Hùng ca đại việt

Chương 102 : thái độ chân gia.

Quận trung sơn – thanh châu Thanh châu là một vùng đất trù phú địa thế vô cùng thuận lợi phát triển nông nghiệp, thương nghiệp. vì thế các hào môn vọng tộc tại thanh châu luôn là vùng đất giàu có trù phú gần như được xếp bậc nhất nhà hán. Phía bắc thanh châu giáp với u châu, ký châu, phía nam giáp từ châu, phía đông giáp biển và phía tây giáp với duyện châu. Từ thủ phủ thanh châu đi đến thành lạc dương chỉ cần hai ngày đi đường, hơn nữa tuyến đường giữa thanh châu, ký châu, từ châu vô cùng thông suốt. lại gắn liền với các thế tộc đại phiệt lớn như hạ hầu gia tại duyện châu, viên thiệu ký châu, công tôn toán u châu, đào nghiêm từ châu. Bất giác thanh châu trở thành trung tâm của các vùng trọng điểm chiến lực, nơi mà các thế lực đều thèm khát muốn có được. Chân gia chính là một trong những thế gia vọng tộc phú hào bậc nhất thanh châu. chân gia nhiều đời thanh thế không hề nhỏ. Ví như thái bảo chân hàm cưới con gái bác sơn hầu khổng quang " cháu 14 đời khổng tử". mà lúc đó khổng quang chính là đế sư cho hán bình đế lưu khản. đồng thời kiêm nhiệm chức thừa tướng. do vậy chân hàm làm con rễ rất được trọng dụng trong triều làm quan đại thần. Đến hiện tại gia chủ chân gia hiện hại chính là chân dật từng giữ chức huyện lệnh huyện thượng thái. nhưng sau khi con thứ chân nhiễm được nhận chức thị lang thì lui về thanh châu tiếp tục nối nghiệp kinh thương cho gia tộc dùng tài nguyên dồn cho con đường quan lại rộng mở cho nhi tử. Mà lúc này tại biệt phủ chân gia, ngồi tại vị trí cao nhân đó chính là một vị đàn ông trẻ tuổi, để râu, trên người lộ ra một khí chất văn nho hào hoa phong nhã, khí độ bất phàm. Lúc này trên tay người này có một cuốn sách thẻ tre cùng một bình rượu nhỏ, bình rượu được phong kín hoàn toàn, hơn nữa chất liệu được làm bằng bạch ngọc, chất lượng vô cùng tốt. Người đàn ông này không ai khác chính là chân dật, người có tiền tài bậc đại khí phô nhất thanh châu. Bên cạnh chân dật lúc này có ba người hai lão cùng một trẻ tuổi, chàng thanh niên trẻ tuổi kia chính là con trai thứ ba của chân dật chân nghiêu được đào tạo từ nhỏ để kế nghiệp chân thị. còn hai lão già chính lài hai chấp sự thuộc dòng chính chân gia thế hệ trức. “ gia chủ! thư tín kia là thế nào? chẳng lẻ sản nghiệp chân gia tại xứ man di kia xảy ra vấn đề!” một lão đầu trầm giọng nói. “ là chân thiếc gửi thư tín, bên trong có nhiều điều bất thường! ngươi xem!” nói xong chân dật đưa quyển thẻ tre cho lão già kia. Lại một hồi trầm mặt, mọi người trong gian phòng thay phiên nhau đọc nội dung bên trong thư tín. “ giao châu! từ trước tới giờ là một nơi long xà hỗn tạp, mấy trăm năm qua vùng đất đó không hề an ổn một chút nào cả!” chân dật trầm giọng nói. “ nơi đó tuy là vùng đất man di, nhưng cây lúa nước lại xuất xứ từ nơi đó, hơn nữa kỹ thuật canh tác của bọn họ còn tốt hơn của đại hán chúng ta rất nhiều!” chân dật tiếp tục nói ra hiểu biết của mình. “ gia chủ quá lời! bọn mọi rợ đó làm sao có khả năng như thế! ha ha ha! ngay cả một cái chữ không biết! phải dùng chữ của đại hán ta!” lão già kia có chút khinh thị. Chân dật là một người kinh thương lâu năm đi nam về bắc là chuyện bình thường, các mối làm ăn của chân gia kéo dài từ bắc chí nam từ đông sang tây, hầu như mỗi châu quận đều có sản nghiệp của chân gia. Từ một số tin tức ít ỏi trong tấm thẻ tre kia, chân dật cũng nhìn ra tiềm tàng của người thanh niên trong bức thư nhắc đến. “ nghiêu nhi! ngươi có nhận định như thế nào!” chân dật chợt hỏi chàng thiếu niên kia. “ thưa phụ thân! nhi tử cho rằng thiếc thúc đã kinh thương lâu năm, kinh nghiệm không hề ít, đặc biệt là ánh mắt nhìn người chuẩn xác vô cùng, nếu như thiếc thúc đã thẩm định người kia cao như thế. hằn là người này có thật tài.!” “ người kia có tiềm năng rất lớn, nếu như đầu tư thích hợp thì ngắn trong vòng 10 năm dài thì trong vòng 30 năm người kia sẽ làm chỉ giao chỉ thậm chí là toàn giao châu!” “ nếu người kia làm chủ được giao châu thì lúc đó chính là mối họa lớn cho đại hán ta!” chân nghiêu suy nghĩ một lát rồi nói. “ nhưng nó cũng là cơ hội cho chân gia ta tiếp tục phát triển!” chân dật lập tức tiếp lời. “ giao châu tài nguyên,sản vật phong phú, ngọc trai ,đồi mồi, ngà voi, sừng tê, tổ yến, quất, đều là những sản vật có giá trị rất cao. đặc biệt tại lạc dương những