Dịch giả: Tịnh Du Biên: nila32 Thạch Mục giả vờ không để ý đến lời nói của nam tử có da màu xanh lá này mà làm như tùy ý nhìn qua cục đá rồi nói một câu: "Tảng đá kia nhìn qua chất liệu không tệ, nếu mà dùng để chế tạo một cái chú tạo chùy thì rất phù hợp ". Nam tử da màu xanh lá thấy Thạch Mục cảm thấy hứng thú đối với tảng đá không có chút nào linh khí nên ủ rũ thất vọng. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, y liền tươi cười nhiệt tình mở miệng hỏi: "Chế tạo Chú Tạo Chùy, sư huynh có biết tảng đá kia là cái gì không?" "Không biết." Thạch Mục ra vẻ ngây thơ lắc đầu, nói ra. Nam tử da màu xanh lá sau khi nghe Thạch Mục nói xong hai mắt hắn lóe lên một tia giảo hoạt tiếp tục nói: "Đây chính là Ô Linh Kim Thạch, linh tài đẳng cấp cao dùng để chế tạo thượng phẩm thậm chí là cực phẩm linh khí. Sư huynh quả là người có mắt nhìn, liếc cái đã nhận ra khối Ô Linh Kim Thạch này. Lại nói, coi như là chúng ta có duyên phận ta liền để lại cho ngươi với giá hữu nghị, ta chỉ lấy một trăm linh thạch thôi.“ Thạch Mục biết rất rõ, Ô Linh Kim Thạch màu sắc sáng rõ, bề mặt có phân bố những đường vân gợn sóng, tảng đá trước mặt hắn căn bản không phải là Ô Linh Kim Thạch gì gì đó hết. Sau khi nghe nam tử da màu xanh lá nói chuyện, hắn liền biết được tên kia căn bản cũng không nhìn ra chất liệu của tảng đá kia. Trong lòng hắn tính toán một chút chủ ý của mình. Thạch Mục trên mặt hiện lên một vẻ nghiêm túc giọng nói biểu hiện ra một sự bất mãn: "Tảng đá kia thoạt nhìn gần giống như là Ô Linh Kim Thạch nhưng tỉ lệ quá kém, màu sắc thì ảm đạm, chắc chắn là không có tính khiết làm sao có thể chế tạo được đẳng cấp cao linh khí, ngươi thật sự là nói khoác mà không biết ngượng.” Nam tử da màu xanh lá thấy Thạch Mục đã tin tưởng tảng đá này chính là Ô Linh Kim Thạch trong lòng hắn vui vẻ vội vàng nói: "Ô Linh Kim Thạch hình dáng chính là như vậy sư huynh sao lại phải băn khoăn nhiều thế?” Thạch Mục ra vẻ xem thường nói: "Mặc dù kiến thức của ta đối với những loại linh tài có hạn nhưng ngươi cũng đừng nghĩ có thể gạt được ta nhé. Tiêu chuẩn đánh giá Ô Linh Kim Thạch chính là độ sáng bóng, màu sắc càng sáng thì độ tinh khiết càng cao giá cả cũng cao theo. Cái tảng đá này của ngươi mà cũng dám đòi một trăm cực phẩm linh thạch sao?” Thật ra tảng đá kia chính là do nam tử da màu xanh lá nhặt được trong lúc đi du lịch. Y thấy nó nặng hơn gấp nhiều lần so với những tảng đá bình thường nên mới nhặt đem về. Sau đó Y mời mấy vị luyện khí sư quen biết giám định qua nhưng không ai nhận ra chất liệu của nó, cộng với việc tảng đá đó cũng không có chút linh khí nào nên hắn đặt tại trong gian hàng của hắn nhưng cũng không có ai hỏi mua. Vì vậy hắn cũng không có hi vọng bán được tảng đá đó, nên sau khi nghe Thạch Mục nói hắn lập tức thở dài hỏi: "Vậy theo như ý của sư huynh thì nó đáng giá bao nhiêu linh thạch?" Thạch Mục mặt không đổi sắc, đưa lên năm ngón tay. "Năm mươi cực phẩm Linh Thạch? Ngươi ép giá quá độc ác." Tuy nam tử da màu xanh lá hét to ngoài miệng nhưng trong lòng y đã âm thầm quyết định. Gã sẽ làm màu giả bộ kỳ kèo giá sau đó sẽ bán tảng