Sáng nay trời đổ cơn mưa rào, mưa trút như nước xuống nhân gian. Bầu trời một sắc màu xám xịt, mây đen giăng kín, lớp lớp mưa xa, gió xối vào mặt vào quần áo, những chiếc áo mưa đầy đủ sắc màu kích cỡ được mọi người mặc chạy đua trên đường phố. Thu Cúc và Thu Phương ngồi co ro trên ghế nhà trường, sắp đến mùa thi rồi, cả hai suốt ngày phải chạy đua với thời gian, sáng đi học chính, chiều đi học thêm, tối về lại ôn bài, hầu như không có thời gian rảnh rỗi để đi chơi. Thu Phương quyết định thi vào khoa Văn của trường đại học sư phạm. Thu Phương muốn trở thành một giáo viên. Thu Cúc theo đuổi giấc mơ trở thành một y tá của mình. Sức học của Thu Cúc kém hơn Thu Phương nhiều. Trong thời gian đi học, đa phần thời gian Thu Cúc tập trung vào việc làm thêm, bài vở bỏ dở nhiều, lời thầy cô giáo giảng dạy không ngấm được bao nhiêu. Gia đình Thu Phương khấm khá hơn Thu Cúc, Thu Phương là một học sinh chăm chỉ, đi học đầy đủ, về nhà chăm làm bài tập. Biết được nguyện vọng của Thu Cúc, Thiên Vũ rất vui. Thiên Vũ đang là sinh viên của hai trường, Đại học Y Dược và Đại học Kinh tế. Với sức học của Thiên Vũ, thừa sức có thể phụ đạo thêm cho Thu Cúc và Thu Phương. Vì thế, sau giờ học vào buổi sáng, buổi chiều Thiên Vũ sẽ dạy thêm cho Thu Phương và Thu Cúc. Thu Cúc rất chăm chú lắng nghe Thiên Vũ giảng bài, Thu Phương cũng thế. Tuy rằng lên đại học, cả hai theo đuổi những giấc mơ khác nhau, nhưng họ vẫn mãi mãi là bạn tốt. Thu Cúc biết mình học kém hơn Thu Phương, kiến thức có nhiều lỗ hổng nên không dám lơ là, sớm tối chăm chỉ dậy sớm học bài, cố gắng học gấp đôi Thu Phương. Bà Thu Hồng đã được xuất viện về nhà, sức khỏe đang khá dần lên, tiền bạc không cần phải lo lắng, Thu Cúc có thể tập trung vào việc học tập. Chiều hôm nay, Thu Phương bận việc, chỉ có Thiên Vũ và Thu Cúc lên thư viện của thành phố đọc sách và ôn tập. Thu Cúc chăm chú đọc sách, và giải bài tập. Thỉnh thoảng có gì không hiểu, Thu Cúc sẽ hỏi Thiên Vũ. Thiên Vũ ngồi đối diện với Thu Cúc, tay chống má, đầu nghiêng nghiêng, mái tóc phủ xuống trán, một bàn tay giữ mép sách, dáng vẻ suy ngẫm, tâm trạng thay đổi theo nội dung của cuốn sách. Những cuốn sách mà Thiên Vũ đọc đa phần là sách y học và kinh tế. Thu Cúc ngẩng đầu. Bắt gặp hình ảnh suy tư của Thiên Vũ, Thu Cúc giật mình, ngây ngẩn nhìn, trái tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực, mặt hơi ửng đỏ. Cuốn vở trong tay chưa kịp lật sang trang bên cạnh, bút chưa kịp viết, người đã ngơ ngẩn như mất hồn. Ánh sáng ban chiều hắt qua khung cửa sổ, phủ lên mài tóc màu vàng của Thiên Vũ, tạo nên một ánh hào quang màu vàng rực đang phát sáng. Ánh sáng thật chói mắt, chói mắt đến nỗi, Thu Cúc có cảm giác mình đang sắp chạm tay vào bảy sắc cầu vồng xa xa nơi cuối tận chân trời. Có cảm giác Thu Cúc đang nhìn mình, Thiên Vũ nâng tầm mắt, nhìn vào mắt Thu Cúc. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim đập thật nhanh. Thu Cúc quay đầu đi, giả vờ cúi đầu, tiếp tục viết nốt công thức toán trên trang giấy. Thiên Vũ mỉm cười, không nói gì. Thiên Vũ yên lặng nhìn Thu Cúc, nhìn rất lâu. Khuôn mặt Thu Cúc dần dần ửng hồng, sắc hồng lan từ má đến tận xuống tai, màu đỏ hồng như tô son. Từ từ, Thiên Vũ đứng dậy, khom người, chồm người gần sang bên cạnh Thu Cúc. Thu Cúc giật mình, bối rối và luống cuống nhìn Thiên Vũ. Mắt mở to, không biết Thiên Vũ định làm gì. Một nụ hôn dịu dàng, hôn phớt qua má Thu Cúc, kéo dần xuống môi. Bốn phiến môi chạm vào nhau, hai mắt nhắm lại, nhịp đập trong trái tim cùng hòa quyện, từng tiếng “thình thịch” vang vang. Bên ngoài, sắc trời tím thẫm, ánh hoàng hôn đang dần lên. Trước sân thư viện, mùi hoa hồng nhung đang bay bay, lan tỏa trong không khí, cánh hoa lung linh, rực rỡ trong sắc màu hồng đỏ thắm. ………………….. Chiều tối, bầu trời trở nên âm u, cơn mưa ban sáng vừa ngưng, buổi chiều nắng gắt, buổi tối mưa như trút. Thiên Vũ và Thu Cúc đội mưa đi về. Thu Cúc ngồi sau lưng Thiên Vũ, vòng tay ôm qua eo, đầu dựa vào lưng, mắt nhắm lại, môi nở một nụ cười ấm áp và hạnh phúc. Cả hai lắng nghe tiếng nhịp đập trong trái tim của nhau, tiếng trái tim đập hòa cùng tiếng mưa, tạo nên một bản giao hưởng, một bản tình ca, mưa khiến cho những trái tim tình si sáng tác nên những bài ca u buồn và sầu khổ, mưa cũng khiến cho đôi lứa yêu nhau thêm mặn nồng và khăng khít như Thiên Vũ và Thu Cúc bây giờ, cùng nhau đội chung một chiếc áo mưa, cùng nhau dạo phố, cùng lướt qua từng hàng cây, góc phố, từng con đường chưa từng đi qua. Kỉ niệm cả hai cùng có với nhau càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hiểu nhau hơn. Nụ hôn vừa trao, tay vẫy vẫy, môi lặng lẽ nở một nụ cười, mắt âu yếm nhìn người thương đi xa, Thu Cúc đứng đấy, đứng rất lâu, đứng trong cơn mưa chiều. Hạnh phúc như vỡ tan theo từng tiếng mưa, trái tim thổn thức muốn hát vang, muốn khiên vũ dưới trăng, muốn đắm chìm trong mật ngọt của nhụy hoa, muốn mãi mãi là một phần nhỏ trong thân thể của người ấy. “Vào nhà đi con, mưa ướt hết cả rồi.” Bà Thu Hồng cầm một chiếc ô, nụ cười nhẹ nhàng lướt qua môi, mắt yêu thương nhìn con gái. “Vâng.” Thu Cúc ngoan ngoãn đáp một tiếng, nắm lấy cánh tay bà Thu Hồng, hai mẹ con dìu nhau đi vào trong nhà. Mưa rơi trên nóc ô, màu đen thẫm của chiếc ô cùng màu sắc mờ tối của cảnh vật tô điểm cho hai hình ảnh nhỏ bé của hai mẹ con. Hai bóng màu trắng bước nhịp nhàng trên sân gạch, nước đọng lại thành vũng, gió rít qua màng tai, mái tóc rũ tung bay trong gió, mưa giăng giăng che kín cả lối đi. Vào trong nhà, Thu Cúc khép cửa lại. Trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng đèn điện khiến căn phòng trở nên ấm cúng. Mẹ lo dọn bàn ăn, con lo tắm rửa và thay quần áo. Gần mười phút sau, hai mẹ con ngồi đối diện với nhau trên một chiếc bàn gỗ kê giữa nhà. Trên bàn bày dăm ba món ăn thanh đạm, tiếng cười không lúc nào rứt, con gắp ẹ, mẹ gắp cho con, cảnh ân ân ái ái ấy khiến cho người khác phải đỏ mắt vì ghen tị. Buổi tối trước khi đi ngủ, Thu Cúc nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay áp điện thoại vào ngực, tin nhắn vừa gửi, lòng hồi hộp chờ mong Thiên Vũ nhắn lại ình. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc, thời gian chầm chậm trôi, lòng nôn nóng và hồi hộp càng lúc càng tăng. “Anh ấy liệu có gửi lại tin nhắn ình không ?” Câu hỏi ấy lặp lại mãi trong đầu Thu Cúc. Thu Cúc chờ, chờ đã được hơn 10 phút rồi. “Có lẽ anh ấy đã đi ngủ rồi. Thôi thì đành chờ đến sáng mai gặp anh ấy vậy.” Thu Cúc buồn bã nghĩ, nằm xuống giường, kéo chăn đến ngang ngực, mắt từ từ nhắm lại, Thu Cúc đi ngủ với một sự tiếc nuối và một nỗi buồn không tên. Bên ngoài mưa vẫn rơi xối xả, cách gần một tiếng lại có một tiếng sấm, đôi khi còn đi kèm theo cả tiếng sét. Thu Cúc ngủ không được yên giấc, bị những tiếng sấm và những tiếng sét quẫy nhiễu, báo hiệu cuộc sống không bình yên sóng lặng về sau này. Đã hơn một tuần nay, Thiên Vũ không về nhà, về để làm gì khi ngày nào cũng phải chịu đựng những lời mắng chửu của bà Lâm Khiết. Thiên Vũ đã chọn Thu Cúc là người yêu, là người quan trọng hơn của cải vật chất, đâu có thể vì những sức ép vô hình và hữu hình của bà Lâm Khiết làm cho rối trí. Thiên Vũ đã giấu Thu Cúc. Thiên Vũ không còn là công tử của nhà họ Lâm nữa, hiện giờ Thiên Vũ chỉ là một chàng trai bình thường, không được bố mẹ hỗ trợ về tiền bạc, mọi chi phí sinh hoạt, Thiên Vũ đều phải tự lo. Bà Lâm Khiết đã tuyên bố, nếu Thiên Vũ không đến cầu xin ông Lâm Phong cho phép rút lại tờ giấy hủy bỏ quyền thừa kế, sẽ đuổi Thiên Vũ ra khỏi nhà và không còn muốn nhận Thiên Vũ làm con nữa. Bà Lâm Khiết là một người nóng tính, nói được làm được, bà muốn dùng cách này để gây sức ép với Thiên Vũ. Thiên Vũ không cầu xin bà Lâm Khiết nghĩ lại đến lấy một lời, đã bình thản thu dọn hành lý, sau đó xách va ly ra khỏi nhà. Cuộc sống tự lập có muôn hình vạn trạng, nhìn bề ngoài, Thiên Vũ được sống trong sung sướng và nhung lụa từ bé, được người hầu trong nhà hầu hạ, không bao giờ phải động chân động tay làm bất cứ công việc gì. Tuy nhiên, Thiên Vũ không phải là một công tử chỉ biết ăn chơi và hưởng thụ, Thiên Vũ đã sống tự lập từ bé. Thiên Vũ có thể nấu ăn rất ngon, có thể tự động làm công việc nhà, mà không cần người khác phải bắt ép mình. Thiên Vũ đã thuê một căn nhà trọ nhỏ, với mức tiền thuê là hơn một triệu một tháng. Thiên Vũ cũng đã kiếm được một công việc làm thêm. Công việc làm thêm của Thiên Vũ không phải là phục vụ quán, đi dạy thêm, đi phát tờ rơi….. giống như những sinh viên bình thường khác. Thiên Vũ đầu tư chứng khoán. Chỉ bằng một số tiền nhỏ, nhờ đầu óc thông minh và nhanh nhạy của mình, Thiên Vũ đang làm giàu bằng chính khả năng của mình. Thiên Vũ không vội nói cho Thu Cúc biết, vì sợ Thu Cúc buồn và tự trách chính mình. Thiên Vũ sợ Thu Cúc sẽ vì khoảng cách địa vị và danh phận giữa hai gia đình quá xa, sẽ tự ti và cảm thấy không xứng với mình. Thiên Vũ xách va ly rời khỏi sự bao bọc của gia đình, vì muốn chứng minh cho Thu Cúc biết, dù không có được sự hỗ trợ của bố mẹ, cũng đủ sức nuôi sống được bản thân, có thể tự tạo dựng ình một sự nghiệp riêng, đồng thời qua đó cũng muốn động viên và cổ vũ Thu Cúc. Buổi sáng, Thiên