Hương Sắc Tình Yêu
Chương 15
Mười hai giờ trưa, Mỹ Dung ngồi ăn cơm với Tuấn Nam trên lầu hai, tại nhà hành Khánh Châu.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi sáng ở công ty, Tuấn Nam đã gọi điện mời Mỹ Dung đến đây dùng bữa. Đây là nhà hàng quen của hai người.
“Anh Vũ ! Mọi chuyện tiến hành đến đâu rồi ?” Cụng ly vào ly rượu của Tuấn Nam, My Dung cười ngọt ngào hỏi.
“Vẫn đang trong kế hoạch.” Tuấn Nam nháy mắt, cười đáp.
Trưa nay, Mỹ Dung mặc một chiếc váy màu trắng, dây hai mảnh, bó sát vào người, để lộ những đường cong cuốn hút và bắt mắt, khuôn mặt trái xoan trang điểm hơi đậm, nước da trắng mịn. Ngồi ăn với người đẹp, Tuấn Nam có cảm giác muốn say.
“Đã mấy ngày trôi qua rồi, anh cũng nên nhanh chóng xúc tiến hôn nhân với cô ta đi chứ ?” Mỹ Dung hờn dỗi, không hài lòng bảo Tuấn Nam.
“Em có biết là những lời nói của em không có một chút ghen tuông và lo sợ nào của môt cô người yêu không hả ?” Tuấn Nam bật cười, cũng may đã sớm quen thuộc với tính cách khác người của Mỹ Dung hơn bốn năm nay. Nếu không khi nghe được những lời này, hắn sẽ bị sốc trầm trọng.
“Em không đùa với anh đâu. Anh cũng biết cô và chú của anh cũng đang nhòm ngó chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị, họ làm sao có thể để cho anh dễ dàng đoạt được nó, hơn nữa họ còn có một người con trai hơn 20 tuổi, tên là Thiên Vũ nữa.”
Tuấn Nam xoay xoay ly rượu trong tay, khuôn mặt rơi vào suy tư.
“Anh Nam !” Mỹ Dung dịu dàng gọi nhỏ: “Nghe lời em, mau tìm cách khiến cô ta đồng ý kết hôn với anh đi. Chúng ta càng tiến hành sớm được ngày nào thì hay ngày đó, đừng để đêm dài lắm mộng.”
Uống hết ly rượu, Tuấn Nam nhếch mép, lạnh lùng nói: “Anh hiểu !”
Tuấn Nam và Mỹ Dung vô tư nói chuyện với nhau mà đâu hay mình đang bị theo dõi.
Cách họ hai chiếc bàn, một người đàn ông mặc áo gió màu đen, hơn ba mươi tuổi, mái tóc màu đen hơi rối, khuôn mặt góc cạnh nam tính, ngồi quay lưng với họ. Một chiếc máy quay băng ghi âm nhỏ xíu được dấu trong túi áo khoác, đã ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tuấn Nam và Mỹ Dung.
………………….
Buổi chiều, tại biệt thự Lâm gia.
Sau khi nghe xong cuộn băng do Phó giám đốc Trung Dũng mang đến, ông Lâm Phong đập bàn, tức giận mắng: “Thằng cháu ngu ngốc ! Không hiểu vì sao nó lại mù quáng như thế. Cô ta thì có gì tốt, đâu có yêu gì nó, cô ta chỉ lợi dụng nó để moi tiền và địa vị của nó thôi.”
“Chủ tịch ! Xin đừng quá xúc động, sẽ không tốt cho sức khỏe.” Ông Trung Dũng vội khuyên can.
Bóp thái dương, ông Lâm Phong mệt mỏi nói: “Với tình trạng này, thằng Tuấn Nam sẽ tìm đủ mọi cách để cưới bằng được Thu Cúc, sau đó sẽ sống theo kiểu đồng sàng dị mộng trong hai năm. Nhất định con bé kia sẽ bám lấy thằng Tuấn Nam không rời, sẽ dở thủ đoạn để thằng Tuấn Nam xa vào bẫy, dễ dàng dâng mọi thứ cho cô ta.”
Ngồi ngã người ra sau ghế, tay gõ trên mặt bàn, ông Lâm Phong tính toán: “Không được ! Tôi tuyệt đối không thể để cho điều này xảy ra. Tôi phải tìm cách khiến cô ta lòi ra đuôi cáo của mình, khiến cho thằng Nam nhận ra được bộ mặt thật của cô ta. Ngoài ra….” Ông Lâm Phong thâm thúy nở một nụ cười: “Ngoài ra tôi sẽ tìm đối thủ cho thằng Nam.”
