Đêm khuya yên ắng tĩnh lặng.
Nơi chân trời một vầng trăng lưỡi liềm ẩn hiện giữa tầng mây đen, ngã tư đường khuyết thiếu ánh đèn liền trở nên dị thường âm u, dòng nước sông dưới thành lan can bên đường loang loáng những tầng sóng tối tăm mà thăm thẳm, con đường yên tĩnh đôi khi có chiếc xe tải vụt qua, ánh sáng từ ngọn đèn pha phía trước lướt qua một cái, sau đó liền biến mất vô tung.
Phần phật phần phật …
Trong đêm tối có con cú mèo bị kinh động, từ nhánh cây tung mình bay lên, phát ra tiếng kêu chói tai quỉ dị, cùng lúc đó, một thân ảnh trắng toát thất tha thất thểu từ trong bóng đêm bước đến, nghe được tiếng hú thê lương kia, lập tức thấp giọng mắng: “Súc sinh chết tiệt!”
Một đường sáng từ tay Vũ Văn Tuấn bay ra, tiếng kêu rít kia thế nhưng ngưng bặt, tia sáng ấy xuyên qua yết hầu con cú mèo, kéo nó rơi vào dòng nước đen ngòm cuồn cuộn, người vừa bắn ám khí kia lại vì dụng lực mà động đến vết thương trên cơ thể, phát ra tiếng ho trầm thấp kịch liệt.
Vũ Văn Tuấn tựa vào thân cây, ngón tay điểm vài đại huyệt trước ngực, ho khan thế nhưng không nhờ vậy mà ngưng, ngược lại còn kéo theo một trận ngọt nồng nơi yết hầu, khiến một ngụm máu tươi phun ra, làm cho bộ bạch y thanh nhã nhiễm tầng tầng huyết tiên.
Trăng non hé ra sau rặng mây, đôi ưng mâu sắc bén của Vũ Văn Tuấn hơi hơi nheo lại, trong mắt hàn quang liễm liễm, trên mặt trồi lên một tia khinh mạc.
“Theo lâu như thế, còn không ra đây chịu chết!”
Vừa dứt lới, liền có mấy bóng người từ giữa bóng tối nhảy ra, Vũ Văn Tuấn dựa vào tiếng bước chân mà biết trong đây chẳng ai là cao thủ, tuy nhiều người nhưng thật ra không đáng sợ, hắn một phen cười lạnh, tay buông giữa y tụ, đem xâu chuỗi ngọc ở cổ tay nắm lấy, xuất sử nội lực, khiến cho sợi dây xâu chuỗi hạt đứt ra từng đoạn, những hạt ngọc rời rạc nằm gọn trong tay.
Những người theo dõi hắn dường như cũng không gấp gáp tiến tới, ngược lại dàn đội hình thành vòng cung, nắm trong tay một thứ binh khí kì quái nào đó hướng về phía hắn.
Cho dù Vũ Văn Tuấn bác học uyên thâm cũng chưa từng gặp qua loại ám khí nào kì quái như vậy, nhưng nhìn thế nắm của đối phương, hắn liền đoán là cung nõ linh tinh gì đấy, nhìn thấy một điểm đỏ dừng trước ngực mình, Vũ Văn Tuấn lập tức cúi người tránh né, ngay sau đó là một tiếng “phách” mơ hồ vang lên, mang theo gió mạnh sượt qua vai, Vũ Văn Tuấn lách mình bắn một ngón tay, ngọc châu phá không mà tới, đánh trúng cổ tay đối phương.
Một kích mãnh liệt này làm xương tay đối phương vỡ nát, vũ khí của tên bị thương cũng liền rơi xuống đất, vậy mà người đó chỉ hừ mạnh một tiếng, nhẫn nại đau nhức xuyên tâm.
Vũ Văn Tuấn dưới vài phần bội phục đối phương cũng mang theo chút kinh hãi, sát thủ có khả năng nhẫn nhịn cùng kiên trì như vậy tất phải trải qua khổ luyện trường kì, bọn họ nhất định là do kẻ kia phái tới, bởi vì giữa thế giới lạ lẫm này, kẻ có cừu oán với hắn chỉ có một người duy nhất!
Chính là nam nhân có cùng bộ dạng với hắn!
Tức giận cuộn trào nơi lồng ngực, nơi bị thương truyền đến một trận đau nhức làm động tác Vũ Văn Tuấn chậm lại, chỉ trong chớp mắt đó ám khí của đối phương đã hàng loạt bắn tới, Vũ Văn Tuấn vừa rồi đã được lãnh giáo uy lực của loại ám khí này, giữa lúc vội vã liền đề khí nhảy lên tránh né, chỉ cảm thấy cánh tay một trận bỏng rát đau đớn, có lẽ là đã bị ám khí kia làm trầy da.
