Hơn bảy giờ sáng, sau khi ăn xong, Tuấn Nam hỏi Thu Cúc: “Nghe nói mẹ của cô đang nằm viện ?” “Đúng !” Thu Cúc bận rộn lo dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát đĩa. “Bệnh của mẹ cô có nặng không ?” Tuấn Nam nhìn Thu Cúc đứng trước chậu rửa, đeo găng tay nhựa đang rửa đĩa. “Mấy hôm nữa, mẹ tôi sẽ mổ.” Thu Cúc buồn rầu đáp. Không khí tự dưng trầm hẳn, Tuấn Nam không biết phải hỏi Thu Cúc câu gì nữa. Từ trước đến nay Tuấn Nam luôn cho rằng hoàn cảnh của mình mới là đáng thương nhất, nhưng khi đem so sánh với Thu Cúc, thì còn đáng thương hơn. Rửa xong chén bát, úp lên kệ, Thu Cúc rút găng tay nhựa ra khỏi tay. Dùng xà bông rửa sạch tay, lau khô, Thu Cúc vội vã cầm túi bóng xốp, chạy ra phòng khách cầm túi xách đặt trên ghế sô pha. “Cô có muốn đi nhờ xe không ?” Tuấn Nam đi theo Thu Cúc. “Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu. Tôi đi xe buýt được rồi.” Thu Cúc đi nhanh ra cửa, cúi xuống, xỏ chân vào đôi giày đế mềm màu trắng, chỉnh lại mũ lưỡi trai, tay cầm nắm khóa cửa. “Đã hơn 7 giờ sáng rồi, cô nên để tôi chở cô đi học.” Tuấn Nam đứng cạnh Thu Cúc. “Anh còn phải đi làm nữa đúng không ? Tôi chỉ cần bắt một chuyến xe buýt là có thể đến trường, nên sẽ không muộn học đâu. Nếu để anh phải đưa tôi đi, anh sẽ muộn làm mất.” Thu Cúc mỉm cười, tay lôi cánh cửa. Tuấn Nam tay xách cặp táp màu đen, mặc vét màu màu xám sánh đôi cùng Thu Cúc đi trên hành lang lầu sáu. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sống chung cả hai rời nhà cùng một lúc. Bấm mũi tên chỉ xuống dưới, Thu Cúc và Tuấn Nam đứng chờ trước cửa thang máy. “Thi tốt nghiệp xong, cô định thi vào trường đại học gì ?” “Tôi muốn trở thành một y tá.” Ngay từ khi còn nhỏ, chứng kiến cảnh mẹ mình suốt ngày ốm yếu, phải nhập viện, Thu Cúc rất muốn mình có thể làm được một điều gì đó ẹ. Thật ra, Thu Cúc thích trở thành một bác sĩ, nhưng với sức học của Thu Cúc thì không có khả năng, nên đành phải hạ thấp ước mơ của mình xuống một chút. Mai sau khi đã có đủ kinh nghiệm, lúc ấy Thu Cúc sẽ cố học để trở thành một bác sĩ. Nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Thu Cúc, bỗng dưng Tuấn Nam ước ao có thể sống lạc quan và yêu đời như Thu Cúc. Tại sao một cô gái sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, bố mất sớm, mẹ bệnh tật liên miên, có thể mỉm cười, dũng cảm đối mặt với tất cả ? “Ring !” Cánh cửa thang máy mở ra. Thu Cúc bước vào. “Này anh ! Sao anh còn không mau vào đi ?”Thấy Tuấn Nam còn đứng ở bên ngoài, Thu Cúc nhắc. Tuấn Nam giật mình, vội bước vào thang máy, tay bấm nút xuống tầng trệt để xe của tòa cao ốc Cao Phong. Trong thang máy, Thu Cúc vừa liếc mắt xem đồng hồ điện tử màu trắng đeo trên cổ tay, vừa nhìn thức ăn đựng trong túi bóng xốp. Chỉ còn hai ngày nữa là mẹ sẽ mổ, Thu Cúc muốn sáng nào cũng đến bệnh viện động viên tinh thần và trấn an bà Thu Hồng. Tuấn Nam không thể rời mắt khỏi Thu Cúc. Buổi trưa hôm qua, khi ngồi ăn cơm cùng với Mỹ Dung trong nhà hàng Khánh Châu, cả hai đã tính toán đường đi nước bước một cách cẩn thận. Theo kế hoạch, hắn sẽ phải nhanh chóng lấy lòng Thu Cúc, phải xúc tiến kế hoạch kết hôn thật nhanh. Mà để làm được điều đó, hắn phải tạo nhiều cơ hội để cả hai ở bên cạnh nhau, phải quan tâm và đối xử tốt với Thu Cúc. Xuống đến tầng trệt, Tuấn Nam mở cửa xe ô tô màu xám đen, miệng giục Thu Cúc: “Cô lên xe đi !” Thu Cúc xua tay, chân dợm bước: “Không cần đâu. Anh đi đi !” Tuấn Nam chưa kịp có phản ứng gì, Thu Cúc đã chạy biến đi. Tuấn Nam vừa bực mình vừa buồn cười, đứng lặng nhìn theo hình bóng nhỏ nhắn của Thu Cúc khuất sau cánh cổng dẫn vào tòa cao ốc Cao Phong. ……………………… Thu Cúc chạy trên vỉa hè, vừa chạy vừa xốc gọn túi xách trên vai vừa nắm chặt lấy chiếc túi bóng xốp như sợ nó sẽ rơi xuống nền gạch. Sống ở đây được mấy ngày, Thu Cúc đã dần làm quen với khung cảnh và thói quen sinh hoạt của hàng xóm trên lầu sáu trong tòa cao ốc Cao Phong. Cách cánh cổng dẫn vào tòa cao ốc Cao Phong gần 200 mét có một trạm xe buýt. Bắt một chuyền xe buýt số tám, Thu Cúc có thể đi thẳng đến bệnh viện Hoàng Lâm. Đến trạm xe buýt, Thu Cúc dừng lại, mắt quan sát ngược xuôi xem chiếc xe buýt số tám đã đến chưa. “Két !” Một chiếc xe máy phân khối lớn màu xám đậu sát vào vỉa hè, gần trạm xe buýt Thu Cúc đang đứng. Tiếng phanh gấp của thắng xe máy khiến Thu Cúc giật mình, nheo mắt nhìn một chàng thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng trước mặt. “Lên xe !” Đẩy lớp kính màu trắng che trước mặt của mũ bảo hiểm lên trên đỉnh đầu, Thiên Vũ lạnh lùng bảo Thu Cúc. Thu Cúc tròn xoe mắt nhìn Thiên Vũ, ngớ ngẩn tự chỉ ngón trỏ vào mặt mình: “Anh đang bảo tôi sao ?” “Ở đây chỉ có một mình cô, tôi không bảo cô thì bảo ai ?” Thiên Vũ đều giọng, ném một chiếc mũ bảo hiểm cho Thu Cúc. Thu Cúc luống cuống đón lấy, ngơ ngác không hiểu lý do vì sao chàng trai lạ mặt kia lại bảo mình ngồi lên xe máy. “Này anh !” Thu Cúc lúng túng nói: “Tôi không thể đi nhờ xe của anh được. Dù sao thì hai chúng ta cũng không quen biết nhau.” “Chiều hôm kia chúng ta gặp nhau tại công viên, còn trưa hôm qua chúng ta gặp nhau trước cổng trường.” Biết tính cách ngớ ngẩn, hay quên của Thu Cúc, Thiên Vũ kiên nhẫn nhắc lại cho Thu Cúc nhớ. Thu Cúc gãi đầu, chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt đội lệch sang một bên, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Thiên Vũ. Một lúc sau, Thu Cúc “à” lên một tiếng: “Tôi nhớ rồi, anh là người thanh niên bị bọn côn đồ đánh hội đồng trong công viên vào chiều hôm kia.” Đối với trí óc dở tệ của Thu cúc, Thiên Vũ không có ý kiến gì. “Lên xe đi !” Thiên Vũ nhìn Thu Cúc bằng đôi mắt vô cảm, khuôn mặt lạnh như băng. Hình như đối với Thiên Vũ, cuộc sống này không còn bất cứ điều gì có thể gây hứng thú. “Ách….