Hựu Nhất Xuân
Chương 70 : Phiên ngoại: Tuế tuế hoa khai
Anh Tuyên được ưu ái ghê, được cả hai cái phiên ngoại luôn!:3
Mấy ngày gần đây trong lòng lão tử có một chuyện buồn phiền, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên tâm thần bất ổn. Kỳ thực đó là chuyện vui, thế nhưng lại khiến Mã vương gia ta đau đầu.
Hai ba ngày trước Nhân vương đến Thái vương phủ ta dạo chơi, mang theo một con gà mới về tay hắn khoe khoang trước mặt ta, nói cái gì mà gà chọi hiếm thấy trong thiên hạ, đầu trơ trụi, cổ dài cực kì dài, ánh mắt hung hãn. Nhân vương cưng nựng vuốt lông nó mà hỏi ta: “Lão Thất, ngươi xem nó lấy được lòng yêu thích của ngươi không?” Lão tử che giấu lương tâm bé nhỏ nói: “Ta thấy thích lắm”. Lấy được lòng ta rồi, nhưng nếu chế biến thành du tạc lạt tử kê (1) thì ta càng yêu thích hơn! Nhân vương rất vui vẻ, lập tức thao thao bất tuyệt, chắc đem hết nguyên một chuồng gà ra mà nói. Nhân vương trước giờ vẫn thấy chọi gà là một thú vui vận động tao nhã, có lẽ trong hoàng thất Sài gia chỉ có mình hắn nói ra những lời này, chứ những người khác mà nghe hai chữ chọi gà liền ngáp lên ngáp xuống, bởi vậy Nhân vương thường có cảm giác mình giống như một nhân sĩ cô đơn, thích đi dạo khắp nơi, trước mặt mấy huynh đệ truyền bá giáo lý chọi gà. Cũng lôi cả chuồng đủ loại gà ra mà nói, ta nghe cứ ngáp liên tục, đang muốn lảng hướng qua chuyện khác, Nhân vương lại tràn đầy phấn khởi hỏi ta, chiều nay có muốn cùng hắn đến thử hội gà hay không. Ta vội lắc đầu nguầy nguậy, cười xòa nói là gần đây huynh đệ có việc rồi. Nhân vương híp hai mắt một chốc lại mở ra, nhìn ta đầy thâm ý: “Cũng phải, ca ca biết Bùi Kỳ Tuyên tâm can của ngươi mấy ngày nữa là đến sinh nhật, chắc là muốn làm chút gì mới mẻ để lấy lòng hắn chứ gì!” Bla bla bla đủ cả,……
(1) Sát nghĩa thì là gà quét dầu ớt chiên lên á.
Sinh nhật Bùi Kỳ Tuyên, sao ta chưa từng nghe nói gì hết vậy!? Nhân vương nhìn ta ngơ ngác mờ mịt, cảm khái nói: “Ôi, ngày xưa năm nào cũng có dịp này. Ngươi a, ta là nói Thập Nhị đệ thật sự trước kia cơ, đến ngày này vô cùng phô trương, nghĩ ra rất nhiều trò ngạc nhiên hiếm lạ, có năm không biết kiếm đâu ra cả vườn hoa cỏ mọc ven dòng nước chảy róc rách, còn có năm thì trong phủ đốt pháo hoa, mà pháo hoa không tầm thường đâu, muốn có cảnh pháo hoa tráng lệ chính là bí mật đứng dưới vườn ngọc thụ lâm hoa, rồi sau đó từ trên trời kéo xuống một sợi dây bạc. Ôi, toàn bộ kinh thành lúc đó, một khoảng trời sáng rực”.
