Hùng ca đại việt
Chương 101 : con đường sáng
Luy lâu thành chính là trung tâm kinh tế chính trị lớn nhất quận giao chỉ thậm chí là toàn cõi giao châu. từ lúc lên nắm chính quyền anh em nhà họ sỹ chia nhau nắm trong tay bốn quận của giao châu. đại hán suy đồi, các thế lực các cứ đều có hùng tâm.
Tuy thế giao châu là một nơi hẻo lánh bị các thế tộc tài phiệt coi là một lũ người man rợ ngu dân cũng không thèm quản tới, chỉ cần hằng năm cống nạp lên trên triều đình là tốt.
Tuy biên chế lỏng lẻo như vậy, nhưng thực lực giao châu lúc này vô cùng yếu kém, sự phân hóa giữa các chủng tộc người việt rất lớn, thường sống phân kia theo từng nhóm nhỏ, không có tính liên kết, thường xuyên còn xảy ra xung đột với nhau.
Tuy anh em nhà họ sỹ mang tiếng làm làm chủ giao châu, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ làm chủ được một số vùng nhỏ bé tại cái khu vực thành trấn lớn và vừa. còn các vùng rừng núi thế lực bản địa vẫn là chiếm ưu thế. chỉ cần những đám người kia không có lòng phản loạn hay là gây ra động tĩnh quá lớn thì quan liêu cầm quyền cũng liếc mắt ngó lơ.
Cũng vì thái độ đó phạm long mới có thể nhanh chóng quật khởi mà không phải chịu đến sự chống đối kịch liệt từ quan lại khác.
Cũng không thể trách sỹ gia có xu hướng như thế, bởi vì thế lực người việt quá mạnh, hoạt động riêng rẽ khó một lòng đàn áp sửa trị tốt.
Hơn nữa căn cơ sỹ gia cũng không quá sâu về mặt quân sự, bọn họ xuất thân từ nho gia, việc giảng từ đạo lý rất tốt, nhưng đến chuyện quân lực quân sĩ vẫn còn rất là yếu kém. như vậy một khi bọn họ tìm ra được nhân tài đáng để bồi dưỡng là có thể chú tâm trọng bồi.
Luy lâu học phủ chính là học viện dạy học lớn nhất giao chỉ thậm chí là toàn bộ giao châu, nơi đây chính là nơi hội tụ anh tài của toàn bộ giao châu, nơi mà các con cái hào môn vọng tộc có một chút căn cơ, thiên phú đều đến đây đọc sách.
Mà hiệu trưởng không ai khác chính là một vị lão sư đức cao vọng trọng tại nhất tại giao chỉ. la sơn phu tử nguyễn thiếp.
Lúc này trăng đã lên, con trăng cuối cùng trong năm đang tỏa sáng chiếu rọi bóng đêm đầy tĩnh mịt. la sơn phu tử ngẩng đầu nhìn trăng mà lòng nặng trĩu thở dài.
Ông đã đến đây gần ba tháng, đáng lẽ ra ông sẽ an cư ẩn sĩ sống tiếp tục quãng đời còn lại của mình, nhưng vì cơ nghiệp của học trò, cũng vì một chức quan nho nhỏ mà bản thân phải ra làm quan cho một chế độ cầm quyền thối nát.
“ phu tử! bên ngoài có một nho sinh họ ngô đến bái kiến!” bất ngờ một tên hạ nhân bước vào cung kính thông báo.
“ tốt! mang hắn vào ?” la sơn phu tử thở dài một hơi rồi nói.
Không lâu sau bước vào đình viện là một thanh niên mặc nho bào, khí chất hiên ngang, mặt ngọc quan, mày rậm, mắt to. chỉ cần nhìn qua cũng biết người này hơn người, là một cỗ kiệt ngao bất tuần.
“ học sinh thì nhậm bái kiến phu tử!” vị nho sinh lấy lễ cung kính bái lạy.