đá cho kẻ xem tiền như rác này. "Ta nói rất đúng năm khối cực phẩm Linh Thạch." Thạch Mục nhàn nhạt nói ra. "Cái gì?" Nam tử da màu xanh giật mình thốt lên, mặt y nhăn lại có chút khó coi, Thạch Mục trả lời cùng với dự đoán của y chênh lệch quá xa làm y không thể ngờ tới. Thạch Mục thảy tảng đá xuống phủi bụi trên những ngón tay bĩu môi nói:"Năm miếng cực phẩm linh thạch ta cảm thấy còn hơi nhiều. Thôi được rồi ngươi không chịu bán ta cũng chẳng muốn mua nữa để cho thứ đồ bỏ đi này lại dính thêm mấy tháng bụi bặm đi nhé”. Nam tử da xanh định mở miệng nói thêm vài câu kỳ kèo, nhưng khi thấy Thạch Mục quay người chuẩn bị đứng dậy ly khai. Y vội cắn răng mở miệng nói: "Sư huynh đừng vội đi mà, mười miếng cực phẩm linh thạch nhé coi như ta dùng nó để kết giao bằng hữu với huynh.” "Cái này... Được rồi, ta cũng chỉ muốn làm một cái Chú Tạo Chùy thôi, nếu không cũng chẳng để ý đến tảng đá này làm gì?” Thạch Mục xoay người lại, bộn dáng giống như là không muốn mua miệng vừa nói tay thì lấy linh thạch ra rồi cầm lấy tảng đá ở trên kệ hàng quay đi. Vừa mới cầm tảng đá lên, Thạch Mục liền cảm thấy bàn tay của mình trầm xuống. Tảng đá này nặng hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Nghĩ đến dị động của Phiên Thiên Côn lúc trước hắn mơ hồ cảm thấy tảng đá màu đen này thật sự có điều gì đó bất phàm. Sau khi mua được tảng đá, Thạch Mục cũng không còn tâm tư đi dạo nữa. Hắn lập tức tế ra Linh Vũ phi xa bay trở về trú doanh sơn. Sau khoảng nửa khắc đồng hồ, Thạch Mục mới tìm được động phủ tạm thời của mình ở một chỗ trên sườn núi. Động phủ của hắn cũng không gần động phủ của những người xung quanh vì vậy tương đối thanh tịnh. Khi Thạch Mục vào trong động phủ. Hắn thấy nó cũng không lớn lắm, diện tích của nó khoảng chừng một gian phòng ở. Bên trong động phủ có sẵn một ít dụng cụ dành cho cuộc sống cơ bản hằng ngày, ngoài ra không còn gì khác nữa. Thạch Mục ngồi xuống ghế. Hắn lấy tảng đá màu đen lúc nãy trong túi trữ vật ra để lên mặt bàn đá tiếp đó bắt đầu sử dụng linh mục thần thông quan sát nó. Trong con mắt của hắn có ánh sáng lóe lên. Sau đó đôi mắt hắn bắn ra hai tia ánh sáng màu vàng rọi vào trong tảng đá tiến hành kiểm tra. Nhìn cả nửa ngày, Thạch Mục có chút cụt hứng mà thu hồi Linh Mục thần thông. Bởi vì hẳn cũng chẳng thấy được điều gì khác thưởng ở tảng đá cả. Nhưng Thạch Mục vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình. Bàn tay của hắn đặt trên tảng đá các ngón tay gõ gõ trên tảng đá đang suy nghĩ các phương thức khác. Rồi sau đó lòng bàn tay đặt trên tảng đá sáng lên hào quang rót từng sợi linh lực vào tảng đá. Cùng lúc đó, hai mắt Thạch Mục khép lại, thần thức của hắn chìm vào trong thức hải tiếp xúc với Phiên Thiên Côn muốn câu thông nó với tảng đá. Nhưng mà Thạch Mục lại tiếp tục thất vọng khi Phiên Thiên Côn không có phản ứng gì cả. Thậm chí còn không phát ra một chút linh lực chấn động nào. Trong hoàn cảnh này, Thạch Mục chỉ có thể bất đắc dĩ không tiếp tục thăm dò tảng đá. Hắn thu tảng đá vào túi trữ vật, sau đó đứng dậy đi về giường đá nghỉ ngơi. