Dịch giả: khongpit Biên: nila32 Sau một lúc, tiếng xé gió dần biến mất, cuối cùng cũng không còn ai tiến vào quảng trường. Thạch Mục biết rõ đệ tử của ba đại Thánh Địa đều đã tề tụ. Nhưng vào lúc này, quang ảnh chớp động giữa không trung, vài bóng người bay tới, hạ xuống một cái bệ đá trong quảng trường, người cầm đầu lại chính là tên Yêu tộc tóc bạc Độc Cô xuyên. Người này vừa xuất hiện, nguyên bản hiện trường đang náo động, lập tức lặng ngắt như tờ. Mấy nghìn ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Độc Cô xuyên. “Chư vị, hôm nay các ngươi được triệu tập đến nơi này, tất cả đều xứng đáng. Chắc hẳn các ngươi đã nghe nói trước đây, tại bên trong liên minh, xưa nay chấp hành nhiệm vụ đều lấy tổ đội làm đơn vị cơ sở, hôm nay các ngươi hãy tự lập đội ngũ cho mình.” Độc Cô Xuyên nói thẳng vào vấn đề. Trên quảng trường, mọi người lần nữa lại náo động. Độc Cô Xuyên nhìn xung quanh quảng trường một vòng, một tay phất lên, một tia sáng trắng bắn ra từ bên trong tay áo, là một quyển trục màu bạc. Quyển trục “Phần phật” triển khai một cái, nhanh chóng đón gió lớn lên, trong nháy mắt hóa thành một quyển trục cực lớn, ghi vô số chữ nhỏ chằng chịt trên đó, tựa hồ từng cái tên người, chỉ là có chỗ dùng chữ màu vàng tiếp sau đó là những chữ màu bạc. Những cái tên được viết chữ màu vàng tựa hồ lớn hơn một chút so với những cái tên màu bạc. Thạch Mục nhìn tới, ánh mắt nhất động, lập tức giật mình. Những cái tên màu vàng đều là võ giả Thiên Vị hoặc là thuật sĩ Nhật Giai. Những cái tên màu bạc đều là võ giả Địa giai và thuật sĩ Nguyệt Giai. Võ giả Thiên Vị cùng thuật sĩ Nhật Giai có lẽ giống như hắn tìm hiểu ngày hôm qua, là tiểu đội trưởng, đội viên là võ giả Địa giai và thuật sĩ Nguyệt Giai. Tên của hắn cũng được ghi ở phía trên, đằng sau có mười ba người. “Từng thành viên của tiểu đội đều đã rõ, tất cả đội trưởng bước ra khỏi hàng.” Độc Cô Xuyên nói. Thạch Mục cùng hai ba trăm tên Thiên Vị đệ tử nghe vậy, nhao nhao phi thân lên, hạ xuống phía trước của quảng trường, dựa theo thứ tự trong quyển trục đứng thành một hàng trên quảng trường. Sau khi đứng vào vị trí, sắc mặt Thạch Mục biến hóa, đứng bên trái của hắn đúng là tên Hùng Đồ. Hùng Đồ tự nhiên cũng phát hiện điều này, quay đầu sang nhìn một cái, nhe răng cười với Thạch Mục. Thạch Mục nhíu mày, quay đầu đi, không để ý đến sự khiêu khích của gã. “Hiện tại, các đệ tử Địa giai tự tìm đến đứng sau đội trưởng của mình. Mười năm sắp tới, các ngươi sẽ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, giúp đỡ lẫn nhau thật tốt.” Độc Cô xuyên nói ra. Lời nói vừa dứt, tiếng xé gió vang lên không ngớt, hơn hai ngàn tên Địa giai bay lên trời, hạ xuống sau lưng đội trưởng đội của mình. Sau lưng Thạch Mục rất nhanh xuất hiện một nhóm người, đều là những người lạ, trong đó năm người tới từ Thanh Lan Thánh Địa, bốn người đến từ Ly Trần tông, bốn người còn lại đến từ Trục Vân kiếm phái. Rất nhanh, từng tiểu đội đều đã tập hợp đủ đội viên. Độc Cô Xuyên nhẹ gật đầu, cuối cùng lộ ra vài phần vẻ hài lòng. Y vung tay lên, mỗi người trên quảng trường được phát một túi Pháp Khí nhỏ màu đen. Thạch Mục nhìn túi nhỏ trong tay, vật ấy tản mát ra khí tức, ngược lại giống với túi Thú Hồn, chỉ là phẩm chất tốt hơn rất nhiều. “Túi nhỏ màu đen tên là Ma Hồn túi, các người sau này chấp hành nhiệm vụ, nếu đánh chết Hắc Ma nhất tộc, liền thu hồi Nguyên Thân của