Cảm giác một dòng chất lỏng tinh ngọt lại trồi lên cổ họng, Vũ Văn Tuấn cưỡng chế nuốt xuống, đem tất cả ngọc châu còn cầm trong tay toàn bộ bắn ra, thừa dịp mọi người dồn sức trốn tránh, hắn liền phi thân nhảy ra ngoài.
Vũ Văn Tuấn có kĩ năng bơi lội vô cùng tốt, thấy bản thân đã mất thế thượng phong liền muốn mượn đường thủy để chạy thoát thân, ngay lúc nhảy xuống, một loạt tiếng rít xé gió lại tới, bản năng phản ứng làm cho vũ Văn Tuấn đột nhiên xoay ngược thân người lại, nhưng trên vai một trận đau đớn, sau đó liền chìm vào giữa dòng nước bập bềnh trôi nổi.
Vài tia sáng le lói soi rọi mặt sông, lập tức một loạt đạn mới lại ập tới, nước sông sâu thẳm đen ngòm loang màu máu đỏ, nhưng nháy mắt liền hòa về với màu đen âm trầm của giang đạo.
Mọi người nhìn chăm chăm mặt sông hồi lâu, mãi vẫn không thấy thi thể nổi lên, một người nói: “ Sông này sâu không thấy đáy, ngay cả hoa lau cũng khó trồi lên, huống chi là một cái xác, kẻ đó ngực trúng đạn, làm sao còn sức mà bơi, chỉ sợ đã bị tôm cá dưới sông rỉa xác cả rồi.”
Người dẫn đầu lại lấy súng bắn thêm một loạt đạn xuống sông, đến khi nhìn thấy mặt sông không có gì thay đổi, lúc này mới khoát tay, mọi người nâng tên đồng bọn bị thương khi nãy dậy, nháy mắt liền biến mất trong bóng tối, trời đêm thăm thẳm, mặt sông gợn sóng, không gian trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu.
—-
Thường Tiếu nhìn người đang bất tỉnh nằm trên ghế sopha, mơ hồ cảm thấy bản thân hôm nay đã nhặt phải một cục đại phiền toái về nhà.
Thường Tiếu là sinh viên năm tư, vì kiếm việc mà chật vật khắp nơi, gần đây cậu làm liên tiếp ba công việc, đó cũng chính là nguyên nhân mà cậu vớ phải cục đại phiền toái này.
Kết thúc ca tối, Thường Tiếu đạp xe xuôi theo bờ sông chạy về nhà, chỉ thấy một bóng trắng bay vọt lên từ bờ đá ven sông, phi đến mặt cỏ phía trước cậu.
Nửa đêm, không gian vì không có đèn đường mà một mảnh hôn ám, đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng phiêu phiêu hốt hốt bay đến trước mặt mình, đại não Thường Tiếu đình chỉ hoạt động hết năm giây, ngay sau đó phát ra tiếng thét to, dùng sự nhanh nhẹn hiếm có mà phóng xuống khỏi xe đạp, bóng trắng kia dường như không thể đứng thẳng, cùng với xe của cậu ngã sóng soài trên mặt đất.
Mượn ánh trăng mờ, Thường Tiếu phát hiện người ngã xuống là một nam nhân áo trắng, tựa hồ không liên quan gì đến những câu chuyện ma mùa hè, cậu đã nói mà, cậu tuy luôn xui xẻo, nhưng còn chưa xui đến mức bị mấy thứ xấu xa này ám theo.
Thường Tiếu lấy lại bình tĩnh, tiến lên đỡ đối phương dậy.
“Anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Thường Tiếu bị cận nhẹ, ban đầu còn tưởng là người qua đường uống say, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền phát hiện không đúng, người này toàn thân ướt đẫm lạnh lẽo, giống như mới từ dưới sông lên, nhưng nước sông này dường như cách mặt đất tới hơn hai trượng lận đó, rất cao nha.
Trên tay một mảnh ẩm ướt, Thường Tiếu rút tay về, vươn người đến phía trước nhìn …
“A…”
Giữa trời đêm lại vang lên một tiếng kêu to hốt hoảng, Thường Tiếu không kịp nghĩ gì cả, lập tức run lẩy bẩy lấy điện thoại ra gọi số cấp cứu của trung tâm y tế.