Ông Trung Dũng chột dạ, lo sợ nhìn ông Lâm Phong: “Chủ tịch không định để cho Tuấn Nam và Thiên Vũ cạnh tranh nhau trong chuyện tình cảm đấy chứ ?”
“Tại sao lại không ?” Ông Lâm Phong kiên trì với ý kiến của mình: “Tôi rất thích Thu Cúc, rất mong cô bé trở thành cháu dâu. Nếu thằng Tuấn Nam vẫn mù quáng với tình yêu dành cho Mỹ Dung, thì còn thằng Thiên Vũ.”
Ông Trung Dũng lau mồ hôi trán: “Chủ tịch ! Tôi thấy làm thế này không ổn một chút nào. Giả sử cậu Tuấn Nam dần dần bị cô Thu Cúc cảm hóa và yêu cô ấy thật lòng thì sao ? Lúc ấy, không chỉ một mình cậu Tuấn Nam đau khổ mà ngay cả cậu Thiên Vũ cũng sẽ bị tổn thương.”
“Tôi hiểu điều đó.” Ông Lâm Phong thở dài: “Tôi cũng không muốn Thiên Vũ quen biết Thu Cúc, nhưng chẳng phải không cần tôi giới thiệu hai đứa chúng nó với nhau, chiều hôm qua hai đứa đã gặp mặt nhau rồi sao ?”
“Chủ tịch !” Ông Trung Dũng lo lắng thay cho ông Lâm Phong.
Mọi chuyện đang diễn ra không theo kế hoạch vạch ra ban đầu. Ông Lâm Phong luôn cho rằng khi gặp được một cô gái dễ thương và tốt bụng như Thu Cúc, Tuấn Nam sẽ thay đổi suy nghĩ tiêu cực, lúc nào cũng nghĩ đến tiền và quyền lực của mình, nhưng mà xem ra ông đã nhầm. Có thể Tuấn Nam có chịu một chút tác động và ảnh hưởng từ Thu Cúc, nhưng vẫn không đủ để Tuấn Nam mở rộng cánh cửa lòng đã bị khép kín hơn 20 năm nay của mình.
………………….
Buổi tối, Thiên Vũ vừa dắt được chiếc xe máy phân khối lớn màu xám vào sân, Bà Lâm Khiết đi từ trong nhà ra.
“Thiên Vũ ! Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Dựng chân trống xe, vắt túi xách trên vai, tay đút vào túi quần, Thiên Vũ theo bà Lâm Khiết vào nhà.
“Con đã đi học về rồi đấy à ?” Ngồi trên ghế sa lông, ông Thiên Long mỉm cười chào con trai.
“Vâng.” Thiên Vũ cộc lốc đáp, ngồi xuống bên cạnh ông Thiên Long.
“Con đã biết chuyện ông nội ra điều kiện nếu muốn ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị thì phải lấy người con gái mà ông nội con chỉ định rồi chứ ?” Bà Lâm Khiết biết tính thằng con trai không thích nói nhiều, đã đi thẳng vào vấn đề cần nói.
“Biết.” Thiên Vũ thờ ơ, không mấy quan tâm đến câu hỏi của bà Lâm Khiết.
“Chiều nay, trợ lý Lâm đã đến nhà gặp bố mẹ, anh ta cho biết hiện giờ Tuấn Nam đang sống cùng một cô gái, mà cô gái đó rất có thể là vợ tương lai của nó. ”
Thiên Vũ lạnh lùng nhìn bà Lâm Khiết, cau mày không muốn nghe chuyện nhàm chán này.
Bà Lâm Khiết không để ý đến thái độ bất mãn của thằng con trai, bà nói tiếp: “Mẹ muốn con tiếp cận cô gái đó.”
Thiên Vũ đứng dậy, xoay người, chầm chậm bước đi.
“Đứng lại !” Bà Lâm Khiết quát: “Mẹ chưa nói chuyện xong, sao con dám bỏ đi ? Con có biết là mẹ làm tất cả mọi chuyện, cũng chỉ muốn tốt cho tương lai của con không hả ?”
Thiên Vũ nhếch mép, cười nhạt, chân bước đi không dừng lại.
“Thiên Vũ !” Bà Lâm Khiết gầm lên: “Thằng con bất hiếu ! Mày có nghe tao nói gì không ?”
Thiên Vũ bước lên cầu thang, lên đến lầu hai, rẽ phải, đi thêm mấy mét.
