Nữ nhân đó nghiêng đầu khả ái, ánh mắt luôn cong lên mang nét cười. -Ta thích, hôm nay là ngày Khai Quốc Vương hồi kinh, mà người thích mèo nhất mà, có đúng không ạ? Ông vuốt râu cười hiền, ôm lấy con mèo nàng dúi vào lòng mình. Vốn Tạ Đức và vương gia Long Bồ là chỗ bạn tâm giao. Tạ Thuần Khanh lại là cháu gái cưng của viên quan họ Tạ. Từ nhỏ, Tạ Thuần Khanh đã hay cùng chú về đất Hoa Lư, do đó thân thiết với vị vương gia này. Việc nàng thường xuyên lui tới phủ của vương chẳng phải là do muốn học nghề y như nàng đã nói, mà chẳng qua chỉ vì một người mà thôi. -Phải, vẫn là Thuần Khanh nhớ ta thích gì nhất! Dung Hoa ngước mắt phượng. Nàng đã từng nghe Cẩm Tú kể lại chuyện Tạ Thuần Khanh được Tạ Đức hứa gả cho Ngô Tuấn từ sớm. Nhưng y vẫn hết mực né tránh. Tạ Đức che chở cho y suốt khi từ Trường Yên lên Thăng Long, y cũng không muốn phụ tấm chân tình của ông. Có thể nói, đối với Tạ gia, Ngô Tuấn có món nợ ân tình. Vương gia rời mắt khỏi Dung Hoa đang nội tâm giày xéo, cùng vua về lại bàn hàn huyên, để lại bốn người trẻ lạ lẫm nhìn nhau. Nhật Tôn nhìn nàng, y cau chặt chân mày. Hiếm khi nào y thấy nàng biểu đạt nỗi niềm lên gương mặt. -Lại đây ngồi cùng ta đi, lâu lắm rồi không gặp anh. Mấy lần ta đến nhà chú, anh đều đi đâu mất. Thuần Khanh níu Ngô Tuấn ngồi sà xuống bàn tiệc. Y lén nhìn ánh mắt của Dung Hoa. Nàng chỉ quay đi, lặng lẽ ngồi xuống bên Thái tử. -Thần nữ lúc trước ở Hoa Lư không dự được đại điển, đến hôm nay mới hồi kinh, Thái tử đã lấy được mỹ nhân rồi. Chúc mừng người! Nàng ta quay sang Nhật Tôn, cười nói vui vẻ. Nhật Tôn chỉ gật đầu, khiêm tốn đáp. -Cảm tạ Tạ tiểu thư. -Thái tử phi cũng ít nói hệt như Thái tử vậy, chắc người sẽ thích nàng ấy lắm! Câu nói tưởng chừng như vô tư của Thuần Khanh khiến Dung Hoa phải nhìn vào mắt nàng ta, để thấy được điều gì đó không đơn giản từ cô gái hoạt bát này. -Là ta ít lời. Nàng nhẹ nhàng đáp trả. Nhật Tôn định rót rượu khỏi chum. Dung Hoa liền ngăn lại, nàng nâng ấm trà rót cho y. -Vạn trượng hồng trần tam bôi tửu Thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà. (Hồng trần cuồn cuộn ba chén rượu Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà) Nhật Tôn nhìn nàng. Y biết nàng hiểu y đang nghi ngờ, muốn y chỉ đặt nàng ở vị trí trung cung, y làm thái tử. Cả đời này định đoạt quan hệ vua tôi, lấy đại nghiệp làm trọng mà thôi. Ngô Tuấn nhìn thấy vội thu lại ánh mắt, rót một ly rượu thật đầy mà uống cạn. Hồng trần cuồn cuộn. -Thường Kiệt, anh cũng là lần đầu gặp Thái tử phi đúng không? Dung Hoa hơi giật mình nghe câu hỏi ấy, nàng cố nén hơi thở, tỏ ra bình thản. -Không. Nhật Tôn đặt chén trà xuống bàn, mắt vẫn nhìn thẳng, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. -Ta lúc nhỏ đã từng theo học cùng một sư phụ dạy lễ với Thái tử phi. -À! Những gì