Cắt cắt cắt, ta còn tưởng trò gì hay lắm cơ! Kỹ thuật gạt người của cháu trai Sài Dung kia còn thường lắm! Tặng hoa ngắm pháo đó mới là mánh tán gái sơ cấp thôi, Mã gia gia ta tám trăm năm trước xài chán rồi, không ngờ hắn lại lấy để khoe khoang! Khẳng định là vì Kỳ Tuyên mà miễn cưỡng đốt tiền, có ý đồ muốn phô trương sao cho đẹp đẽ chút ý mà. Cơ mà năm nay đã đổi lại là lão tử………
Nhân vương bế gà yêu của hắn, đứng lên nói: “Ai nha, vậy ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ. Ngũ ca đi trước đây”. Còn giơ tay vỗ vỗ vai ta. Tiễn Nhân vương về, trở lại tiểu sảnh tiếp tục suy nghĩ. Không biết không ngờ tới, vừa suy nghĩ đã phát hiện, muốn làm trò mới mẻ lấy lòng yêu thích của Kỳ Tuyên thực sự không dễ dàng. Có vẻ như, giống như, hình như, phảng phất như……..Lão tử vẫn không biết Kỳ Tuyên cuối cùng thích cái gì nữa. Chuyện tặng quà, nhìn đơn giản, nhưng cần học thức rất lớn. Nhất định phải vì người đó vui vẻ mà thực hiện, chính là phải tặng được cái gì quan trọng cần thiết, mới có thể khiến đối phương mở cờ trong bụng tươi cười rạng rỡ. Ta luôn tự nhận mình là người rành việc tặng quà, nhưng mấu chốt vấn đề ở chỗ…………..Bùi Kỳ Tuyên thích gì mới được chứ. Nếu như là sinh nhật Diễn Chi, dễ xử lý vô cùng. Các loại kinh Phật, đạo sĩ kinh, Lạt Ma kinh rồi tứ thư ngũ kinh gì gì đó, chọn một nơi hoang vu ít người, tặng một bộ kinh nào có niên đại xấp xỉ nghìn năm, kết hợp một hai bức thư họa (2) của Vương Hy Chi (3) hay Ngô Đạo Tử (4) gì đó nữa, thêm nghiên mực đào được từ dưới mồ mả tổ tiên lâu đời, xong rồi đem ba thứ đóng gói đem tặng, đảm bảo lừa được Diễn Chi lộ ra khuôn mặt ba bốn phần tươi cười với ta ngay. Còn nếu là sinh nhật Phù Khanh Thư, càng dễ làm hơn. Các loại võ lâm bí tịch giống như Dịch Cân Kinh (5) hay Lục Mạch Thần Kiếm (6), còn có Kiếm Phổ Cửu Âm Cửu Dương Chân Kinh nữa, không cần bản gốc, chép bản sao ra cũng được, lại thêm một hai cái tuyệt thế hảo kiếm gì đó, một hai cái nội giáp bọc tơ tằm, xong xuôi cũng gói hết lại đem tặng, nhất định lừa được Phù Khanh Thư để cho ta buổi tối muốn làm gì thì làm. Những người còn lại, từ hoàng thượng đến Tiểu Thuận, từ Tích Sở công tử đến Thần Phong công tử, mỗi người ta đều biết được phải tặng quà gì. Chỉ duy nhất Bùi Kỳ Tuyên………..Lão tử thật sự không biết hắn thích gì. Ta thừa nhận, trong lòng ta đối với Bùi Kỳ Tuyên luôn luôn có chút lo sợ, vì cho dù ở với hắn bao lâu, tâm tư của hắn ta trước sau nhìn không thấu. Nhìn trái nhìn phải, vĩnh viễn phong tình, vĩnh viễn khôn khéo, nhưng cũng vĩnh viễn nhìn không thấu. Thế nên sau đó lão tử xoắn xuýt ở chỗ này, ưu sầu vô cùng. Ta và Bùi Kỳ Tuyên thân mật đã lâu, giờ quay đầu nhìn lại, thấy bản thân đã từng để hắn trải qua tức giận, nhưng không biết có lần nào để hắn trải qua vui mừng khôn xiết hay chưa. Nếu như thời gian dài như vậy vẫn chưa có điều gì khiến cho hắn vô cùng vui sướng, lão tử làm tình lang kiểu này xem như có hơi thất bại. Lão tử chính mình đã không nhìn ra hắn thích gì như vậy, mà sinh nhật Bùi Kỳ Tuyên lại gần ngay trước mắt rồi, lão tử không thể làm gì khác hơn là đi đường tắt hỏi thăm một chút.