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai, Thạch Mục dậy thật sớm, chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng. Hắn vừa ngồi xuống đang định vận công đả tọa thì thấy kim sắc lệnh bài phát sáng ra. Thạch Mục liền lấy ra xem thì bên trên lệnh bài hiện lên một nhóm chữ nhỏ: “Nhanh chóng đến quảng trường tại trú doanh sơn.” Nhìn thấy mệnh lệnh, Thạch Mục liền thu hồi lệnh bài đi ra cửa và bay về phía quảng trường. Sau một lát hắn liền đi tới một quảng trường đá xanh. Giờ phút này, trên quảng trường đã tụ tập không ít người, từ các hướng vẫn còn nhiều người đang bay tới. Nhìn qua quảng trường một lượt, Thạch Mục phát hiện có rất nhiều người hôm qua cùng đi với hắn. Nhưng cũng có nhiều người hắn chưa gặp lần nào. Trên quảng trường, võ giả có tu vi địa giai và những nguyệt giai thuật sĩ đều đứng bên trái, võ giả Thiên Vị và thuật sĩ Nhật Giai đứng phía bên phải. Thạch Mục nhìn về phía bên phải quảng trường. Hắn tìm một chỗ trống rồi đứng vào đó. Sau một lúc, Thạch Mục nghe được có người gọi hắn: “Thạch huynh!” Thạch Mục cảm thấy ngạc nhiên vì có người chạy tới làm quen với hắn nhưng hắn vẫn gật đầu đáp lễ lại. Đối phương đang đi về phía hắn. Người này dáng dong dỏng cao, tuổi cũng không lớn lắm. Thạch Mục cũng không biết rõ về người này chỉ biết y họ Cổ, một trong ba người có tu vi Thiên Vị hậu kỳ trong nhóm xuất phát lần này của Thạch Mục. Tuy rất trẻ tuổi nhưng tu vi của y rất cao và rất có danh tiếng trong hàng ngũ đệ tử nghìn năm. Thiếu niên họ Cổ đi đến trước mặt Thạch Mục chắp tay nói: "Thạch huynh, tại hạ Cổ Ẩn, lúc còn ở tông môn đã nghe danh Thạch huynh nhưng chưa đến thăm được nên rất tiếc nuối. Từ giờ trở đi, ta và ngươi sẽ cùng ở tại cứ điểm Phù Không Thành mười năm nên ta sẽ đến bái phỏng ngươi thường xuyên.” Thạch Mục cũng chắp tay khiêm tốn trả lười: "Không dám, Cổ huynh đa lễ." Thiếu niên họ Cổ này dường như là rất muốn kết giao với Thạch Mục nên sau khi chào hỏi vẫn cùng Thạch Mục tiếp tục nói chuyện. Người này ăn nói ưu nhã, hơn nữa hắn đối với những sự tình tại Phù Không Thành biết rất nhiều. Hắn nói cho Thạch Mục biết rất nhiều tin tức ở đây làm cho Thạch Mục rất có hảo cảm với hắn. Cổ Ẩn nói: "... Thạch huynh, chỗ chúng ta đang ở bây giờ xung quanh đều là Phù Thạch do tinh cầu vỡ vụn hình thành, vì vậy nhiều người gọi nó là Phù Thạch Tinh Hải. Mà không gian thông đạo kết nối Hắc Ma Tinh Vực thì ở một chỗ sâu trong Tinh Hải, nhưng rất tiếc hiện giờ chỗ đó đã bị Hắc Ma nhất tộc đại quân chiếm mất rồi”. Thạch Mục nghe thế liền đáp: "Thì ra là thế, không ngờ nơi này còn có tên như vậy. Cổ huynh kiến văn quảng bác, vậy mà cũng quen thuộc nơi này như vậy, Thạch mỗ bội phục." Cổ Ẩn cười nói: "Đâu có, chẳng qua là Cổ mỗ có mấy vị bằng hữu đã đóng giữ ở đây được vài năm rồi. Hôm qua, ta đi thăm bọn họ, sau đó liền được bọn họ nói cho nghe những chuyện này, bây giờ cũng chỉ thuật lại mà thôi.” Trong thời gian hai người nói chuyện, toàn bộ quảng trường đá xanh đã tụ tập rất đông người. Vào lúc này, từ đằng xa, hơn mười đạo thân ảnh bay vụt đến một chỗ trên quảng trường. Từ trên những người này tản mát ra khí tức rất cường đại. Sau khi linh quang