sau đó Dung Hoa không cảm nhận được nữa, đầu nàng hơi nặng nề. Chắc là sáng nay nàng đứng lúc lâu dưới nắng, không khéo lại say nắng rồi. Về thời này khí hậu không giống như nơi nàng sống, khiến nàng khó thể thích nghi ngay. -Thái tử phi, người làm sao vậy? Cẩm Tú lo lắng quỳ thụp xuống bên nàng. Dung Hoa lắc đầu xua tay. Nhật Tôn quay sang nàng, sắc mặt đã xanh xao đi nhiều. Chẳng lẽ nàng thực sự đang che giấu gì đó với Ngô Thường Kiệt, đây gọi là có tật giật mình? -Không sao, chỉ hơi chóng mặt một chốc thôi, nhanh lắm sẽ khỏi. Cẩm Tú đưa nàng một chén trà. Nàng hơi nhăn mặt. Trà đắng. Ngô Tuấn lo lắng nhìn nàng ôm trán. Nàng chắc đã say nắng vì đứng nói chuyện cùng y rất lâu ở ngự uyển. Vì y mà nàng phải chịu khổ rồi. -Ngươi đưa Thái tử phi về trước đi. Cẩm Tú chỉ chờ có thế, liền dìu Dung Hoa đứng dậy. Nàng đi khỏi rồi, Nhật Tôn mới chú ý hơn đến sắc mặt của Ngô Tuấn. Lúc này, y lại càng uống nhiều hơn, dù cho Thuần Khanh có ở bên tỉ tê hàng nghìn câu chuyện, vò rượu cũng bị y uống cạn rồi. Trong lòng Nhật Tôn bỗng dấy lên nghi ngờ. Nhưng rồi y lại thở dài. Y thật ra không nên để tâm nàng nhiều đến thế. Nàng chẳng qua chỉ là một Thái tử phi hữu danh vô thực mà thôi. _______ Cẩm Tú vừa trở ra từ tẩm điện, thấy Thái tử vừa bước khỏi kiệu rồng, nàng vội chạy lại hành lễ. -Có chuyện gì? -Dạ không...không có ạ. Sao Điện hạ lại đến ạ? Y chẳng để tâm, đi lướt qua nàng. Cẩm Tú nhìn theo cắn răng. Không ngờ Thái tử lại đến thăm như vậy, nàng không ngăn được y rồi. Nhật Tôn đẩy cửa bước vào, đã thấy tẩm cung vắng tanh, trên bàn gỗ chạm trổ phượng hoàng là tư trang nàng đã rũ bỏ, cả viên lĩnh ngoài thêu chỉ vàng cồng kềnh che đi mình hạc xương mai kia. Y đi hết thảy các phòng, cuối cùng đoán là nàng ở khoảnh sân sau buồng. Thái tử phóng tầm mắt ra nơi ngập tràn thiên nhiên lọt thỏm giữa tẩm điện buồn tẻ, nơi cây lê sừng sững cao, nàng như một con mèo nhỏ, nằm trên nhánh cây to nhất, váy rũ xuống tán cây, lại khiến Nhật Tôn vừa hoảng hốt, vừa ngây người.  -Nàng làm gì trên đó? Dung Hoa ngước khuôn mặt mơ màng nhìn y. Nàng cười. Lại khiến hàng lông mày y cau chặt. -Thần thiếp không biết người sẽ ghé qua, thất lễ rồi. Nhật Tôn gằn giọng. -Xuống ngay, còn ra thể thống gì nữa! Nàng ngả đầu nhìn lên tán cây. Phải, còn ra thể thống gì nữa. Nàng lại không thể thoát khỏi tình cảnh khó xử ban nãy với Ngô Tuấn. Nếu chuyện này còn tiếp tục, y nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nàng không thể rũ bỏ suy nghĩ tai ương sắp ập đến với y là vì mình mà ra. -Thần thiếp không xuống. -Tại sao? Nhật Tôn không thể hiểu sao mình có ngần ấy kiên nhẫn hỏi nàng. -Thần thiếp không biết phải xuống thế nào. Y lặng đi. Nàng nói vậy có nghĩa gì sao? -Vậy nàng lên đó bằng cách nào? Nàng chỉ muốn ngồi ở vị trí ngày xưa Ngô Tuấn vẫn hay