Có thể hiểu là người yêu:3
Vào buổi tối nguyệt hắc phong cao, ta bí mật mang Tiểu Thuận lôi vào phòng ngủ của Thái vương gia. Cửa phòng vừa mới cài then, Tiểu Thuận lập tức lấy tay vững vàng túm chặt vạt áo trước của mình, cười khan nói: “Vương, Vương gia Dạng chim cò như tiểu nhân chỉ xứng bưng nước rửa chân với cầm bô cho ngài Tiểu nhân đã như thế thì xin vương gia gọi Tô công tử hay Bùi công tử đến thay đi ” Lão tử nhất thời xụ mặt xuống, vỗ bàn một cái, dọa cho Tiểu Thuận run cầm cập, ta ho khụ một tiếng, đem giọng nói pha chút uy nghiêm, nói: “Bản vương cảm thấy ngươi lúc nào cũng lanh lợi cơ trí, mới lôi ngươi tới hỏi một việc, ngươi phải thành thật trả lời”. Tiểu Thuận như chim bồ câu vội vàng mạnh mẽ gật đầu, lão tử ta nắm tay chống lên mép, thấp giọng nói: “Bùi công tử hắn………Trước giờ yêu thích những thứ gì?”
Tiểu Thuận cười cười lập tức thay đổi nội dung: “Vương gia, Bùi công tử thích gì, ngài cư nhiên rõ nhất, nô tài…… Nô tài so với ngài làm sao rành bằng”. Lão tử gõ ngón tay lên mặt bàn một cái: “Biết bao nhiêu cứ nói bấy nhiêu”. Tiểu Thuận con mắt liền đảo, nói ngay: “Bẩm, bẩm báo vương gia, tiểu nhân chỉ biết là Bùi công tử thích hoa quế với rượu hoa quế thôi…….Cái khác………Thật sự không biết nữa…….” Ta cụt hứng thở dài, khoát tay nói: “Ngươi ra ngoài đi”. Tiểu Thuận lập tức rời khỏi cửa, lão tử trong màn đêm tĩnh mịch một mình ngắm ngọn đèn lẻ loi. Hoa quế cùng rượu hoa quế, cái này ta cũng biết. Nhưng hiện tại mùa này làm gì có hoa quế cho hắn ngắm, bắt lão tử phải tìm chỗ nào mà ra đây! Rượu hoa quế đúng là sẵn có, thế nhưng dựa vào việc Kỳ Tuyên uống rượu ba chén đã say, uống cũng chả có gì vui. Huống hồ gì lúc nhìn bộ dạng hắn uống rượu hoa quế, nhớ lại hồi ức ngày xưa sẽ lại đau xót giống vậy, một mặt sầu khổ. Nếu Tiểu Thuận ở đây mà hỏi cũng không ra, lão tử chỉ có thể tìm người khác mà hỏi: “Ai nha……Cái kia……Tích Sở công tử……………Ngươi có biết Kỳ Tuyên có sở thích gì đặc biết hay không?” “Vương gia hỏi vậy, ta thật sự nhất thời nghĩ không ra. Bùi công tử thường ngày cái gì cũng đều tùy tiện, thật nghĩ không ra hắn có sở thích đặc biệt gì”.
“Ách……cái kia……Nguyệt Thanh công tử…..Hỏi ngươi chuyện này chút. Ngươi có biết Kỳ Tuyên vô cùng thích thứ gì hay không?” “Vương gia sao bỗng nhiên hỏi vậy, theo ta được biết, Bùi công tử là loại người không có sự vật nào là không thích, cũng không có sự vật nào là vô cùng thích cả”.
“Mộ Tần công tử, có thể lĩnh giáo ngươi một chuyện hay không. Kỳ Tuyên………….Bùi công tử hắn……………Có gì yêu thích, có gì không thích? ………………………………………………”
Trái trái phải phải hỏi lên hỏi xuống, vẫn là một đám không biết. Lão tử đầu đau sắp nứt, không biết làm gì cho phải. Toàn bộ vương phủ, trừ Diễn Chi và Kỳ Tuyên là hai người duy nhất chưa đi hỏi, bản thân đương nhiên không thể hỏi, Diễn Chi ở đó………..Ta tổ chức sinh nhật cho Kỳ Tuyên mà chạy đi hỏi hắn, chắc chắn hắn sẽ không nói. Trước mắt thấy sinh nhật Kỳ Tuyên còn cách có bốn năm ngày, lão tử bị chuyện này làm tâm thần hoảng hốt, cơm nước vô vị.