tản đi mấy thân ảnh mặc đạo bào màu tím hiện ra. Đi đầu là một thanh niên mặc đạo bào màu tím, đầu đội kim quan, mặt như bạch ngọc. Người thanh niên này nhìn cũng có một chút anh tuấn. Khí tức trên người hắn tỏa ra cường đại nhất đã đạt đến Thiên Vị đỉnh cao, so với Cổ Ẩn vẫn còn mạnh hơn một ít. Phía sau những người này, còn theo không ít người cũng đã bay theo tới. Cổ Ế quay đầu nhìn về phía nhóm người đó nhẹ giọng nói: "Những người này đến từ Ly Trần Tông. Bọn hắn cũng là nhóm tiếp viện mới nhất, những người của Trục Vân Thánh Điện chắc cũng đã đến.” Thạch Mục chớp chớp ánh mắt, gật nhẹ đầu một cái. Lúc trước, thông qua một ít con đường hắn cũng tìm hiểu rõ. Trong Di Dương Tinh Vực, ngoại trừ Thanh Lan Thánh Địa còn có hai cái thánh địa khác là Ly Trần Tông cùng Trục Vân Kiếm Phái. Ly Trần Tông tự xưng là chính thống đạo gia, tuân theo chân ngôn: "Ly trần thoát tục, đạo pháp tự nhiên". Đệ tử hạch tâm chủ yếu là nhân tộc, khác hẳn Thanh Lan Thánh Địa chủ yếu đệ tử là Yêu tộc. Trục Vân Kiếm Phái cái tên nói lên tất cả, tất cả thần thông đều liên quan đến kiếm đạo, nổi danh nhất Di Dương tinh vực về dùng kiếm. Từ trước đến nay, đệ tử của phái này rất tự phụ hay xem thường hai đại thánh địa còn lại. Ba Đại Thánh Địa truyền thừa đến nay đã không biết đã bao nhiêu năm, có thể nói nội tình thâm hậu. Ba đại Thánh chủ cũng đều là những người có tu vi thông huyền. Giống như Thanh Lan Thánh Địa, ngoại trừ những tinh cầu phụ thuộc, hai đại thánh địa còn lại cũng đều có những thế lực nhỏ làm tay chân. Những thế lực đó giống như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Đệ tử của ba đại thánh địa được phái tới lần này, ngoại trừ một số ít đệ tử có tu vi Thiên Vị hoặc Nhật Giai Thuật Sĩ còn lại đại bộ phận đều là Địa Giai võ giả cùng Nguyệt Giai Thuật Sĩ. Mà thật sự những người này đều là từ những tinh cầu phụ thuộc hặc những thế lực nhỏ tay chân. Lúc Thạch Mục đến nơi đều đã thấy những người này. Lúc đó, hắn thấy quần áo và trang sức trên người họ khác biệt. Nhưng vì hắn vội vàng chạy đến nên cũng không quan sát kỹ. Cổ Ế vừa nói xong thì xa xa lại có một nhóm người ngự kiếm phi hành lần lượt bay tới quảng trường. Những người này mặc võ phục màu trắng, mỗi người trên lưng đều đeo một thanh bảo kiếm. Trên quần áo mỗi người đều có ấn ký của Trục Vân Kiếm Phái đó là một thanh kiếm sáng loáng bay trên đám mây bảy màu. Sau một lúc lâu, trên quảng trường, số người tụ tập đã lên đến gần hai nghìn ba nghìn người. Thạch Mục nhìn qua đám người nói: “Xem ra quân số của ba đại thánh đại phái tới lần này cũng tương đương với nhau.” Cổ Ế cũng nhìn qua đám người rồi nói: "Ừ, ba đại thánh địa đều có tâm tư riêng nên không muốn phái thêm đệ tử đến đây. Dù sao ở đây vẫn là chiến trường, sẽ có tổn thất đệ tử. Nhưng vì nhiều nguyên nhân nên vẫn phải phái người tới, vì thế mới nghĩ ra cách này.” "Đúng rồi, Cổ huynh có biết hôm nay triệu tập chúng ta tới chỗ này có chuyện gì phải làm không?” Thạch Mục hỏi. Cổ Ẩn nói: “Cái này Cổ mỗ cũng không biết, chắc là phân phối nhiệm vụ cho chúng ta. Thời gian cũng tới rồi chắc cũng sắp công bố nhiệm vụ rồi.”