điều này…..” Thu Cúc rơi vào khó xử, không biết phải ăn nói với Thiên Vũ như thế nào cho phải. Thiên Vũ nhìn Thu Cúc, không lên tiếng giục phải nhanh lên, cũng không cao giọng ra lệnh, mà đơn giản chỉ nhìn Thu Cúc bằng đôi mắt vô tình và lạnh lùng của mình. Thu Cúc bị Thiên Vũ nhìn đến lạnh buốt cả người, khuôn mặt nhăn nhó, mười đầu ngón tay vặn vẹo vào nhau. Nếu Thiên Vũ nói điều gì đó, thì Thu Cúc còn biết đường mà từ chối, nhưng đằng này Thiên Vũ chỉ lạnh lùng ngồi trên xe máy, lạnh lùng nhìn chằm chằm. Vừa hay lúc đó, chiếc xe buýt số tám đến. “Anh..anh đi đi, xe buýt đến rồi.” Thu Cúc vui mừng thông báo, như đã gặp được cứu tinh. Đưa trả mũ bảo hiểm cho Thiên Vũ, Thu Cúc nhanh chân chạy lên cánh cửa xe buýt, tay vẫy vẫy, miệng nói to: “Chờ tôi một chút !” Thiên Vũ nhìn Thu Cúc, lại nhìn chiếc mũ bảo hiểm trên tay mình. Không biết nghĩ như thế nào, Thiên Vũ cởi mũ bảo hiểm, đặt hai chiếc trên yên xe, đi theo Thu Cúc lên xe ô tô. Thu Cúc chưa kịp thở phào vì thoát được tình huống khó xử, thì… Thu Cúc mở to mắt, chiếc miệng anh đào há hốc, khi thấy Thiên Vũ đứng ở ngay sau lưng mình. Ngay lập tức Thu Cúc nhìn ra cửa kính xe buýt. “Anh…anh lên đây làm gì ?” Thu Cúc nén giận hỏi. “Đi cùng cô.” Thiên Vũ lạnh nhạt đáp. “Còn…còn chiếc xe máy của anh ?” Thu Cúc chỉ tay ra hướng chiếc xe máy đang dựng sát vào vỉa hè. “……………” Thiên Vũ im lặng không đáp, mắt chăm chú nhìn Thu Cúc. Hắn không hiểu vì lí do gì, Thu Cúc lại nổi cáu. Chẳng phải hắn đã nghe lời không ép Thu Cúc đi cùng hay sao ? Sự xuất hiện của Thiên Vũ trên xe ô tô, chẳng những khiến Thu Cúc kinh hách, mà hành khách nữ trên xe cũng phải nín thở, si dại ngắm nhìn. Trên đời này, hiếm mà có được một chàng trai có vẻ bề ngoài đẹp hơn Thiên Vũ. “Dừng xe ! Dừng xe !” Thu Cúc hô to, tay liên tiếp bấm chuông. “Két !” Chiếc xe buýt vừa mới lăn bánh, đột ngột dừng lại khiến hành khách đi trên xe bị xô về phía trước. “Có chuyện gì thế hả ?” Tài xế xe buýt bực mình quát. “Dạ, cháu xin lỗi.” Thu Cúc lí nhí. Nắm tay Thiên Vũ, Thu Cúc lôi xuống xe cùng với mình. Thu Cúc bóp thái dương, hít một hơi thật sâu, thở ra, cố điều hòa hơi thở cho bớt hỗn loạn. Khi đã lấy lại được bình tĩnh, Thu Cúc nói: “Anh có biết là nếu anh để xe máy ở đây, sẽ bị kẻ trộm lấy mất không ? Tại sao anh có thể vô tâm như