Chạng vạng cùng Diễn Chi chơi cờ, lão tử vốn là đi quân đen, hồ đồ thế nào lại đưa tay bốc quân trong hộp của Diễn Chi mà hạ xuống bàn cờ. Diễn Chi nhìn ta tay chân lúng túng bèn đem quân cờ thu hồi lại, khinh miêu đạm tả nói một câu: “Chơi cờ cũng như tặng lễ, không hẳn đặt tại vị trí nên đặt, vì vậy nếu thành tâm, bàn cờ sẽ có linh tính, cũng sẽ hiểu phần tâm này thôi”. (Ý là tặng quà cũng không cần phải người đó thích thì mới tặng, chỉ cần mình có lòng là được). Ta tự nhiên hiểu ra, lệ nóng doanh tròng, nhìn Diễn Chi, nhưng lại không biết nên nói gì, đành chậm chạp mở miệng: “Diễn Chi………” Diễn Chi mang bàn cờ đi, hướng về ta khe khẽ cười.
Hôm sau, ta bị Phù Khanh Thư kéo vào phủ tướng quân, Phù tướng quân mới vừa đại thắng trở về, tâm tình rất tốt, muốn cho ta theo hắn đi Đông Sơn săn thú. Mã Tiểu Đông ta tuy là họ Mã, thế nhưng trước giờ sợ ngựa, nghe thấy phải cưỡi ngựa liền chóng mặt. Phù Khanh Thư liếc liếc mắt nhìn ta: “Nếu ngươi thật sự sợ cưỡi ngựa ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị xe ngựa vậy”. Lão tử đang muốn gật đầu, trong lòng bất giác khẽ động, sửa lời nói: “Săn thú sao, nếu vậy ngồi xe ngựa thì làm ăn gì được chứ, cứ cưỡi ngựa đi”. Phù Khanh Thư nhăn mày nhìn ta: “Ngươi hôm nay sao tự nhiên thay đổi tính cách, dám lên ngựa thế?” Ta cười xòa nói: “Ngươi cưỡi ngựa quen rồi đến cả gió thổi cỏ lay đều biến thành quân địch, ta chỉ muốn ngày sau có nhiều cơ hội đi săn cùng ngươi, cứ không biết cưỡi mãi cũng không được. Nhưng nếu vậy phải cần Phù đại hiệp chỉ bảo nhiều hơn”. Phù Khanh Thư tự tiếu phi tiếu liếc nhìn ta nói: “Được thôi, ngươi muốn học ta sẽ dạy”.
Chớp mắt một cái, ngày đó cũng tới. Sáng sớm, ta đứng trong hành lang uốn khúc nhìn Bùi Kỳ Tuyên nói: “Kỳ Tuyên, hôm nay là sinh nhật ngươi…..Cái kia…….” Bùi Kỳ Tuyên mi nhãn dài hẹp nhìn ta: “Cái kia thế nào?” Ta gượng gạo nở nụ cười: “Chúc ngươi niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu“. Bùi Kỳ Tuyên cười cười, gật đầu nói: “Được, tấm lòng ngươi ta nhận”. Đến buổi sáng, Diễn Chi cùng chư vị công tử từng người ai cũng nói vài câu chúc phúc cho Kỳ Tuyên. Buổi trưa mở một bàn tiệc mừng sinh nhật, món ăn đều là những món bình thường Kỳ Tuyên yêu thích, đương nhiên, rượu là rượu hoa quế. Kỳ Tuyên hôm nay rất nghe lời, chỉ uống một chén là thôi, trong bữa cơm cứ tủm tỉm cười, tâm tình tựa hồ rất tốt. Ăn cơm trưa xong trời chạng vạng tối, lại nghỉ ngơi uống được chút trà thì trời tối hẳn, ta nói buổi tối mở thêm một bàn tiệc nữa, Kỳ Tuyên cười nói: “Thôi, ăn đến mức không đi được nữa rồi này, tùy tiện ăn thêm chút gì là được”. Những người khác cũng nói vậy, lão tử không thể làm gì hơn liền kêu bếp trưởng làm mấy món tráng miệng, ăn qua loa một ít, Diễn Chi nhân lúc đó đứng lên nói trời đã muộn nên muốn đi ngủ, các vị công tử cũng theo đó mà đua nhau đứng dậy về phòng. Tiểu Thuận và Tiểu Toàn kéo theo một đám tiểu tư (sai vặt) không biết chuồn mất nơi nào, một gian sảnh lớn, giờ chỉ còn dư lại hai người là ta và Kỳ Tuyên.
Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu: đại ý là chúc năm nào cũng có ngày này.