ngồi. Từ trên cao ngắm nhìn người mình yêu, sớm hôm trò chuyện. Chỉ là giờ đây, y ở tận nơi xa kia, dù không có bức tường hai thước, cũng không cách nào thấy được y. -Nàng say rồi sao, đừng hàm hồ nữa, mau xuống đây. Dung Hoa vẫn vô định nhìn lá đong đưa, hoa lê rơi đầy trên tóc nàng, như sao đêm điểm trên bầu trời đen kịt. Buồn mãi, nàng chẳng biết rốt cuộc mình buồn vì điều gì nữa. Nàng xoay người, lao xuống đất. Thái tử trừng mắt phi đến, ôm chầm đỡ lấy nàng. -Dương Hồng Hạc! Nàng mở đôi mắt nặng trịch, nhìn y đang ôm lấy mình trong lòng, gọi mình bằng cái tên không thuộc về nàng. Nếu có thể đứng ngoài những tình cảm, những tranh đấu này, nhất định có thể bảo vệ được Ngô Tuấn, bảo vệ cả chính nàng. Nhật Tôn chết lặng trong ánh mắt cơ man là buồn tủi của nàng, y bế thốc nàng lên rồi đi vào trong. -Nàng quen biết Thường Kiệt từ lâu sao? -Chỉ là năm xưa... -Đừng nói dối ta, ta là trượng phu của nàng. Dung Hoa ngước mắt nhìn góc mặt nghiêm nghị của y, nàng tự cười mình. -Người muốn biết đến thế sao? Phải, y muốn biết đến thế sao? Điều lạ lùng gì đang xảy ra với y thế này. -Nàng không nói cũng được. Dung Hoa không nói thật, nàng được y đặt xuống giường đã vội quay lưng đi. Nàng không nói, không muốn bày tỏ, trải lòng cùng y. Dẫu nàng đến đây là để thao túng y kia mà, như cách Thiên Cảm hoàng hậu đang làm, chiếc bóng của bậc đế vương.  Thái tử nhìn nàng quay đi, y không muốn để tâm nữa, quay lưng rời khỏi tẩm điện. __________ Cỗ xe ngựa dừng lại trước Tạ phủ, người đàn ông trung niên bước xuống, đã vội tìm kiếm chàng thiếu niên cưỡi ngựa theo sau. Ngô Tuấn thấy cha làm thinh, y có chút hoài nghi. -Cha, dạo này Hoằng Chân và Chiêu Văn thế nào ạ? Lý Chiêu Văn và Lý Hoằng Chân là con ruột của Khai Quốc Vương Lý Long Bồ, cả hai từ nhỏ đều được dạy võ, để lớn đem quân đi đánh biệt ở biên ải, giữ yên bờ cõi. Ai cũng biết hai người vì lí do gì mà phải đem quân đi biệt. Chẳng phải là do những nghi ngờ tính toán của triều đình này hay sao? -Vẫn ổn. Thấy cha nuôi ít nói hẳn, Ngô Tuấn linh cảm có điều chẳng lành. -Con về phòng... -Con vào nói chuyện với ta. Y biết không thể tránh khỏi cuộc tranh luận này, liền nhìn đôi mắt se sắt lại của ông. Cả hai bước vào gian nhà lớn trong dãy nhà dành cho vương gia, y ngồi xuống rót chén trà mời ông. -Cha có điều chi dặn dò con? -Thường Kiệt, con năm nay đã hai mươi tuổi hơn. Cũng đến lúc nên ổn định, làm quan, yên bề gia thất. Y biết, mọi người đều nói lần này cha nuôi y ra Thăng Long là để sắp xếp cho y và Thường Hiến. -Ta đã xin Bệ hạ suy xét cho con một chức quan to. Người thấy con thân thiết với Thái tử, định ban cho con một chức quan phò tá bên cạnh Khai Hoàng Vương. Lúc này Ngô Tuấn lặng đi, y không biết phải cảm giác thế nào, phản ứng thế nào nữa. Trước giờ y đều chán ghét cảnh quan