thế được ?” “………………….” Thiên Vũ đút hai tay vào túi quần, im lặng không đáp. Thu Cúc thật sự đã hết cách với một người đầu đất như Thiên Vũ. “Anh lái xe đi đi ! Đừng để xe ở đây, nếu không anh sẽ mất thật đấy.” Thu Cúc hạ giọng, khuyên Thiên Vũ. Thiên Vũ đứng im không nhúc nhích, mắt vẫn chăm chú nhìn Thu Cúc. “Này anh !” Thu Cúc bị đôi mắt vô cảm và lạnh như băng của Thiên Vũ nhìn, khiến cho rùng hết cả mình, ốc ác nổi hết cả lên. Không dám đứng gần Thiên Vũ nữa, Thu Cúc quay người, rảo bước đi. Thiên Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng đi theo phía sau lưng Thu Cúc. Đang đi, Thu Cúc dừng lại, thở hắt ra một hơi, nở một nụ cười gượng gạo, Thu Cúc quay người lại: “Anh muốn gì ?” “Muốn chở cô đi.” Thiên Vũ nhìn Thu Cúc, đều giọng đáp. “Tôi nói là không cần.” Thu Cúc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thiên Vũ, cầu mong Thiên Vũ buông tha ình. “………….” Thiên Vũ im lặng, không nói thêm câu gì nữa. Thu Cúc dơ tay đầu hàng, miệng méo xệch nói: “Thôi được rồi, phiền anh chở tôi đến bệnh viện Hoàng Lâm.” Thiên Vũ đưa mũ bảo hiểm cho Thu Cúc. Thu Cúc miễn cưỡng cầm lấy, đội lên đầu, cài dây khóa dưới cằm. Do không mấy khi đi bằng xe máy, lại không quen đội mũ bảo hiểm, nên Thu Cúc lúng túng cài mãi cũng không đút được dây khóa dưới cằm. Thiên Vũ nhìn nhìn, tay tự nhiên nắm nhẹ lấy tay Thu Cúc, hướng dẫn Thu Cúc cách cài dây mũ bảo hiểm. Sự động chạm khiến Thu Cúc đông cứng cả người, hơn nữa khuôn mặt Thiên Vũ còn cúi gần như sát vào mặt Thu Cúc. Trên đường đến bệnh viện Hoàng Lâm, Thiên Vũ phóng xe như bay, tốc độ vượt quá hơn 50 km/h, chẳng khác gì một tay đua chính hiệu. Thu Cúc sợ tới mức la hét ầm lên, ôm chặt lấy eo Thiên Vũ, mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mím chặt. Bình thường đi xe máy đến bệnh viện Hoàng Lâm phải mất gần 20 phút, nhưng nhờ tài phóng nhanh vượt ẩu của Thiên Vũ, chỉ mất có gần 10 phút. “Két !” Chiếc xe máy đột ngột dừng lại trước cổng bệnh viện Hoàng Lâm. Thu Cúc bị xô người về phía trước, cơ thể dán chặt vào lưng Thiên Vũ, người lạnh toát vì ớn lạnh. Run rẩy trèo xuống xe, đầu óc choáng váng xây xẩm, người nhộn nhạo muốn nôn, Thu Cúc liêu xiêu bước đi như người say. Thiên Vũ dắt xe đi theo Thu Cúc vào trong sân bệnh viện Hoàng Lâm. Vuốt ngực, cố nuốt xuống cơn buồn nôn đang dâng lên đến tận cổ, Thu Cúc thì thào hỏi: “Anh theo tôi vào đây làm gì ?” Dựng chân trống xe, Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tái xanh của Thu Cúc: “Cô bị mệt ?” Thu Cúc tức muốn điên lên. Hỏi thừa, tên điên này phóng xe bạt mạng như thế, ai mà chẳng sợ. “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây. Bây giờ anh có thể đi được rồi.” Thu