Kỳ Tuyên lấy tay che miệng, ngáp một cái: “Ta cũng thấy có chút mệt mỏi”. Ta nhe răng nở nụ cười: “Mệt thì cứ về phòng ngủ đi”. Bùi Kỳ Tuyên nhíu mày nhìn ta, đứng lên nói: “Được, ngươi cũng ngủ sớm chút”. Thật sự cứ thế trực tiếp mà đi về phòng. Ta thong thả bước ra cửa sảnh, nghe thấy mấy cái bóng đen đứng ở góc tường nơi hành lang nói nhỏ: “Vương gia như vậy là sao? Thật sự để Bùi công tử về phòng thật à?” “Hôm nay đại sinh nhật của Bùi công tử, cứ mở tiệc ăn cơm như thế mà trôi qua sao? Ta còn tưởng vương gia buổi tối ít nhất cũng phải cùng Bùi công tử…….” “Có phải vương gia với Bùi công tử giận nhau, vương gia đem hết tâm tư đặt trên người Tô công tử rồi chăng………..” Lão tử chắp tay, giả vờ chưa nghe thấy gì, từ trên hành lang thong thả bước về phòng. Nghĩ sao vậy, tiết mục của ta làm sao để cho những người không phận sự các ngươi biết được chứ!
Chuông canh hai đã điểm, ta từ trong phòng ngủ vọt ra hành lang, trong phủ Thái vương yên lặng như tờ, ta rón rén đi tới trước cửa phòng Bùi Kỳ Tuyên, đẩy thử, cửa không khóa, Kỳ Tuyên của ta quả nhiên khôn khéo, biết ta đã có chuẩn bị tiết mục sẵn. Ta bước vào phòng, nhìn thân ảnh nghiêng nghiêng trên giường ngồi dậy, khóe miệng chứa ý cười hỏi ta: “Nửa đêm đến đây, có chuyện gì”. Ta cười đắc ý, một tay nắm chặt cánh tay hắn: “Mặc y phục vào rồi ra ngoài, đừng hỏi gì hết”.
Rời khỏi phòng, ra sau vườn, ta dắt từ trong chuồng ra một con tuấn mã. Kỳ Tuyên đứng đằng xa biếng nhác nói: “Ngươi vừa mới học được cưỡi ngựa à?” Ta nhếch miệng nở nụ cười, mấy ngày nay tập cưỡi té lên té xuống cũng coi như có thành quả. Lão tử dắt tuấn mã đến trước mặt Kỳ Tuyên, một tay ôm hờ bờ vai của hắn, thấp giọng nói: “Ta dẫn ngươi đến chỗ này đẹp lắm”. Tên tiểu tư trông cửa sau của vương phủ thấy lão tử dắt theo ngựa, miệng há căng như cái gáo bầu: “Vương, vương gia, trời đã canh hai, ngài không dẫn theo tùy tùng lại còn mang theo Bùi công tử……….” Ta nói: “Ta với Bùi công tử ra ngoài có chuyện quan trọng, mở cửa đi đừng hỏi nhiều”. Tên tiểu tư chỉ mở cửa sau ra. Ta run run ôm Bùi Kỳ Tuyên ngồi lên ngựa, con ngựa dậm dậm móng bắt đầu chạy, tên tiểu tư đằng sau lấp lấp ló ló, ngập ngừng nói: “Vương gia, hình như là trời sắp…….”.