“ thì nhậm đêm hôm ngươi đến tìm ta có chuyện gì chăng!” la sơn phu tử rót một chén trà ấm ý bảo ngô thì nhậm ngồi xuống.
“ là học sinh đường đột! mong phu tử thứ tội!” ngô thì nhậm cung kính nói.
“ sáng hôm nay! người phủ thái thú lại đến mời phụ thân học trò cùng học trò xuất sĩ ra làm quan! hơn nữa hậu đãi vô cùng tốt!” ngô thì nhậm có chút buồn rầu nói.
“ sỹ thái thú chính là một người có một chút căn cơ, vốn liếng học thức của thuộc vào dạng kinh nhân, làm việc đức độ cũng rất tốt! la sơn phu tử không nóng không lạnh nói.
“ không giấu gì phu tử ngô gia ta có tổ huấn không được xuất sĩ làm quan con bọn hán tặc! cho dù phải cắt lưỡi chọc mù mắt cũng không được làm nô làm bộc cho bọn chúng!” ngô thì nhậm cứng rắn nói.
“ nếu đã có tổ huấn như thế! ngươi còn đến tìm ta làm gì ?” la sơn phu tử uống ngụm trà hỏi.
“ học trò đến là muốn nhờ phu tử chỉ cho một con đường sáng!” ngô thì nhậm càng cung kính hơn.
“ đạo trị nước cốt ở yên dân, nơi nào dân yên nơi đó hẳn có người tài, có khả năng lập quốc an dân!” la sơn phu tử bất chợt nói một câu không đâu.
“ đất nước bị nô lệ thì nơi nào còn có thể một nơi an dân?” ngô thì nhậm hỏi.
“ nếu ngươi đang bế tắc thì có thể ra ngoài du lịch một phen, làm quan không phải lúc nào cũng xấu, xấu không phải cách hình sự mà là do bản tâm. đừng nghe những lời ong bay bướm đậu mà phải dùng mắt để nhìn, dùng tâm để lắng nghe!” la sơn phu tử khuyên bảo.
“ đa tạ phu tử đã chỉ đường! học trò xin cáo lui!” ngô thì nhậm cung kính bái lạy một cái rồi quay người rời đi.
“ nếu như ngươi ra ngoài du lịch thì hãy đến mê linh trấn, nơi đó có học trò tốt của ta đang ở nơi đó, ngươi thay ta hỏi thăm sức khỏe của hắn!” la sơn phu tử bất ngờ cao giọng.
Ngô thì nhậm bất ngờ dừng lại một bước, sau đó lên giọng đồng ý rồi cũng rời đi, bóng lưng hắn có một chút cô quạnh trong đêm tối.
……………………………………………………………………
Phía bên này phạm long cùng chúng tướng sĩ ăn mừng một trận linh đình chào mừng những vị anh hùng mới cũng như công bố xây dựng một đội quân mãnh hổ do phùng hưng thống lĩnh chỉ huy.
Phạm long ban đầu sẽ giao nhiệm vụ này cho ai đó có năng lực thống quân hơn, nhưng sau đó hắn nghĩ lại. hổ là hung thú, chúng sẽ không cam chịu nghe lời những kẽ yếu hơn bản thân.
Chúng lúc này tuy phục tùng, nhưng chúng chỉ có sợ vương uy của hổ vương mà hổ vương lại bị phùng hưng thuần phục nên mới có sự tình ngày hôm nay.
Nếu như giao cho người khác quản lý hẳn sẽ có biến xảy ra. vì thế tốt nhất cứ để phùng hưng quản lý, cho dù là mang danh cũng được, có thể dùng phạm ngũ lão thay phùng hưng huấn binh cũng được.
Hơn nữa theo ý định của hắn mãnh hổ quân tuy mãnh hổ là chủ lực nhưng cũng phải có nhân loại theo sát chỉ huy.