Cúc cố gắng tỏ ra lịch sự, lòng thầm cầu nguyện Thiên Vũ đi nhanh ình nhờ. “…………………” Thiên Vũ không trả lời Thu Cúc, đứng thẳng người, mắt chăm chú nhìn Thu Cúc. Mỗi lần bị đôi mắt vô cảm và lạnh lùng của Thiên Vũ chiếu rọi, Thu Cúc thấy khả năng nói của mình bay sạch ra khỏi đầu. Biết rằng dù có đuổi Thiên Vũ cũng không chịu bỏ đi, Thu Cúc ngán ngẩm đành bước đi trước. Trong tiền sảnh của bệnh viện, hính dáng cao cao của Thiên Vũ đi sánh đôi cùng hình bóng nho nhỏ của Thu Cúc, khiến mọi người xung quanh chú ý. Thiên Vũ là một người có vẻ bề ngoại hoàn hảo, khuôn mặt đẹp như một thiên thần băng giá. Ánh nắng mặt trời phản chiếu lên mái tóc màu vàng nhạt của Thiên Vũ, tạo nên những sợi tóc lấp lánh như những sợi bạc. ………………………… Cánh cửa phòng bệnh trên lầu hai mở ra, Thiên Vũ cùng Thu Cúc bước vào trong. Bà Thu Hồng nghe thấy tiếng động, ngửi được mùi hương hoa cúc quen thuộc, bà biết con gái đã đến. Ánh mắt bà chuyển từ khuôn mặt thon gầy của con gái sang chàng trai dong dỏng cao, có vẻ đẹp của một thiên thần băng bên cạnh. Bà kinh ngạc, con gái bà đã có bạn trai từ bao giờ, tại sao bà không biết gì cả, cũng không thấy con gái kể cho bà nghe ? “Mẹ !” Thu Cúc mỉm cười, vui vẻ chào bà Thu Hồng. “Chào con !” Bà Thu Hồng cười dịu dàng, mắt bà đánh giá và quan sát Thiên Vũ. Thiên Vũ nhìn bà Thu Hồng, lướt nhìn qua khuôn mặt xanh xao và hao gầy của bà Thu Hồng. “Ai đây con ?” Bà Thu Hồng hỏi con gái. “Dạ….đây là ….” Thu Cúc gãi đầu, lúng túng không biết phải giới thiệu Thiên Vũ với mẹ như thế nào. Thu Cúc đã hoàn toàn quên mất tên của Thiên Vũ. Thiên Vũ nhìn Thu Cúc, lại quay sang nhìn Thu Hồng. Hắn không lên tiếng nói gì. Hành động kì lạ của Thiên Vũ, khiến bà Thu Hồng thấy khó hiểu. “Thu Cúc ! Sao con không giới thiệu ẹ biết tên của cậu ta ?” Bà Thu Hồng nhắc khéo. Thu Cúc giật giật tay áo của Thiên Vũ, kéo hắn ra một góc, rồi hỏi nhỏ: “Tên của anh là gì ấy nhỉ ?” “Thiên Vũ.” Thiên Vũ đều giọng đáp, vẫn là giọng nói không có âm sắc, không cao không thấp, không nặng không nhẹ. “Cảm ơn anh. Nhớ là anh không được kể chuyện tôi cứu anh vào buổi chiều hôm kia ẹ tôi nghe.” Thu Cúc cẩn thận dặn dò Thiên Vũ. “Đã biết.” Thu Cúc cau mày nhìn Thiên Vũ, kể từ lúc gặp mặt và nói chuyện với Thiên Vũ. Thu Cúc chỉ thấy hắn nói không vượt quá hai mươi từ, không nói lại lần thứ hai, và đặc biệt là giọng nói của hắn vô cảm hệt như một người chết. “Mẹ ! Đây là Thiên Vũ, anh ấy là bạn của con.” Thiên Vũ kéo Thiên Vũ đứng trước mặt bà Thu Hồng, chỉ tay giới thiệu. Bà Thu Hồng để ý đến hành động tỏ ra thần thần bí bí của Thiên Vũ và Thu Cúc. Nghe con gái giới thiệu Thiên Vũ là bạn, bà Thu Hồng ngạc nhiên, tưởng rằng Thiên Vũ là