Bóng đêm sâu thẳm, gió mát từ từ nổi lên, ta ôm lấy Kỳ Tuyên phóng ngựa tiến lên phía trước, trong nháy mắt thật sự có cảm thấy hoảng hốt nhưng bỗng nhiên gan dạ lạ thường, dù sao thì cưỡi ngựa đâu phải lĩnh vực của ta. Cho nên mới nói, chơi cho lãng mạn thì nên lãng mạn thế này. Thế nhưng……….Trong không khí thập phần ướt át, cảm giác có hơi mát mẻ, một giọt, rồi hai giọt…………..Kỳ Tuyên tựa trước ngực ta, uể oải biếng nhác nói: “Có vẻ như trời mưa”. Thật, thật sự mưa rồi! Ông trời vô liêm sỉ, chọn đúng lúc lão tử muốn làm trò lãng mạn mà hạ mưa!! Ngọn núi lão tử đang muốn đi còn xa lắm đó! Kỳ Tuyên trong lòng ta khẽ thở dài: “Mưa rơi có vẻ nhanh, ven đường hình như có ngôi đình, trước tiên cứ xuống ngựa vào đình trú mưa cái đã”. Mưa lớn xối xả. Tuấn mã trong đình nhẹ nhàng phì phì mũi. Ta cởi ngoại bào, che cho hắn ngăn gió thổi mưa bụi táp vào người, gượng cười hai tiếng nói: “Xin, xin lỗi Kỳ Tuyên. Ta vốn là muốn mang ngươi đến ngọn núi vùng ngoại ô có phong cảnh đẹp ngắm sao trời với trăng thanh gió mát, không nghĩ tới trời vậy mà lại mưa………Ha ha…….. Trách ta vận khí không tốt, tưởng rằng sẽ khiến ngươi có thể vui vẻ hài lòng, không ngờ ngược lại làm ngươi khổ sở bị mưa xối thế này…………”
Trời u đất ám không nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Tuyên, một lát sau hắn bỗng nhiên nói khẽ: “Ngươi mấy ngày trước cùng Phù Tiểu Hầu gia học cưỡi ngựa, hóa ra vì chuyện này”. Câu nói này mười phần nghe giống như đùa cợt, nhưng trong giọng nói của Kỳ Tuyên không hề có ý trêu chọc gì cả. Trên mặt lão tử không hiểu sao có chút nóng, vội ho một tiếng nói: “Thực ra……” Chợt nhớ tới một chuyện, liền lấy trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ, lại ho khan một tiếng nói: “Ừm, Kỳ Tuyên, cái này………….” Thực ra ta định là ở trên đỉnh núi kia có trăng sáng treo cao ngàn sao lấp lánh nửa ôm Kỳ Tuyên, chờ bầu không khí thích hợp mới đưa hai tay chân thành mà dâng chiếc hộp, thâm tình nói vật này là ta tự tay chuẩn bị vì ngươi, bây giờ móc ra cảm thấy không đủ niềm tin cho lắm. Kỳ Tuyên đưa tay nhận lấy, mở nắp hộp, lập tức cười nói: “Ra là huân hương (7). Hèn gì ta nói ngươi hai ngày nay trên người tỏa mùi hương, hóa ra chính là cái này”. Da mặt lão tử càng ngày càng nóng: “Ta ta ta, ta làm mấy buổi tối mới hoàn thành được, vì nếu ta công khai làm thì người khác sẽ tưởng ta là nương nương khang mất, nên tự mình tìm cách làm, không biết mùi hương này ngươi có thích hay không nữa…………”
Nương nương khang: Ý chỉ những động tác, hành vi của nam nhân bị nữ tính hóa, tựa như giống nữ nhân.
Nói tới vật này, nó dằn vặt chết lão tử cũng không sai, việc điều hương này chỉ có An vương là cao thủ, ta xin hắn đem về không ít nguyên liệu, đầu tiên tìm phương pháp làm, sau đó điều chế phối hương xay ra, phí không ít thời gian, mới làm ra được một hộp. Bùi Kỳ Tuyên trầm mặc không lên tiếng, không biết có phải là mùi hương không hợp không, ta kiên trì nhắm mắt nói tiếp: “Vì ta rốt cuộc không biết ngươi thích cái gì, nếu cứ vung tiền mà mua, thì tiền đó cũng là của Sài Dung chứ không phải của ta. Cho nên mới muốn tự tay làm cho ngươi như thế. Có thể tự mình làm ra một thứ, chỉ cần nó đơn giản một chút, ta thấy huân hương người bình thường cũng hay dùng lắm. Nếu như cảm thấy để trong y phục không tốt, có thể để bên cạnh bồn cầu bớt chút mùi cũng được……….” Nói đến khúc này, tự nhiên có gì đó chặn lại, môi răng hòa quyện vô cùng mềm mại…….. Ôi ôi, Kỳ Tuyên của ta, bất luận thế nào cũng là cực phẩm.
Mưa dần dần chuyển sang nhỏ lại rồi dừng, ta nhìn Kỳ Tuyên nói: “Về thôi, tranh thủ nếu không lại mưa tiếp thì khổ”. Kỳ Tuyên đứng dậy, bỗng nhiên nói: “Hộp huân hương này là An vương đưa cho?” Ta nói: “Phải, không lẽ có gì cần chú ý? Kỳ thực ta biết ngươi thích hương hoa quế nhưng mà………Ta tình cờ thấy có hương khác mùi cũng không tệ, cho nên cùng An vương nói, miễn là không phải hương hoa quế, thì hương gì cũng được”. Kỳ Tuyên không trả lời, một lát sau, bỗng cười khẽ một tiếng, khiến lão tử có chút lơ mơ, Kỳ Tuyên nói: “Không có gì, về thôi”. Ừm, chuyện sau khi trở về thế nào, đương nhiên ta sẽ không nói rõ đâu.
