Edit: Ring.
Giang Mộ Yên không biết có nên trả lời hay không, nhưng cô biết cứ không có phản ứng như thế này hoài cũng không ổn.
Đành hơi gật đầu một cái, bày ra bộ dáng thực mỏi mệt.
Tiểu nha hoàn thấy cô gật đầu thì lập tức lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Giang Mộ Yên.
Giọng lại mang theo mấy phần già dặn nói “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, chắc là do ban ngày cô bị nữ nhân điên kia dọa đến, ngày mai đợi nô tỳ đi bẩm báo với lão gia, để thiếu phu nhân lên miếu tịnh dưỡng hai ngày, mời Phác Tuệ đại sư tụng kinh diệt tai trừ tà cho cô một chút là được rồi!”
Giang Mộ Yên bởi vì không biết nữ nhân điên trong miệng tiểu nha hoàn là ai nên tất nhiên không dám đáp lời, chỉ có thể gật đầu lần nữa.
Tiểu nha hoàn thấy cô gật đầu thì cười, đặt cây đèn lên cái ghế ở đầu giường rồi nhẹ nhàng đỡ cô, xem ra là muốn cô nằm xuống lại.
Lúc trước vì thân thể ốm yếu nên cũng được hầu hạ như vậy, Giang Mộ Yên đã sớm quen.
Liền thuận theo nằm xuống, nhìn tiểu nha hoàn nhỏ hơn mình rất nhiều đang chu đáo cẩn thận đắp chăn cho cô, cảm thấy cô bé rất giống dì Phương từng chăm sóc cho cô lúc trước, cảm xúc hoảng hốt rối loạn trong lòng Giang Mộ Yên cũng dần trầm tĩnh lại, cô chân thành nói “Cám ơn!”
Nghe cô nói cám ơn, tiểu nha hoàn lại kinh ngạc trợn mắt nhìn, dường như rất thụ sủng nhược kinh* “Thiếu phu nhân, sao cô lại nói cám ơn với nô tỳ? Nô tỳ hầu hạ cô là chuyện đương nhiên, thiếu phu nhân không nên nghĩ nhiều quá. Cô nghỉ ngơi đi!”
(R: thụ sủng nhược kinh: được đối tốt mà sợ).
Giang Mộ Yên gật gật đầu, một lần nữa nhắm hai mắt lại, cô đúng là nên nghỉ ngơi, nhưng suy nghĩ miên man trong đầu lại không thể ngừng.
Hiện tại trời còn chưa sáng, cô cần phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để ứng phó, có thể cô sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở.
Dù sao cô cũng đã không phải là chủ nhân vốn có của thân thể này a!
Cô hiện tại là Giang Mộ Yên, trí nhớ đều là của bản thân cô, không có một chút xíu nào của chủ nhân thân thể này.
Nhìn thái độ tự nhiên của tiểu nha hoàn, hiển nhiên lúc trước khi đi ngủ thì chủ nhân thân thể này vẫn còn sống, nhưng khi mở mắt ra lần nữa thì đã thành cô rồi.
Vậy người vốn trong thân thể này là như thế nào mà chết? Chết trong khi ngủ sao?
Còn nữa, ngay cả tên của tiểu nha hoàn này là gì cô cũng không biết, bây giờ có thể nói là gặp ác mộng, tinh thần khong tốt nên không muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng là ngày mai, chẳng lẽ cô thấy người khác cũng có thể im lặng, giả vờ câm điếc như vậy sao?
Giang Mộ Yên cũng không lạc quan đến vậy!
Chỉ riêng chuyện cô không biết tên của thân thể này thôi cũng đã phiền lắm rồi, chắc không thể mở miệng hỏi người khác mình tên gì đi.
Nếu nói như vậy, trời biết người ta sẽ dùng ánh mắt gì mà nhìn cô, không biết có thể cho là cô điên hay không đây?
Mà tiểu nha hoàn đang định cầm đèn rời đi dường như phát hiện ra chuyện gì,‘y’ một tiếng.
Giang Mộ Yên nghe vậy, trong lòng liền trở nên căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là chột dạ không biết có phải cô làm lộ chân tướng rồi không, đôi mắt cô không khỏi mở to.
Lại nghe tiểu nha hoàn nói “Thiếu phu nhân, ngọc bội của đại thiếu gia sao lại rớt dưới giường cô vậy? Thật sự là kỳ quái, đại thiếu gia hôm nay đã tới sao?”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
164 chương
213 chương
179 chương