bạn học cùng lớp với Thu Hồng. Khuôn mặt trẻ măng không thể phân biệt được tuổi tác của Thiên Vũ khiến cho nhiều người bị nhầm. “Chào cháu ! Cô là mẹ của Thu Cúc.” Bà Thu Hồng dịu dàng, mỉm cười chào Thiên Vũ. Thiên Vũ chỉ im lặng nhìn bà Thu Hồng, không đáp. Thu Hồng huých nhẹ khủy tay vào sườn Thiên Vũ, nháy mắt ra hiệu cho Thiên Vũ, ngầm ý bảo hắn nên nói một câu gì đó. Thiên Vũ nhìn nhìn Thu Cúc, hơi nhíu mày, mấp máy môi: “Chào cô !” Thiên Vũ rất giống một người máy đã được lập trình, từ hành động, lời nói và cử chỉ đều cứng ngắc, không có một chút sinh động và hoạt bát, khuôn mặt quanh năm được băng đá bao phủ. Thu Cúc chán nản không muốn để ý đến Thiên Vũ nữa. Mở túi bóng xốp, lấy âu nhựa đựng thức ăn, Thu Cúc bón cho bà Thu Hồng ăn. Thiên Vũ đứng cạnh Thu Cúc, mắt quan sát biểu hiện trên khuôn mặt bà Thu Hồng, đột nhiên hắn lên tiếng hỏi: “Cô bị bệnh ?” Bà Thu Hồng cười đáp: “Đúng, cô bị bệnh gan.” Thiên Vũ không hỏi thêm câu gì nữa. Bà Thu Hồng ngước mắt nhìn Thiên Vũ, khó hiểu nhìn con gái, muốn Thu Cúc giải thích lý do vì sao có thể quen biết một chàng trai lạnh lùng như băng đá thế này ? Thu Cúc gãi đầu, cười cười không nói gì. Thu Cúc có thể nói gì đây, nói rằng con đã cứu anh ta khỏi bọn côn đồ vào buổi chiều hôm kia, sáng nay được anh ta tốt bụng phóng xe như điên trên đường, đưa đến đây sao ? Chỉ cần nghĩ thế thôi, cũng đã đủ hiểu là không nên nói gì. Nếu không bà Thu Hồng chỉ lo lắng và phiền muộn thêm mà thôi. Thiên Vũ đứng im nhìn cảnh Thu Cúc vừa bón cơm cho bà Thu Hồng ăn, vừa vui vẻ nói chuyện và động viên tinh thần bà. Đây là cảm giác của một gia đình, là tình cảm của người thân dành cho nhau ? Thiên Vũ thật sự không hiểu, ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã lớn lên trong một gia đình lúc nào cũng tranh đấu, lúc nào cũng cãi nhau. Hắn chưa từng trải qua cảm giác được người thân trong gia đình quan tâm và chăm sóc lẫn nhau khi ốm đau, giống như mẹ con Thu Cúc. ………………………. Ngoài cổng bệnh viện, nắng đã lên cao, từng chùm sáng chói lòa phản chiếu lung linh trên những chiếc lá xanh biếc, trên những chiếc lá vàng đang bay phất phơ trong gió. Phố xá đông vui người đi qua đi lại, âm thanh ồn ào, náo nhiệt. Thu Cúc xua tay bảo Thiên Vũ: “Anh đi đi. Tôi đi xe buýt đến trường được rồi.” Nói đùa, Thu Cúc làm sao có thể trèo lên xe để cho Thiên Vũ chở thêm một lần nữa. Lúc sáng bị dọa ột trận sợ đến đứng tim, không bị tai nạn, phải nhập viện đã là may lắm rồi. Thiên Vũ giữ xe máy, mắt nhìn Thu Cúc, không có ý kiến gì. Hắn đang chờ, chờ đến khi nào Thu Cúc chịu lên xe để hắn chở đi thì thôi, hoặc có thể là hắn sẽ lựa chọn bỏ xe máy ở đây, để đi xe buýt cùng với Thu Cúc. Thu