Vũ đến đón Thu Cúc đi học. Mưa cả đêm hôm qua, sáng nay những giọt sương vẫn còn đọng trên từng chiếc lá bông hoa, gió mang theo hơi lạnh của buối sớm mai. Trên sân gạch ẩm ướt nước mưa, từng vũng nước nhỏ vẫn còn chưa tan. Thu Cúc mặc một chiếc quần rộng thùng thình, một chiếc áo phông cộc tay màu xanh dương, túm tóc buộc chéo sang một bên, áo khoác buộc ngang eo, cách ăn mặc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Thiên Vũ đứng lặng ngắm nhìn, băng đá trong mắt dần dần tan chảy như nắng mai đang xua tan đi không khí ẩm ướt, không khí ảm đạm của trận mưa đêm hôm qua. “Anh Thiên Vũ !” Thu Cúc cười, nụ cười dịu dàng, tươi mát như gió xuân. Có đôi khi, Thiên Vũ đã so sánh nụ cười trên môi Thu Cúc với ánh nắng của mặt trời, nụ cười của Thu Cúc đã sưởi ấm trái tim băng giá bấy lâu nay của Thiên Vũ. Thiên Vũ không nói gì, nụ cười dần nở trên môi. Thiên Vũ chỉ cười với Thu Cúc, và mãi mãi chỉ có một mình Thu Cúc. Thiên Vũ vươn tay, chạm nhẹ vào đuôi mắt Thu Cúc. Dừng lại một chút, ngón trỏ của Thiên Vũ quẹt nhẹ xuống má, lưu luyến trên cánh môi hoa. Thiên Vũ cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn trên môi Thu Cúc. Thu Cúc ngây ngẩn cả người, mắt tự động khép lại, đón nhận nụ hôn của Thiên Vũ. Hai phiến môi chạm nhẹ vào nhau, cách hôn giống như hai người bạn thân lâu ngày mới gặp nhau, khiến cho cả hai có cảm giác an toàn, mật ngọt thấm sâu vào tận trong tim. Bà Thu Hồng đứng trên vỉa hè, mắt âu yếm nhìn cảnh con gái và Thiên Vũ hôn nhau. Trong đầu bà có rất nhiều suy nghĩ rối rắm, chưa tìm ra cách giải. Bà muốn con gái bà được hạnh phúc, nhưng…..bà Thu Hồng thở dài. Đến cổng trường cấp ba Gia Khánh, Thiên Vũ tắt máy xe, chân chống xuống đất. Thu Cúc trèo xuống xe. Thiên Vũ tự nhiên giúp Thu Cúc cởi nón bảo hiểm. Thu Cúc ngượng ngùng đứng bên cạnh Thiên Vũ, mặt hơi ửng đỏ: “Em….em vào lớp đây.” Nắng nhuộm hồng gò má Thu Cúc, bao phủ lên mái tóc tém dài đến ngang vai. “Buổi trưa, anh quay lại đây đón em.” Thiên Vũ nhìn thật sâu vào mắt Thu Cúc, đáy mắt đong đầy hình ảnh của Thu Cúc. “Vâng. Em chờ anh.” Chỉ đơn giản là một câu nói, nhưng đã ẩn giấu vào bên trong đầy đủ ý tứ và tình ái. Thiên Vũ nở một nụ cười, băng đá trên thế gian đều tan chảy, lớp lớp hồng vũ đều cuộn tròn lấy hai người. Thu Cúc thẹn thùng, ngây ngẩn đứng nhìn Thiên Vũ, khóe môi hồng bất giác cũng cong lên thành một nụ cười. Bốn mắt nhìn nhau, không gian và thời gian như giao hòa, cảnh vật xung quanh chỉ còn lại duy nhất hai người. Bạn bè trong trường của Thu Cúc đều tò mò và hiếu kì nhìn cả hai. Thiên Vũ là ai, phải chăng là một thiên sứ trong một đôi cánh màu trắng, có khuôn mặt lạnh tựa như băng ? Thu Cúc là một cánh hoa dại, mọc ven đường, ngày ngày tỏa hương thơm ngát, sức sống mãnh liệt, mãi mãi muốn vươn lên đón lấy ánh sáng của mặt trời, cho dù có bị gió mưa vùi dập. Sức sống ấy, niềm tin ấy, chỉ có một mình Thu Cúc mới đủ làm tan chảy trái tim lạnh giá của Thiên Vũ. ……………………… Giờ ra chơi, Thu Cúc và Thu Phương rủ nhau lên thư viện trường. Cả hai đều