trường lũng đoạn, cảnh "con quan thì lại làm quan". Y đã muốn bản thân tự được thăng quan tiến chức. -Con muốn đợi thời cơ. -Ta biết thế nào con cũng nói thế. Ông thở dài, vuốt chòm râu bạc. -Nếu vậy, ta thành toàn ước nguyện đó của con, với một điều kiện. Khai Quốc Vương đặt chén trà xuống, nhìn đứa con trai nuôi ông đã thương yêu như con đẻ. -Con thành hôn cùng Tạ tiểu thư đi. Ngô Tuấn cau mày, y thu lại ánh nhìn dịu dàng với cha. -Sao con phải thành hôn với Thuần Khanh? -Ngày mai, bổn vương sẽ hồi bẩm bệ hạ. Cầu ngươi ban hôn cho con. Dẫu sao, con cũng là con trai nuôi của bổn vương, Tạ gia dẫu sao cũng là thế gia. Bệ hạ ban hôn, sẽ là chuyện đại hỉ. -Cha, tại sao phải là bệ hạ ban hôn. -Là vì chính con. Ông đứng dậy, lắc mái đầu điểm bạc. Hậu cung thâm hiểm, Ngô Tuấn có tình với Thái tử phi, họ Dương làm sao bỏ qua cho y. Nếu là hôn sự bệ hạ ban hôn, có thể tránh cho Ngô Tuấn kiếp nạn này. -Vì con ? -Con nghĩ ta không nhìn ra sao? Ta đã một tay nuôi lớn con, con thở thôi ta đã biết có chuyện rồi. Ngô Tuấn lặng đi. -Con và Dung Hoa cũng chỉ là.. -Con còn định đem Dương tiểu thư trốn đi, nếu chuyện này lọt đến tai bệ hạ thì sao? Khai Quốc Vương kiềm nén cơn thịnh nộ, đi lại đặt tay lên vai y, lắc đầu. -Từng ánh mắt con nhìn Thái tử phi, ta đều biết là có ẩn tình. Con ơi là con, tại sao có hàng vạn nữ nhân, cứ phải là Thái tử phi?  Y cắn răng nhìn cha khổ tâm, y cũng khổ tâm nhường nào. -Con và nàng có tình từ rất lâu rồi. -Con không biết người ta là thiên kim nhà họ Dương hay sao? Phải, y đã biết nhưng cố vờ như mình không biết. Y cũng đã tin bản thân mình. -Chuyện này lộ ra ngoài, nhà họ Dương chắc chắn bảo vệ được Thái tử phi, còn con thì sao? Ta làm sao bảo vệ nổi con. Ông ngửa cổ lên trời thở dài, cố nén nỗi đau thương. -Hoằng Chân và Chiêu Văn đã phải ở biệt ở biên ải, chẳng lẽ sắp tới lại là con hay sao? Y nhìn cha, y thấu nỗi đau của cha. Y quỳ xuống dưới chân Khai Quốc vương. -Con biết mình đã làm cha phiền lòng, là con bất hiếu. Nhưng tình cảm con dành cho nàng thì nào có sai? -Không sai! Nếu nàng ta không phải họ Dương thì không sai. Y cắn răng, phải, nàng họ Dương. Nhà họ Dương chuyên quyền đến nhường nào, bao phen làm Nhật Tôn đau đầu, y làm sao không thấu. -Thường Kiệt, ta nuôi còn từ nhỏ đến lớn. Nếu con thương ta thì hãy nghe lời ta...Chuyện này, đến trước hay đến sau thật sự không quan trọng, người ta đã được định sẵn là Thái tử phi, dẫu có bao nhiêu mối tình nơi dân gian thì đến sau cuối, vẫn là vợ của Thái tử thôi. Ngô Tuấn rơi lệ. Y đau lòng, đau lòng vì mình và Dung Hoa, càng đau lòng vì cha nuôi. Ông một đời ẩn nhẫn, đến cuối vẫn muốn ra mặt bảo vệ y. Có thể, cầu bệ hạ ban hôn chính là điều duy nhất ông có thể làm để bảo vệ y. -Con, hãy nghe lời ta một lần. Y cúi gằm mặt, bàn tay y siết chặt. Cả