“Uy, tôi phát hiện có người bị thương do đụng xe, khắp người anh ta toàn là máu … địa điểm? Địa điểm …”
Thường Tiếu tuy rằng từ nhỏ đến lớn xui xẻo không ngừng, nhưng rất ít khi gặp phải số đen nào dính tới máu me, cho nên đại não cậu tạm thời vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, chính là lúc đang liều mạng đoán tên con đường này thì đột nhiên cổ tay truyền đến một trận đau nhức, di động bị một ngoại lực rất lớn nào đó đánh rớt xuống mặt đường.
“Di động …”
Bất chấp tay đau, Thường Tiếu gấp gáp chạy đi kiểm tra điện thoại, di động này là vừa mới mua đó, nhìn tiểu bảo bối bị người ta ném xuống mặt đường như vậy, tâm đau so ra còn vượt xa cái tay đau.
Cánh tay đang vươn ra bị nam nhân áo trắng kia chế trụ, khủy tay người kia từ phía sau luồn lên kẹp lấy cần cổ Thường Tiếu, thanh âm lạnh như băng quát vào lỗ tai cậu: “Không được nói cho bất luận kẻ nào biết chuyện của ta!”
Người này quả nhiên chính là Vũ Văn Tuấn bị trúng đạn rơi xuống sông.
Người đến truy sát Vũ Văn Tuấn đều là sát thủ hạng nhất, thế nhưng Vũ Văn Tuấn lại không biết về vũ khí của bọn họ, bọn họ cũng xem nhẹ thân thủ của Vũ Văn Tuấn, hắn nhờ khinh công tuyệt thế của mình mà chỉ trong chớp mắt, né tránh được phát súng sinh tử nhắm ngay trái tim hắn.
Sau khi rơi xuống nước, Vũ Văn Tuấn cố ý dán sát vào bờ sông mà chìm xuống dưới, quả nhiên ngay khi hắn chìm xuống liền vang lên tiếng súng dồn dập, Vũ Văn Tuấn đã nhận thức được sự lợi hại của thứ vũ khí kia, không dám vọng động, hắn không ngừng nín thở nằm yên trong nước, đến tận khi những người đó rời đi, lúc này mới đề khí nhảy lên bờ, sau đó liền gặp Thường Tiếu
“Nhưng mà … anh chảy rất nhiều máu, tôi chỉ muốn mau mau đưa anh đi bệnh viện …”
Cổ tay và cổ đều bị siết đến đau đớn không thôi, Thường Tiếu bắt đầu hối hận bản thân nhiều chuyện, người này khỏe như thế, căn bản không giống người vừa bị tai nạn giao thông a.
“Đem ta về nhà ngươi!” Vũ Văn Tuấn lại hỏi thêm một chút: “Nhà của ngươi có những ai?”
“Chỉ có một mình tôi …”
Thường Tiếu từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, đến trung học thì trọ trong kí túc xá trường, tới đại học thì để tiện đi làm thêm, liền nhờ bạn bè giúp thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.
Vũ Văn Tuấn đối với câu trả lời này rất vừa lòng, ngược lại dưới tay càng thêm dụng sức, đem đứa nhỏ xui xẻo này siết đến mức kêu la oai oái.
“Lập tức dẫn ta đi, nếu dám lắm miệng ta liền làm thịt ngươi!”
“Được được được, khụ khụ, bất quá để tôi nhặt điện thoại lên được không? …”
Khủy tay siết chặt kia cuối cùng cũng buông ra, làm cho Thường Tiếu vừa ho khan vừa đề nghị.
Không nghe đối phương trả lời, Thường Tiếu đang muốn hỏi lại, chợt nghe phía sau một trận thở dốc kịch liệt, chất lỏng tanh nồng thuận theo cổ cậu chảy xuống, sau đó toàn bộ cơ thể Vũ Văn Tuấn đổ ập lên thân mình mảnh mai gầy yếu của cậu.
Chú thích:
Cách nhân vật xưng hô X sẽ để hơi lộn xộn 1 tí, vì A Tuấn là cổ nhân nên sẽ cho xưng “ngươi – ta”, còn A Tiếu là hiện đại nhân nên cho ẻm xưng “ anh – tôi, cậu – tớ”.
Còn về chỗ nào nên dùng hán việt, chỗ nào nên việt hóa thì những cái thuộc về suy nghĩ hay miêu tả A Tuấn thì sẽ dùng hán việt nhiều, chỗ nào của A Tiếu sẽ việt hóa hơn. Tuy nhiên, tất cả còn tùy vào tâm tình người edit (^^).
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
4 chương
58 chương
32 chương
45 chương