hạ quyết tâm phải thi đỗ bằng được vào trường đại học mà mình thích, nên không có lúc nào dám lơ là việc học hành. Thu Cúc nhờ có sự phụ đạo thêm của Thiên Vũ đã học khá hơn trước, kiến thức của Thu Phương càng ngày càng chắc. Thư viện trường nằm trong dãy nhà A, rộng hơn 50 mét vuông, có tất cả gần 10 kệ sách, mỗi kệ sách đều có đầy đủ sách giáo khoa và sách tham khảo cho học sinh mượn dùng. Nhà trường luôn khuyến khích học sinh chăm chỉ học tập, nên mua rất nhiều sách quý và trang bị phòng thư viện rất sinh động. Trong phòng thư viện có hơn mười bộ bàn ghế làm bằng gỗ cho sinh viên ngồi. Thu Cúc và Thu Phương thường xuyên đến đây, đối với cách bày trí, và các kệ sách cần phải lấy sách gì đều rất quen thuộc. Buổi trưa nắng gắt, Thu Cúc và Thu Phương đội mũ áo khoác trên đầu, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng cả hai còn đuổi nhau chạy khắp sân trường, tiếng cười ròn tan xua tan bớt đi cái nóng oi bức của ngày hè. “Thu Phương ! Thu Cúc !” Một người đàn ông có vóc dáng cao cao, mặc một bộ vét màu xám đứng trong nắng vàng, đang chờ hai người. Thu Cúc và Thu Phương giật mình nhìn. Khi biết người đó là ai, Thu Cúc và Thu Phương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều chọn đường vòng, đi lướt qua Tuấn Nam. Thu Phương không muốn gặp lại Tuấn Nam. Chuyện đó đã xảy ra cách đây gần nửa tháng rồi, nhưng mỗi đêm Thu Phương đều gặp ác mộng, đều không thể quên được. Thu Phương thường xuyên lấy nước mắt rửa đi nỗi đau trong lòng mình. Thu Cúc thương thay cho cô bạn, cũng hiểu vì nguyên nhân gì Tuấn Nam lại muốn đưa mình về nhà sống chung. Thu Cúc tránh mặt Tuấn Nam, không muốn đối diện với hắn. Thu Cúc rất sợ Thiên Vũ hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Tuấn Nam. “Thu Phương ! Anh có chuyện muốn nói với em.” Tuấn Nam đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt phảng phất u buồn. Đã lấy được những gì mà mình hằng mong muốn, nhưng nụ cười chưa từng xuất hiện trên môi hắn kể từ lúc hắn ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lâm. Chiếc ghế quá lạnh, lạnh đến nỗi đã làm tê liệt hết tất cả mọi cảm xúc trong lòng hắn. Đang đi Thu Phương đứng khựng lại. Siết chặt nắm tay, nắm rồi lại thả ra, hít một hơi thật sâu, Thu Phương chua xót nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh. Xin anh từ lần sau đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.” Nói xong, Thu Phương kéo Thu Cúc đi thật nhanh. Thu Cúc vừa đi vừa quay lại nhìn Tuấn Nam. Thấy hắn một mình đứng cô độc trên sân trường, tự dưng Thu Cúc thấy thương hại cho hắn. Ngồi trên ghế, trong phòng thư viện, Thu Phương với tay lấy một cuốn sách văn học. Lật trang sách đầu tiên, Thu Phương bắt đầu đọc. Ngồi bên cạnh, Thu Cúc chìm vào trong suy tư. Thu Cúc thấy Tuấn Nam không phải là một người xấu, hắn là một người quá chuộng hư vinh, muốn leo cao bằng mọi giá. Tuy nhiên, điều đó cũng không có gì quá đáng. Nếu một người phải trải qua tuổi thơ giống như hắn, chắc chắn sẽ thông cảm và thấu hiểu cho hắn. “Thu Phương !” Thu Cúc lựa