tộc nhân Hắc Ma nhất tộc vào đó, có thể đổi lấy công huân của liên minh.” Độc Cô Xuyên nói ra. Thạch Mục giật mình, khó trách vật ấy lại có khí tức gần với Thú Hồn. “Tốt rồi, các ngươi đã tập hợp đầy đủ tổ đội của mình, hãy làm quen với nhau một chút, nhiệm vụ rất nhanh sẽ được phân phó đến cho các ngươi trên lệnh bài, nhận nhiệm vụ phải chấp hành ngay, không được trì hoãn. Hôm nay chỉ tới đây thôi, tất cả giải tán.” Độc Cô Xuyên nói xong, xoay người đi ra quảng trường. Từng tiểu đội trên quảng trường cũng tùy thời ly khai. “Mấy vị, chúng ta cũng rời khỏi nơi này thôi, tìm một chỗ nào đó làm quen đi.” Thạch Mục quay người, nói với mấy người sau lưng một câu, rồi sau đó phi thân bay về phía xa xa. Những người khác thấy vậy, nhao nhao đuổi theo. Sau một lát, một đoàn người hạ xuống một đỉnh núi không người. Thạch Mục nhìn mười ba thủ hạ, những người này đến từ những Thánh Địa thế thực khác nhau, giờ phút này cùng mình đứng một chỗ, mơ hồ có cảm giác rất vi diệu. “Chư vị nếu chúng ta được phân vào cùng một tổ đội, từ nay về sau, cần phải đồng tâm hiệp lực rồi, không cần câu thúc như thế, giới thiệu bản thân chút đi. Bắt đầu từ ta, ta là Thạch Mục đệ tử nghìn năm của Thanh Lan Thánh Địa, về sau chính là đội trưởng của tiểu đội số bốn mươi sáu.” Thạch Mục nói ra. Mười mấy người liếc nhau một cái, mới đầu có chút im lặng, nhưng theo sau người đầu tiên mở miệng, những người còn lại cũng đồng loạt báo danh giới thiệu về mình. Bầu không khí cũng chở nên nhẹ nhàng hơn một chút. “Đội trưởng Thạch Mục, sau này ngươi là người dẫn đầu thực hiện nhiệm vụ của liên minh, không biết ngươi am hiểu loại công pháp nào? Chúng ta muốn hiểu rõ để phối hợp với ngươi tốt hơn.” Đến từ Ly Trần tông, một gã thanh niên áo tím mở miệng nói ra. Thạch Mục liếc người này, là một thanh niên cao gầy tên Quách Tham, dung mạo bình thường nhưng tu vi đã đạt đến Địa giai đỉnh phong, khoảng cách tới Thiên Vị cảnh giới cũng chỉ còn một bước ngắn, ba gã Ly Trần tông đệ tử khác mơ hồ lấy người này làm chủ. Thần tình Quách Tham tùy ý, đối với Thạch Mục rất tùy tiện, tựa như không có chút kính ý nào. Cái này cũng khó trách, Thạch Mục tu vi bất quả chỉ là Thiên vị sơ kỳ, tại nơi này là đội trưởng có tu vi thấp nhát, hắn tự nhiên khó có thể kính nể hắn, dù sao thực lực đội trưởng, không những ảnh hưởng tới thành bại của nhiệm vụ mà còn liên quan trực tiếp đến sự sinh tồn của thành viên trong đội. “Công pháp của Thạch mỗ có chút tương tự với thể tu, chú trọng rèn luyện thân thể, võ kỹ ngoài ra còn có mấy loại côn pháp hai hệ Thủy Hỏa, đối với phù lục cũng biết chút ít.” Thạch Mục không để ý thái độ của người này, lời ít ý nhiều mà nói. “Thì ra đội trưởng Thạch còn là một gã võ pháp song tu, thất kính.” Quách Tham nghe vậy, chắp tay, nhưng trong mặt vẫn hiện một tia khinh thường không dễ nhận ra. Những người còn lại nghe như vậy gật đầu, không lộ quá nhiều vẻ kinh ngạc. Thạch Mục với phản ứng của những người này không cảm thấy ngoài ý muốn, võ pháp song tu ở Lam Hải Tinh coi như kỳ lạ quý hiếm, nhưng ở Di Dương Tinh Vực này, hoàn toàn là chuyện bình thường. Dù sao ở nơi này, có rất nhiều phương thức làm cho một gã võ giả có được lực lượng cảm ứng nguyên tố, do đó để tu luyện thuật pháp, chỉ là loại phương pháp này không làm cho người ta tôn sùng. Thứ nhất, võ giả tu hành vốn không dễ, còn muốn phân tâm tu luyện thuật pháp, cũng không