Như vậy có 270 mãnh hổ, sẽ có 270 quân sĩ cùng đi theo, số quân sĩ này phải ngày đêm bên cạnh hổ của mình phụ trách, hết lòng yêu thương chăm sóc, cùng ăn, cùng uống cùng nghỉ ngơi cùng nhau huấn luyện. tâm ý tương thông tuy hai mà một.
Chỉ có như vậy mới có thể xây dựng thành một đội quân thống nhất, tuân theo chỉ huy của chủ tướng. trong khi tác chiến ngoài chiến trường.
Ai cũng biết hổ là ông vua rừng rậm, là chúa tể sơn lâm, chính là thiên địch gây nên sự khiếp hãi cho toàn bộ những vật nuôi mà con người thuần hóa.
Chỉ trừ một số hung thú đặc thù có thực lực tương đương là có thể chống trả lại như gấu, sói. nhưng bọn chúng sẽ không chủ động tấn công khi có thể nhượng bộ lui binh.
Và đây chính là một trong ba con bài chủ lực của phạm long hướng tới để khắc chế kỵ binh địch nhân trên chiến trường lớn.
Vào thời chiến tranh cổ đại, ai cũng biết kỵ binh chính là đội quân hùng mạnh nhất, có thể đánh đông dẹp bắc xé nát đội hình đối phương mai lại ưu thế lớn trên chiến trận mà ít bị khắc chế.
Tại thời đại tam quốc các đội quân kỵ binh nổi tiếng hẳn là thiết kỵ tây lương, bạch mã quân công tôn toán, hổ báo kỵ của tào tháo.
Cứ thử nghĩ mà xem nếu một đội quân vài ngàn kỵ binh đang xông lên huyết chiến nhưng lại bất ngờ bị một bầy hổ xông ra, với tiếng gầm chấn nhiếp. lúc đó không riêng gì chiến mã mà còn có quân sĩ đối phương, kỵ binh loạn, sĩ khí ắt giảm, đội hình rối loạn, quân ta sẽ chiếm được tiên cơ.
Đặc biệt khi vận dụng trong địa hình rừng núi, địa hình hiểm trở một khi hàng đầu rối loạn quân trận khó mà thành lập trận hình, như thế không phải tùy tiện để quân mình tự do tàn sát.
Phạm long rất mong đợi về đội quân mãnh hổ quân này. nếu như hắn có thể thu phục thêm vài thớt tượng binh, như thế kỵ binh đối phương sẽ có nghĩa lý gì nữa.
Nhưng rất tiếc cho hắn ước mơ chỉ mãi là mơ ước mà thôi. nguyễn xí từ báo lại với hắn quanh khu vực này trăm dặm không hề có một chút dấu tích nào của ông bồ cả.
Phùng hưng tỏ ra thái độ có chút chăm ăn biếng làm, thế nhưng sau khi một hồi được phạm long thuyết phục, phùng hưng chấp nhận tại phục hưng thôn cùng phạm ngũ lão huấn luyện mãnh hổ quân đồng thời hằng ngày sẽ cung cấp rượu ngon, mỹ thực cho phùng hưng.
Phạm ngũ lão lại một lần nữa được tiếp nhận nhiệm vụ trở thành một giáo quan huấn luyện quân binh. nhưng lần này huấn luyện không chỉ là người mà còn có hổ. đây là một công việc khó khăn và tràn đầy tính thử thách.
Phạm long tiếp tục ở lại phục hưng thôn thêm năm ngày, để trực tiếp chỉ đạo các công tác tiếp theo cho ba thôn như nguyệt, phùng hưng, đông ninh. cũng như cùng phạm ngũ lão nghiên cứu các phương pháp huấn luyện một chi quân đội mới này.
Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc bất diệt long đế
Truyện khác cùng thể loại
266 chương
50 chương
151 chương
149 chương
60 chương
115 chương