiếng gầm nhẹ, kim quang quanh thân tỏa sáng hào quang. Bí thuật đồ đằng, Minh Thủy Quyết, Cửu Chuyển Huyền Công, mỗi công pháp hắn đều cố gắng vận chuyển, ra sức giãy giụa, nhưng không chút tác dụng, cả người không động đậy dù chỉ một chút. Đối mặt với tồn tại Thần Cảnh, hắn vẫn còn quá yếu ớt. Nhưng trong giờ khắc này, cả người Yên La tỏa ra hào quang thất thải vô cùng chói mắt, chặt đứt toàn bộ hồng quang đang trói buộc nàng. Quầng sáng trên tay nàng lóe lên, Thất Bảo Diệu Thụ liền xuất hiện. Trong mắt Yên La tinh quang sáng ngời, huy động cánh tay, hàng vạn tia thất thải hào quang tản ra từ Thất Bảo Diệu Thụ, ngưng tụ thành thất thải cự kiếm, đâm vào trong không gian hồng sắc. Rắc! Tiếng nứt vỡ nổ ra, hồng sắc không gian tan nát. Ánh sáng đó trói chặt Thạch Mục, Cửu Thập La cũng biến thành cát vụn. Thân thể Chuyên Vũ Ma Tôn lảo đảo, tay áo bị xé nát thành từng khúc, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nháy mắt đã nhìn thấy Thất Bảo Diệu Thụ trên tay Yên La, sắc mặt biến đổi. - Thất Bảo Diệu Thụ! Ngươi... Ngươi đã lấy về rồi! Việc này ta không muốn quản nữa, ta đi đây! Mặt Chuyên Vũ Ma Tôn toát ra vẻ sợ hãi nồng đậm, ý lùi bước lập tức xuất hiện trong đầu, chuẩn bị xoay người rời đi. - Muốn chạy đi đâu! Yên La hét lớn, thất thải hào quang phóng ra mãnh liệt, tức khắc hình thành kết giới bảy màu, vây khốn Chuyên Vũ Ma Tôn. Tình huống nhanh chóng đảo ngược. Chuyên Vũ Ma Tôn biến sắc, quát to, đại phủ màu đen xuất hiện trong tay, phát ra từng đợt hắc quang đen óng, thoạt nhìn vô cùng trong suốt, là một ma bảo uy lực vô thượng. Chiếc búa bổ tới kết giới bảy màu. Tiếng vang thật lớn chợt bộc phát! Kết giới bảy màu run rẩy dữ dội, trông như sắp vỡ. Bóng người Yên La hoa lên, xuất hiện trước mặt Chuyên Vũ Ma Tôn, dùng Thất Bảo Diệu Thụ nện xuống. Một luồng thất thải hào quang xuất hiện, tạo thành cột sáng bảy màu đánh vào đầu hắn ta. Chuyên Vũ Ma Tôn giống như kiêng kỵ Thất Bảo Diệu Thụ vô cùng, chẳng thèm phá vỡ kết giới nữa, giơ cự phủ lên, đón nhận thế công từ nó phát ra. Ầm ầm! Hai pháp bảo tối thượng va chạm vào nhau, hư không dường như đứt thành từng mảnh vụn, trở về hỗn độn. Kết giới bảy màu không thể gánh chịu sức mạnh này, trong nháy mắt phân giải. Trên mặt Chuyên Vũ Ma Tôn vui vẻ hẳn lên, xoay người bỏ chạy. Giờ khắc này, đáy mắt Yên La lóe sáng, bàn tay trắng nõn cầm Thất Bảo Diệu Thụ. Trên hai nhánh của Thất Bảo Diệu Thụ lóe lên hắc quang, bóng người mơ hồ hiện ra, giống với bộ dáng của Thích Vô Nhai cùng Vân Lý. Bóng dáng hai người vừa hiện, lập tức hóa thành một cặp xiềng xích, quấn quanh Chuyên Vũ Ma Tôn trói nghiến hắn lại. Sắc mặt Chuyên Vũ Ma Tôn đã vô cùng sợ hãi, hắc quang quanh thân phóng ra mạnh mẽ, dùng toàn lực giãy giụa. Hai sợi xích trông bề ngoài vô cùng yếu ớt mảnh mai, thế nhưng lại vô cùng rắn chắc, mặc cho hắn giãy giụa bao nhiêu vẫn bất động, siết chặt Chuyên Vũ Ma Tôn. Thất thải hào quang lóe sáng, Thất Bảo Diệu Thụ dừng lại trước trán Chuyên Vũ Ma Tôn, một hư ảnh chui vào đầu Chuyên Vũ Ma Tôn. Một phù văn bảy màu xuất hiện trên trán hắn, hào quang chớp tắt.