“Xoạch !” Cánh cửa phòng riêng mở rộng sang một bên.
“Rầm !” Cánh cửa bị đập mạnh vào bản lề.
Ném túi xách lên giường, Thiên Vũ đổ ụp lên theo.
Đã sống trên đời, ai chẳng cần tiền và có một chút quyền lợi, nhưng không phải tất cả mọi người đều coi đồng tiền là thước đo giá trị của con người.
Gác tay lên trán, mắt nhìn lên trần nhà, Thiên Vũ mệt mỏi thở dài.
Đối với yêu cầu vô lý của bà Lâm Khiết, không phải lần đầu tiên Thiên Vũ chịu đựng. Ngay từ khi còn nhỏ, Thiên Vũ đã bị bà Lâm Khiết bắt ép phải học nhiều thứ, bắt ép bản thân mình phải mau trưởng thành, và bắt Thiên Vũ phải thừa hưởng tính cách đam mê tiền tài và quyền lực của mình.
“Cộc ! Cộc !” Tiếng gõ cửa đột vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Thiên Vũ.
“Con trai ! Con có ở trong phòng không ?” Giọng nói hơi trầm của ông Thiên Long, vọng vào trong phòng.
“Bố vào đi !”
Ông Thiên Long mở cửa, đi vào trong phòng.
Ngồi xuống chiếc ghế xoay kê gần bàn học của Thiên Vũ, ông Thiên Long ôn hòa khuyên con trai: “Con đừng giận mẹ con ! Mẹ con tuy là một người phụ nữ hơi nóng tính, nhưng không phải là một người xấu. Mẹ con từ nhỏ đã sống trong thiếu thốn, đến khi lấy chồng, lại lấy phải một người nghèo hèn như bố, nên mới muốn con được sống khác hơn.”
Thiên Vũ im lặng, không nói gì, nằm nghe ông Thiên Long nói chuyện.
“Bố biết khi bắt con phải làm quen với cô gái mà Tuấn Nam đang định kết hôn là làm khó cho con, nhưng con cứ thử đi gặp cô ấy một lần xem sao. Nếu con thấy không hợp, thì bố mẹ cũng không ép con phải lấy cô gái ấy.” Ông Thiên Long mỉm cười: “Con thấy thế nào ?”
Thiên Vũ nhìn ông Thiên Long, không đáp.
Ông Thiên Long đứng lên, đặt một bức ảnh và một tờ giấy khổ A4 xuống bàn học của Thiên Vũ: “Đây là ảnh và thông tin tóm tắt về cô gái ấy. Nếu con quan tâm, con nên xem. Còn nếu con không muốn, con có thể dục vào thùng rác.”
Ông Thiên Long đi ra cửa, đang đi ông dừng lại: “Con chắc cũng đói và mệt rồi, con đi tắm rồi xuống bếp ăn cơm. Tối nay bà giúp việc có nấu mấy món mà con thích ăn.”
Khi cánh cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Thiên Vũ.
Nằm trên giường hơn 20 phút, Thiên Vũ ngồi dậy.
Đi chân trần trên sàn nhà, Thiên Vũ tiến đến chiếc bàn học. Nhìn bức ảnh và tờ giấy trên mặt bàn, tâm trạng Thiên Vũ rối bời. Thật lòng, Thiên Vũ không quan tâm, người con gái mà ông nội muốn chọn làm vợ tương lai của Tuấn Nam trông như thế nào, nhưng một phần nhỏ trong suy nghĩ của Thiên Vũ lại muốn nhìn.
Vóc dáng cao cao của Thiên Vũ nằm nghiêng trên nền nhà, Thiên Vũ từ từ vươn tay cầm lấy bức ảnh. Khi hình ảnh của Thu Cúc nằm gọn trong đáy mắt, Thiên Vũ đông cứng cả người. Kí ức của buổi chiều hôm qua và trưa nay ồ ạt kéo về.
Đọc thông tin được ghi tóm tắt của Thu Cúc trên tờ giấy A4, Thiên Vũ rơi vào trầm tư. Nếu cô gái mà Tuấn Nam đang muốn kết hôn là một cô gái khác, Thiên Vũ sẽ không quan tâm, cũng sẽ không thử gặp mặt, nhưng nếu là Thu Cúc thì lại khác.
Thiên Vũ chăm chú nhìn ngắm bức hình của Thu Cúc, khóe môi nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng và vô cảm hiện lên những tia nhìn nhu hòa và có một chút tình cảm.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
41 chương
10 chương
8 chương
26 chương
25 chương