phải dễ, làm ảnh hưởng tu luyện võ đạo. Vì vậy, ngoại trừ kẻ có thiên tư trác tuyệt hoặc có đại bối cảnh, những ích lợi từ việc tu tập thuật pháp còn không bằng việc khổ tu võ đạo. Thứ hai, thuật pháp chi đạo mặc dù mượn được ngoại lực để tu luyện, nhưng tu vi càng tăng đòi hỏi thiên phú càng cao, đối với tài nguyên cần có lại càng nhiều, tuy rằng pháp lực cường đại, lại có thể luyện khí chế tạo phù, nhưng với đại đa số mọi người mà nói đều không phải dễ dàng, đều lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. “Nếu như nói đến thần thông, các ngươi cũng giới thiệu sơ lực một chú, ngày sau có thể liên hợp tác chiến.” Thạch Mục không nhanh không chậm nói. Những người khác nghe vậy, liếc nhau một cái, năm người tới từ Thanh Lan Thánh Địa mở miệng đầu tiên, đại khái giới thiệu thần thông của mình. Năm người đều tới từ những Tinh cầu phụ thuộc của Thanh Lanh Thánh Địa, trong đó bốn võ giả Địa Giai, một gã Nguyệt Giai thuật sĩ, thần thông cũng không có gì thần kỳ. Quách Tham nghe vậy, sắc mặt khinh miệt, ngữ khí có chút lười biếng mở miệng, nói: “Quách mỗ tới từ Ly Trần tông, tu luyện Thiên Lôi hành quyết chân công của Ly Trần tông, cửu phẩm lôi pháp ta đã nắm giữa đến phẩm thứ năm, hơn nữa đệ tử Ly Trần tông chúng ta từ lúc nhập môn đến giờ, liền tu luyện các loại trận pháp hợp kích. Quách mỗ cùng ba vị sư đệ có thể bố trí xuống chân lôi đại trận, cái khác không dám nói, nhưng một gã Thiên Vị võ giả, không phải là vấn đề.” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, Ly Trần tông cùng Thanh Lan Thánh Địa bất đồng, đệ tử tu luyện đều được tông môn truyền thụ cho tinh diệu đạo pháp, uy danh Thiên Lôi hành quyết chân công hiển hách, hắn cũng đã nghe qua. Đạo Môn bên trong, đem lôi pháp chia làm cửu phẩm, Quách Tham lấy Địa giai đỉnh phong liền nắm giữ Ngũ Phẩm lôi pháp, đúng là một thiên tài. Quách Tham sau khi nói xong, ba gã Ly Trần tông đệ tử bên cạnh cũng báo ra công pháp của bản thân tu luyện, ba người đề là Địa giai trung kỳ, mặt khác đều không nói gì thêm. Thạch Mục khẽ gật đầu, nhìn về bốn gã Trục Vân kiếm phái. “Tại hạ Nguyên Ngọc Kinh, đệ tử Trục Vân kiếm phái chúng ta cũng không có năng khiếu gì, chỉ là am hiểu kiếm đạo thần thông mà thôi. Chúng ta bốn người vừa đúng phân lập được một kiếm trận, chống cự một tên Thiên Vị cũng không thành vấn đề.” Trong bốn người, một tên thanh niên sắc mặt có chút trắng bệch mở miệng nói ra. Người này tên Nguyên Ngọc Kinh, là kẻ cầm đầu trong bốn người Trục Vân Kiếm phái, tu vi Địa giai Hậu Kỳ, so với Quách Tham yếu hơn một chút, nhưng thần tình đồng dạng kiêu căng vô cùng. “A, theo ý đạo hữu, kiếm trận của quý tông, so với chân lôi đại trận của chúng ta lợi hại hơn?” Không chờ ba người còn lại của Trục Vân Kiếm phái mở miệng, Quách Tham đột nhiên nói. “Có lợi hại hay không, tự nhiên không phải chỉ dựa vào lời nói.” Nguyên Ngọc Kinh nói. “Nói khoác mà không biết ngượng, có muốn thử một chút không?” Quách Tham hừ lạnh. Mấy người sau lưng đứng lên, sắc mặt bất thiện, một bộ muốn đánh nhau. “Quy định của liên minh, không cho phép nội đấu, người vi phạm nghiêm trị. Chẳng lẽ các ngươi muốn Độc Cô Xuyên trưởng lão nói lại với các ngươi một lần nữa sao?” Thạch Mục lạnh giọng nói ra. Lời vừa nói ra, song phương đều khẽ giật mình, tất cả đề ngậm miệng. “Tiếp tục.” Thạch Mục dời mắt từ Nguyên Ngọc Kinh sang một người đứng sau lưng gã.