Đợi đến hôm sau, ta từ phòng Kỳ Tuyên bước ra, ăn sáng, người gác cổng đến báo tin, Nhân vương đã tới. Nhân vương hôm nay không ôm theo gà yêu của hắn, phe phẩy quạt đi vào cửa, cười ám muội: “Lão Thất a, thấy ngươi thần thanh khí sảng, có phải hôm qua là ngày tốt mỹ cảnh vô hạn không?” Rồi bước đến gần ta, bỗng nhiên nhíu mày, dùng sức hít một hơi: “Trên người ngươi có ngấm mùi hương nha…………..Nghe nói ngươi mấy ngày trước học cách phong nhã bào chế huân hương, chính là nó, Tích Kim Triêu, ý cảnh tốt”. Quạt gõ gõ vai ta, làm lão tử choáng váng: “Cái gì mà Tích Kim Triêu, ý cảnh tốt gì chứ?” Nhân vương nói: “Xem ra ngươi giả vờ hồ đồ, huân hương này của ngươi không phải tên là Tích Kim Triêu hay sao? Dùng Trầm Hương và Tứ Tiết Hoa Hương điều chế ra lại còn cho thêm Bạch Cát, có ý là nhìn hoa nở hằng năm mà lưu luyến hiện tại trước mắt”. A? Ra là được chú trọng đến như vậy ư?! Lão tử chỉ biết làm theo phương pháp An vương đưa, đem mấy thứ trắng đen vàng hồng ra mà trộn lẫn, cuối cùng cái mũi lão tử hoàn toàn tê dại, đến nỗi toàn cảnh vô vị. Không ngờ tới ta thật sự gặp trúng đại tướng! Khó trách hôm qua nhìn Kỳ Tuyên so với bình thường không giống, quả nhiên là cảm động rồi! Mẹ nó chứ, trình độ của An vương ghê gớm thật!
Gặp may, trộn tùm lum mà ra được thứ tốt!:v
Nhân vương vừa đi, ta lập tức thong thả bước vào vườn, Kỳ Tuyên đang đứng trên hành lang, ta đến nắm tay hắn, dùng âm thanh của cảm tính nói: “Kỳ Tuyên, ngươi có biết, hộp hương hôm qua có hàm nghĩa gì không?” Kỳ Tuyên cong mắt lên nói: “Tích Kim Triêu, tuế tuế hoa khai, kim triêu tương tích“. Ta lập tức cười nói: “Không sai, lúc ta chế hương, một lòng tâm ý, đều gửi gắm vào ba chữ Tích Kim Triêu này cả, nhìn ta và ngươi sau này, cùng lưu luyến ngày hôm nay”. Kỳ Tuyên hai mắt trong trẻo, phong tình vô hạn: “Tâm ý của ngươi, ta đương nhiên lĩnh hội. Ngươi khen mẹ nó An vương trình độ thật ghê gớm, Nhân vương ở tiền sảnh chỉ giáo ngươi nửa ngày, ngươi cũng phải khen ngợi mẹ nó Nhân vương trình độ cũng ghê gớm không kém nữa chứ”. Da mặt lão tử bỗng nóng bừng, gượng gượng cười. Kỳ Tuyên quay đầu nhìn vào trong vườn, bỗng nhiên cũng nở nụ cười: “Có điều cái câu tuế tuế hoa khai, kim triêu tương tích, đích thực là một câu hay. Ý cảnh cũng không tồi”.
Tuế tuế hoa khai kim triêu tương tích: hằng năm nhìn hoa nở mà lưu luyến hiện tại trước mắt.
P.s: Được ba cái phiên ngoại, còn cái Hoán hồn ký hơi bị khó nhai! @@
(1) Du tạc lạc tử kê đây:
(2) Thư họa: Tranh chữ:
(3) (4) Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc. Còn Ngô Đạo Tử là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc.
(5) Dịch Cân Kinh: điển hình một trang thôi:
(6) Lục Mạch Thần Kiếm:
(7) Huân hương: cái này nhiều loại lắm:
Truyện khác cùng thể loại
11 chương