Tuấn Nam vừa lái xe đến biệt thự của ông nội, vừa miên man nghĩ ngợi. Không cần ông Lâm Phong nói ra mục đích của cuộc gọi, Tuấn Nam cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân vì sao. Hắn chỉ không ngờ Thiên Vũ lại hành động một cách nhanh chóng như thế. Vừa mới chiều hôm qua, nói rằng không cần tài sản của nhà họ Lâm, chỉ cần Thu Cúc, sáng nay đã đến nói rõ ràng cho ông Lâm Phong nghe rồi. Tuấn Nam không làm sao mà vui nổi. Hắn đã dành hơn 10 năm, cố gắng làm việc, dùng thủ đoạn leo lên được chiếc ghế Giám đốc, thậm chí không tiếc lấy lòng ông Lâm Phong – người ông hắn vừa yêu vừa hận, để rồi được gì ? Khi sắp chạm tay vào được ước mơ của mình, hắn lại thấy sợ, thấy cô đơn, và buồn chán. Chiếc ghế chủ tịch kia là niềm ao ước của biết bao nhiêu người và hắn cũng không thể thoát khỏi niềm ước mơ và khát khao ấy, để rồi hắn nhận ra mình đã đánh mất đi nhiều thứ. Đi xe hết hơn 10 phút, Tuấn Nam chầm chậm lái xe vào sân. Đỗ ở một góc quen thuộc, hắn đi vào trong nhà. Người giúp việc báo ông Lâm Phong đang đợi hắn trong phòng làm việc riêng. Tuấn Nam hít một hơi thật sâu, tay nhẹ nhàng cầm núm khóa cửa, xoay một vòng, rồi bước vào trong. “Ông nội !” Tuấn Nam lên tiếng chào hỏi. Sau khi nhận ra được bộ mặt thật của Mỹ Dung, Tuấn Nam đã có cái nhìn khác hơn về nhân sinh thế thái. “Ngồi đi !” Ông Lâm Phong ngồi sau một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, dài hơn một mét, trên bàn đặt mấy cuốn sách và một chiếc đèn bàn. Tuấn Nam ngồi xuống ghế sa lông. “Ông gọi cháu đến đây, chắc có điều muốn nói.” Tuấn Nam mệt mỏi hỏi ông Lâm Phong. Vào lúc này, hắn chỉ muốn đi đâu đó thật xa để nghỉ ngơi và tránh gặp mặt những người thân quen. Hắn không còn chịu đựng hơn được nữa. Ông Lâm Phong tháo kính đặt trên bàn, kéo ghế đứng dậy. Ông ngồi xuống đối diện với Tuấn Nam. “Sắc mặt cháu khôn được tốt. Cả đêm hôm qua cháu không ngủ được đúng không ?” Ông Lâm Phong thương hại nhìn Tuấn Nam. Ông biết hắn vẫn còn hận ông, nhưng ông vẫn thương và quan tâm đến hắn. “Cháu…cháu không sao.” Tuấn Nam không quen được ông nội hỏi thăm và săn sóc như thế. Hắn thích được đấu khẩu và to tiếng cãi nhau với ông Lâm Phong hơn. Ông Lâm Phong nhìn vào mắt Tuấn Nam: “Cháu có biết sáng nay Thu Cúc và Thiên Vũ đã đến đây tìm ông không ?” “…………” Tuấn Nam im lặng không đáp. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của hắn, Thiên Vũ đã mang Thu Cúc đến đây tìm ông Lâm Phong thật. Ông Lâm Phong thâm thúy nở một nụ cười, ông biết trong đầu Tuấn Nam nghĩ gì. Tuấn Nam luôn cho rằng mình đã trưởng thành, là một con người thông minh và tinh khôn, có thể đủ sức đấu tay đôi với ông Lâm Phong, nhưng hắn có biết đâu trong mắt ông Lâm Phong, hắn vẫn mãi mãi chỉ là một thằng cháu trai chưa trưởng thành, trẻ người non dạ. “Thiên Vũ mang Thu Cúc đến đây, vì nó muốn danh chính ngôn thuận được yêu Thu Cúc.” Ông Lâm Phong ôn hòa nói. Tuấn Nam ngẩng đầu nhìn ông Lâm Phong, hắn bối rối không biết nói gì cả. “Thiên Vũ đã viết giấy từ bỏ quyền thừa kế. Ban đầu, ông muốn chọn Thu Cúc làm vợ của cháu, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Ông không muốn ngăn cấm Thiên Vũ yêu Thu Cúc, cũng không đủ tư cách làm điều đó. Cháu có muốn tranh giành Thu Cúc với Thiên Vũ hay không, là tùy ở cháu, ông không ép, cũng không khuyến khích cháu. Ông chỉ mong hai anh em cháu sống hoà thuận và yêu thương nhau.” Ông Lâm Phong đưa cho Tuấn Nam một bộ hồ sơ màu xám trắng: “Đây là bản di chúc đầy đủ, cũng như những giấy tờ cần thiết chứng minh thân phận chủ tịch của cháu. Thiên Vũ không cần quyền thừa kế, nên tất cả bây giờ đều thuộc về cháu.” Nói xong, ông Lâm Phong yên lặng, ngồi một lúc, uống nốt ly cà phê. Ông thong thả đứng lên, mở cửa đi ra ngoài. Ngồi trên ghế sô pha, Tuấn Nam mờ mịt nhìn bộ hồ sơ trước mặt. Đã chạm tay được vào điều ước mà hắn hằng mong mỏi bấy lâu, tại sao hắn lại không vui một chút nào. Trong lòng hắn chỉ còn một cảm giác trống rỗng, thế giới xung quanh hắn đều xụp đổ. ………………….. Thu Phương đã khóc sưng cả mắt, chóp mũi đỏ hoe. Mối tình đầu của Thu Phương coi như tan vỡ, Thu Phương không còn dám tin vào tình yêu tốt đẹp và trong sáng trên đời này nữa. Chưa kịp được hưởng dư vị ngọt ngào, ấm áp và đắm say mà nụ hôn mang lại, Thu Phương đã bị cường bạo rồi. Quá đau khổ, Thu Phương khóc rấm rứt mãi. Cuối cùng không chịu đựng được thêm nữa, Thu Phương gọi điện cho Thu Cúc. Thu Cúc đang cùng Thiên Vũ chăm sóc bà Thu Hồng ở bệnh viện. Nhận được cuộc gọi của Thu Phương, Thu Cúc nghe máy. “Thu Cúc….” Thu Phương sụt sịt, kéo dài giọng. Thu Cúc thất kinh, gấp gáp hỏi: “Mày bị làm sao thế ? Mày đang khóc đúng không ? Nào có chuyện gì thì mau nói đi.” “Thu Cúc !” Thu Phương rơi lệ: “Mày đang ở đâu ? Mày có thể đến nhà tao được không ? Tao khổ quá.” “Được, mày chờ tao một chút. Tao sẽ đến ngay.” Thu Cúc nói vài câu trấn an Thu Phương, sau đó cúp máy. “Thu Phương gọi cho con đúng không ? Con bé bị làm sao thế ?” Bà Thu Hồng dịu dàng hỏi Thu Cúc. Thấy dáng vẻ sợ hãi và lo sợ của Thu Cúc, bà đoán Thu Phương đã gặp phải chuyện gì đó. “Con cũng không biết nữa, Con nghe thất Thu Phương khóc, ngoài ra nó không nói gì cả.” Thu Cúc ôm cổ bà Thu Hồng, hôn nhẹ lên má bà, Thu Cúc nói: “Mẹ ! Con xin phép ra ngoài một lúc. Thu Phương đang chờ con.” “Ừ, con đi đi.” Bà Thu Hồng yêu thương vỗ nhẹ vào lưng Thu Cúc. Thiên Vũ nhìn thoáng qua khuôn mặt phúc hậu và hiền từ của bà Thu Hồng. Ngẫm nghĩ một chút, hắn đi theo Thu Cúc ra ngoài. Bà Thu Hồng cười nhẹ. Nhìn theo hình bóng con gái và Thiên Vũ cho đến khi hình ảnh của cả hai hòa vào ánh nắng ban trưa, mắt bà nhòa đi, bà mới cầm lấy cuốn sách đặt trên bụng, tiếp tục đọc mấy trang sách còn dang dở. Thu Cúc sánh đôi cùng Thiên Vũ đi xuống hành lang của bệnh viện. Hắn vẫn ít nói như thế, cả ngày chẳng nói mấy câu. Tuy nhiên Thu Cúc đã quen rồi. Có hắn đi bên cạnh mình, Thu Cúc thấy yên tâm hơn. Thiên Vũ chở Thu Cúc đến nhà Thu Phương. Để hai cô gái nói chuyện với nhau trong phòng riêng, Thiên Vũ ngồi một mình trong phòng khách. Thu Cúc vẫn tò mò muốn biết nguyên nhân vì sao Thu Phương lại khóc lóc thương tâm như thế. Ôm cô bạn vào lòng, Thu Cúc hỏi: “Nào mày nói đi, rút cuộc là có chuyện gì. Mày phải nói ra thì tao mới biết được chứ ?” Thu Phương nấc lên, một lúc sau mới nghẹn ngào kể sơ qua cho Thu Cúc nghe. Tuy cảm thấy mất mặt và xấu hổ, nhưng Thu Cúc chẳng khác gì chị em ruột của Thu Phương, ngay cả chị em ruột cũng không thể tin được, thì có thể tin ai. Thu Cúc tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tên Tuấn Nam chết tiệt ! Không ngờ hắn xấu xa như thế.” Nắm lấy tay Thu Phương, Thu Cúc lôi Thu Phương đứng dậy: “Đi ! Đi theo tao ! Chúng ta đi hỏi hắn cho ra lẽ, bắt hắn phải chịu trách nhiệm với mày." “Thôi bỏ đi.” Thu Phương lắc đầu cười, bi thương bảo Thu Cúc: “Mày bảo anh ta phải chịu trách nhiệm như thế nào với tao ? Bắt anh ta bồi thường tiền cho tao, kiện anh ta ra tòa, hay là bắt anh ta phải lấy tao ?” Nước mắt trên má Thu Phương lặng lẽ rơi. “Mày…” Thu Cúc nghẹn họng, thương xót nhìn Thu Phương. Mắt Thu Cúc nóng lên, khóc theo Thu Phương. Hai cô bạn thân ôm lấy nhau. Thu Phương buồn rầu nói tiếp: “Mày biết gì không ? Ngay lần đầu tiên gặp Tuấn Nam, tao đã thích anh ấy rồi. Đêm nào tao ngủ, tao cũng mơ về anh ấy, tao đã dệt biết bao nhiêu mộng đẹp, nhưng đến hôm nay….” Thu Cúc gắt gao ôm chặt lấy Thu Phương vào lòng. “Đến hôm nay, mọi mộng đẹp đều đã tan vỡ hết cả rồi. Tao sẽ coi tai nạn này chỉ là bị ngoài ý muốn mà thôi. Tao sẽ làm lại từ đầu, sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu mình, không phải là một thế thân của ai đó.” Thu Cúc lặng im, vòng tay ôm ngang eo Thu Phương càng lúc càng chặt. Hai cô bạn thân đều hiểu được tình cảm đối phương dành ình, họ là hai chị em keo sơn gắn bó. Thu Cúc ở chơi nhà Thu Phương đến hơn ba giờ chiều mới trở về bệnh viện. Thu Phương vì không muốn ở nhà một mình đã đi cùng Thu Cúc và Thiên Vũ đến bệnh viện thăm bà Thu Hồng. Buổi chiều tối, Tuấn Nam gọi điện, hẹn gặp Thiên Vũ. Thiên Vũ từ chối không gặp Tuấn Nam. Hắn chỉ nói một câu: “Anh đã có được những gì mà anh muốn. Tôi hy vọng từ nay về sau, anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi và Thu Cúc nữa.” Tuấn Nam đã cảm thấy thua, thua hoàn toàn rồi. Hắn đã có tất cả nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả. Tin Thiên Vũ từ bỏ quyền thừa kế, chẳng mấy chốc lọt vào tai bà Lâm Khiết và ông Thiên Long. Trong khi ông Thiên Long bình thản đón nhận tin này, như thể ông đã sớm đoán biết, còn bà Lâm Khiết lại tức giận, gào lên như điên. Hơn 9 giờ tối, Thiên Vũ vừa bước mở cổng, dắt xe máy vào trong sân, bà Lâm Khiết đã chờ sẵn, đứng chắn trước đầu xe. “Thiên Vũ !” Bà Lâm Khiết rít giọng: “Tao nhận được tin mày đã từ bỏ quyền thừa kế ?” “…………….” Thiên Vũ lẳng lặng không nói, lạnh lùng và cao ngạo nhìn thẳng vào mắt bà Lâm Khiết. “Ai cho phép mày làm như thế hả ? Vì một đứa con gái, mày thấy có đáng không ?” Bà Lâm Khiết bốc hỏa, tay chỉ thẳng vào mặt Thiên Vũ: “Tao không cần biết mày muốn làm gì thì làm. Ngay lập tức đến chỗ ông nội xin rút lại tờ giấy từ bỏ quyền thừa kế cho tao. Nếu không, mày đừng hòng bước chân vào nhà nửa bước, cũng đừng gọi tao là mẹ nữa.” Ông Thiên Long nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cổng, ông vội vàng chạy ra khuyên can: “Kìa em ! Con đi học cả ngày về mệt mỏi, em phải để cho nó đi tắm rửa, ăn cơm và nghỉ ngơi đã chứ ? Có chuyện gì thì hãy từ từ nói, đừng nóng vội.” “Anh thì biết gì ? Lúc nào anh cũng bênh vực nó. Anh có biết vì tính cách nhu nhược của anh, nên mới không thể nói nổi nó không hả ?” Bà Lâm Khiết tức điên lên, tay bà dơ cao, chuẩn bị tát thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Thiên Vũ. “Kìa em !” Ông Thiên Long khổ sở đứng ở giữa, trở thành người giảng hòa cho hai mẹ con. Giữ tay bà Lâm Khiết, ông Thiên Long bảo con trai: “Thiên Vũ ! Con còn không mau dắt xe vào garage, rồi lên phòng tắm rửa đi.” Thiên Vũ nhìn ông Thiên Long một cái, sau đó dắt xe máy đi. Bà Lâm Khiết tức tối, lại gào lên: “Đứng lại ! Tao vẫn còn chưa nói xong, sao mày dám bỏ đi như thế ?” Ông Thiên Phong ôm lấy ngang người bà Lâm Khiết. Ông cố hết sức phát huy miệng lưỡi của mình để khiến bà Lâm Khiết hạ hỏa. Bà Lâm Khiết không phải là một người xấu, chỉ vì tính chuộng hư vinh, ưa danh lợi, nên bà mới trở thành một con người thủ đoạn, một người mẹ lạnh lùng, nóng tính, lúc nào cũng đối xử khắt khe với Thiên Vũ. Bà chưa từng cười, cũng chưa từng ôm Thiên Vũ.