lời, ướm thử hỏi Thu Phương: “Mày có thể thử thay đổi cách suy nghĩ và chấp nhận Tuấn Nam được không ?” Thu Phương nhìn ra cửa sổ, ánh sáng làm chói mắt. Thu Phương nheo mắt lại, tần ngần ngắm những bông hoa phượng đỏ chói trong nắng gắt. Một lúc sau, Thu Phương mệt mỏi lên tiếng: “Tao cũng không biết nữa. Hiện giờ đầu tao đang rất rối rắm. Tao không biết phải làm gì mới đúng.” “Mày vẫn còn hận Tuấn Nam ?” Thu Phương cười buồn: “Tuấn Nam có là gì của tao đâu mà tao hận. Tất cả là do tao tự chuốc lấy. Nếu tao không tốt bụng, không động tâm, chuyện đáng tiếc đó đã không xảy ra.” “Nếu như bây giờ anh ấy nói anh ấy thích mày, và muốn cùng mày tạo dựng một mối quan hệ vững bền, liệu mày có chấp nhận anh ấy không ?” Thu Cúc nắm lấy tay Thu Phương. Thu Phương trấn động, kinh ngạc mở to mắt nhìn Thu Cúc. ………………… Buổi chiều, Thu Cúc và Thu Phương cùng Thiên Vũ đến thư viện của thành phố học bài. Thiên Vũ lách cách đánh máy tính, chiếc Laptop hiệu Asus màu đen tuyền của Thiên Vũ đang phát sáng, màn hình màu xanh nhạt nhấp nháy. Thu Cúc và Thu Phương không hiểu Thiên Vũ đang làm gì, mà thỉnh thoảng những con số liên tục thay đổi, biến hóa khôn lường. Cả hai biến mình không thể thông minh được bằng Thiên Vũ, nên không dám làm phiền công việc làm ăn của hắn. Thu Phương và Thu Cúc vừa giải bài tập, vừa chụm đầu nói chuyện nhau. Thu Phương thi khối C, Thu Cúc thi khối B, nên không có nhiều thứ để hỏi nhau. Tuy nhiên để vượt qua kì thi tốt nhiệp cả hai vừa phải thi cả khối C, lẫn khối B. Thiên Vũ là người học giỏi toàn diện, Thu Cúc và Thu Phương có thể hỏi hắn bất cứ kiến thức của môn gì. Có được một ông thầy phụ đạo như hắn, Thu Cúc và Thu Phương yên tâm chăm chỉ học tập. Hơn ba giờ chiều, Thiên Vũ nhận một cuộc gọi. Sau khi trao đổi vài ba câu, hắn cúp máy. “Anh có việc gấp cần phải đi.” Thiên Vũ nuối tiếc khoảng thời gian được ở bên cạnh Thu Cúc. “Nếu anh có việc bận thì anh đi đi. Em và Thu Phương sẽ tiếp tục học ở đây.” Thu Cúc mỉm cười. Thiên Vũ nhìn Thu Cúc. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: “Khi nào xong việc, anh quay về đón em.” “Dạ, không cần đâu. Anh bận việc, thì lo giải quyết đi. Giải xong mấy bài toán này, em sẽ đi nhờ xe của Thu Phương về nhà.” Thu Cúc mặc dù rất thích được Thiên Vũ đưa đón, nhưng không muốn khiến hắn mệt chết vì mình. “Anh đừng lo. Em sẽ đưa Thu Cúc an toàn về tận nhà.” Thu Phương nói theo Thu Cúc. Thấy Thu Cúc được Thiên Vũ cưng chiều và quan tâm lo lắng, Thu Phương mừng cho hạnh phúc của cô bạn thân. Thiên Vũ gật đầu. Hắn đồng ý để Thu Phương đưa Thu Cúc về nhà. Hắn sợ công việc của mình không hoàn thành quá sớm, vì thế hắn không muốn Thu Cúc phải khổ sở vì chờ đợi. Thiên Vũ bận lo đi giải quyết công việc của mình, Thu Cúc và Thu Phương lại cắm cúi giải bài tập toán. Thu Phương mạnh về các môn liên quan đến văn hóa xã hội, Thu Cúc giỏi về các môn tự nhiên, cả hai bổ xung khiếm khuyết cho nhau. Nếu Thu Cúc không hiểu về Văn, Sử và Địa có thể hỏi Thu Phương, còn Thu Phương có thể hỏi Thu Cúc về Toán, Lý, Hóa và Sinh.