vật kia có giá trị như thế nào các ngươi cũng thừa biết!” chân dật dùng con mắt của một cái thương gia lão luyện nói. “ tuy tại giao chỉ sản nghiệp chúng ta không hề ít, nhưng kinh thương lại không kiếm lợi được là bao, chủ yếu là các mặt hàng tiêu dùng hằng ngày, vải vóc, hương liệu, muối, quặng kim loại, lương thực. nhưng nếu chúng ta tìm ra được nguồn cung ứng của những sản vật kia! những món lợi kia thu về không hề nhỏ!” chân dật nói. “ gia chủ! nhưng chuyện này khá là nguy hiểm! ngộ nhỡ bị người phát hiện! thì uy vọng của chân gia xây dựng mấy đời đều bị hủy hết!” một lão già khác nói. “ các ngươi nếm thử một chút rượu này thì biết!” chân dật khẽ cười rồi tự thân rót rượu cho hai vị trưởng lão cùng nhi tử. Nắp bình vừa mở ra, hương rượu thơm nồng cay mũi truyền đến. “ ah! rượu tốt!” mọi người không nhịn được mà phải cảm thán. Quả thật bình rượu này chính là bình rượu mà lần đầu tiên phạm long giao cho chân thiếc, cũng như là lời mời chân dật đến giao chỉ một chuyến để bàn chuyện làm ăn. Thế nhưng sau hơn ba tháng thì thư cùng bình rượu mới về tới thanh châu. như vậy có thể nghỉ thời đại này chuyển một cái tin, gửi một kiện hàng phải tốn một quảng thời gian cực lớn. “ nhị lão! các ngươi thấy chuyện làm ăn này như thế nào! chỉ riêng phần rượu này dùng đấu giá tại lạc dương có giá trị như thế nào? các vị cũng hiểu!” chân dật tự tiếu phi tiếu nói. “ gia chủ sáng suốt! lão nhân phục!” nhị lão cung kính cúi đầu, miệng còn không ngừng chép chép lấy hương rượu vẫn còn vấn vương trong miệng. ………………………………………………… Sau khi thu xếp các công việc tại khu căn cứ địa phạm long quyết định rời đi sau năm ngày trú đóng tại phục hưng thôn. Phạm long đặt tên cho đội quân do phạm ngũ lão huấn luyện với trang bị đại đao đặc thù là tử đao vệ. Tử đao vệ có tất cả 300 thành viên, được trang bị đại đao cán ngắn, có sức sát thương chém giết lớn trên chiến trường, hơn nữa còn được huấn luyện đao trận. đó chính là một đại sát khí trên chiến trường. Nhưng lúc này tử đao vệ không có khả năng lên chiến trường chiến đầu, nên để không mai một sức chiến đấu của bọn họ, phạm long đã giao cho đội quân này một nhiệm vụ chính là chặt cây mở đường từ phục hưng thôn lên khu căn cứ mới thành lập thái nguyên trấn. Đồng thời mở rộng tuyến đường từ thái nguyên trấn ra bờ sông như nguyệt, tại đó cũng phải xây dựng một bến thuyền cỡ nhỏ để phục vụ công tác vận chuyển hàng hóa đến các khu căn cứ địa. những tuyến đường kia cũng không có vội. Phạm long đã dự định xây dựng trấn thái nguyên thành một thị trấn chuyên khai khoáng rèn đúc khí giới, chiến giáp. Còn khu căn cứ phục hưng là nơi chuyên chế tác cung tên, cùng các sản vật kiếm tiền, xây dựng nơi này thành một khu căn cứ hậu cần chiến lược. Còn các vùng đất, đồn điền, thôn trang tại mê linh chính là khu căn cơ, tích trữ lương thực, nuôi dân phát triển các cơ sở kinh tế hạ tầng, vừa làm bộ mặt hướng ra bên ngoài cho người khác xem. Phạm ngũ lão tiếp tục ở lại cùng phùng hưng, tú xương, lỗ phúc cai quả ba thôn phục hương, đông ninh, như nguyệt. Nguyễn xí vì có chút hiềm khích với hổ, nên được phạm long mang về mê linh, nhưng trước khi đi đội thần khuyển quân phải được chia lại phân nửa, chuyên dùng cho ưng sát vệt. còn phân nữa sẽ mang về mê linh thực hiện các nhiệm vụ khác. Nguyễn xí có một chút không cam lòng cùng mất mác. nhưng ai bảo chủ công nhà hắn đã có lệnh thì phải thực thi cho tốt. Ngoài nguyễn xí ra, ưng sát vệ cùng đi theo về lên đến 4 trung đội, đây là một số lượng quân lính rất lớn, công thêm số ưng sát vệ lúc này tại mê linh con số cũng lên đến 7 trung đội. con số này đã vượt qua số quân lính tối đa của một trấn rồi. Hơn nữa con số này vẫn còn chưa tính tới 500 tân binh đang huấn luyện, cùng với nhóm quân dân tự vệ tại ba thôn trang nam linh, đông linh cùng tây linh. Vào giai đoạn này toàn bộ thực lực quân đội phạm long nắm giữ. quân chủ lực có thể chiến đấu, thuộc dạng đào tạo tinh nhuệ lên đến con số 1900 quân. Trong đó ưng sát vệ là 800 tên, tử đao vệ 300, 300 thuẫn binh, 300 thương binh, cùng 200 thương binh " ngoài tử đao vệ, phạm ngũ lão còn luyện thêm ba chủng binh này”. Còn số quân lính có thể huy động trực tiếp huấn luyện có thể lên tới 5000 người, chủ yếu là người ở hậu cần quân cùng quân dân tự vệ Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc bất diệt long đế