Cúc chưa từng gặp một chàng trai nào có tính cách kì lạ giống như Thiên Vũ. Hắn không bát nháo, không nói nhiều, cũng không dùng bạo lực để uy hiếp. Xe buýt số 10 đến trạm xe buýt, Thu Cúc nhanh chân bước đi. Thiên Vũ cúi đầu nhìn nền xi măng, đạp chân chống xe, đi theo phía sau Thu Cúc. Đang đi, Thu Cúc dừng lại, cứng ngắc xoay người. “Sao anh không lái xe đi đi ?” Ánh nắng màu vàng nhạt, chói sáng đùa nghịch trên tóc, trên bộ quần áo của Thiên Vũ. Cả người hắn được bao phủ bởi ánh hào quang rực rỡ. Thu Cúc dừng lại, Thiên Vũ cũng dừng lại, cả hai đứng cách nhau gần một mét, mắt nhìn vào mắt. “Anh lại định bỏ xe máy ở đây nữa đúng không ?” “Bíp ! Bíp !” Tiếng còi xe buýt giục hai người mau nhanh lên xe. Một cơn gió thổi qua, làm bay mái tóc màu vàng nhạt của Thiên Vũ. Thu Cúc liếc mắt nhìn chiếc xe máy phân khối lớn màu đen dựng gần cổng bệnh viện, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh băng của Thiên Vũ. Thu Cúc tiến về phía Thiên Vũ, còn khoảng gần 20 centimet là chạm vào ngực hắn, Thu Cúc dừng lại. “Nếu anh đi chậm, tôi sẽ nhờ anh chở tôi đến trường.” Thu Cúc ngẩng mặt nhìn vào mắt Thiên Vũ, đôi mắt màu xanh như ngọc bích. “Được.” Thiên Vũ gật đầu, quay người bước đi. Thu Cúc đi theo Thiên Vũ. Hình bóng cao cao của Thiên Vũ che khuất đi thân hình nhỏ nhắn của Thu Cúc phía sau. Mọi người xung quanh, tò mò và hiếu kì nhìn hai người. Họ cho rằng Thu Cúc và Thiên Vũ là người yêu, do giận dỗi nên Thu Cúc mới không đồng ý để hắn chở mình đi, nhưng cuối cùng hai người đã giảng hòa. Thiên Vũ giúp Thu Cúc cài dây nón bảo hiểm, hơi thở nam tính phả vào gó má mịn màng, trắng xanh của Thu Cúc. Chờ Thu Cúc yên vị ngồi trên yên xe, Thiên Vũ lái xe đi. Con đường đến trường hôm nay dường như rất dài. Ngồi phía sau, Thu Cúc nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn sau gáy, ngửi được mùi hương bạc hà trên cơ thể Thiên Vũ, mùi hương rất dễ chịu. Thiên Vũ lái xe rất chậm, Thu Cúc thả hồn theo mây theo gió, nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường, cảm thấy hài lòng vì Thiên Vũ là một chàng trai rất biết nghe lời. Đến cổng trường cấp ba Gia Khánh, Thiên Vũ tắt máy xe. Thu Cúc bước xuống, trả nón bảo hiểm cho Thiên Vũ. “Cảm ơn anh !” Thu Cúc cười, nụ cười tươi như hoa nở vào mùa xuân. Thiên Vũ nhìn Thu Cúc, đôi mắt xanh màu ngọc bích lóe sáng. Thu Cúc xốc gọn túi xách trên vai, chân bước đi. “Ngày mai ở chỗ cũ.” Thiên Vũ đột ngột lên tiếng. Thu Cúc quay đầu lại nhìn Thiên Vũ, mắt chớp chớp không hiểu. Thiên Vũ không giải thích, không nhắc lại lần thứ hai, nổ máy, tăng ga, chiếc xe máy phóng vụt đi để lại một làn khói mỏng. Thu Cúc ngơ ngác đứng nhìn, lòng bâng khuâng, ngẩn ngơ.