cuộc đời, y chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thành thân với ai khác ngoài Dung Hoa. -Chỉ cần con thành thân với Tạ Thuần Khanh là được, ta không bắt con phải phản bội tình yêu của con. Đến một lúc nào đó, con cũng sẽ có tình thân với Thuần Khanh mà thôi. Chuyện với Thái tử phi, hãy xem như đó chỉ là mảnh quá khứ của thời hoa niên. Để nhớ về, để sùng bái, chứ không phải để cùng ta đi đến hết một đời. Vương gia đợi y mãi, chỉ biết nói thêm một câu. -Con làm như vậy, chính là bảo vệ Thái tử phi, bảo vệ chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ của nàng ta sau này. Cuối cùng, Ngô Tuấn cũng gật đầu. Nước mắt y cũng rơi xuống, theo cái gật đầu đó, vỡ tan. Long Bồ vương gia không đợi cái gật đầu của y rồi mới bẩm báo bệ hạ, ông đợi cái gật đầu đó để biết rằng Ngô Tuấn sẽ không bị ép buộc mà không cam tâm, mà đau lòng cả cuộc đời này. ________ Cánh cửa gỗ mở ra, Dung Hoa vội bước vào. Mùi thơm quế có phần hơi hắc của căn phòng khiến nàng hơi cau mày. Tà váy dài lết đất, nàng nhấc tay áo hành lễ. Nữ nhân đã đứng tuổi ngồi ngay bảo toạ bằng ngọc, gương mặt bà muôn phần phúc hậu, đôi chân mày ngang hiền hòa, đôi môi mỏng và dịu dàng như sương, bà mỉm cười. -Thần thiếp, Dương Hồng Hạc, khấu kiến mẫu hậu. Bà đưa tay ra hiệu miễn lễ, lại chỉ ra chỗ ngồi. -Vẫn là con có hiếu, thường lui đến thăm ta. Nàng cười hiền lắm. Nữ nhân này phúc hậu lắm, ánh mắt dịu dàng như tiên. Không hiểu sao lại chìm vào quên lãng của hoàng đế.  Nàng chợt nhận ra, hậu cung của thiên tử làm sao thiếu mỹ nhân, nhưng trái tim và trí nhớ của thiên tử thì có hạn, nếu người phi tần đã muốn buông tay, thiên tử nhất định sẽ lãng quên. -Thái tử bận việc chính sự, dạo gần đây được bệ hạ ban cho việc xử án. Người hay về nghỉ ngơi khuya. Bà thở dài. -Vua ban cho Nhật Tôn điện Quảng Vũ để xử án. Triều thần phản đối không ít. Ngay cả An Quốc Thượng tướng cũng không thể can ngăn. Xử án không phải là chức trách của Thái tử, xử án ở điện Quảng Vũ lại càng không nên. -Mẫu hậu đừng lo, điện hạ mười bảy tuổi đã làm Giám quốc, chứng tỏ bệ hạ tin tưởng vào thực lực của người. Xử án cũng có cái tốt của xử án, người sẽ biết được nhiều hơn tình hình chốn quan trường khốc liệt. -Con biết nghĩ cho Thái tử như thế ta thật sự an lòng. Chỉ mong con sớm sinh cho nó một hoàng tôn nối dõi. Nghe bà nói đến đây, nàng hơi chạnh lòng. Nàng không biết là bà có hay mối mâu thuẫn giữa Thái tử và nhà họ Dương hay không? Thấy nàng làm thinh, bà hiểu, chỉ mỉm cười rất nhẹ nhàng. -Ta là Chính cung của Bệ hạ, ta hiểu tình yêu không thể gượng ép. Bệ hạ chưa từng nói yêu ta, chưa từng dành ánh mắt thâm tình mà nhìn ta. Nhưng chẳng phải ta vẫn có Nhật Tôn hay sao? Con hãy cho bản thân một cơ hội, cho Nhật Tôn một cơ hội. Đến cuối cùng thì con vẫn cần một hài tử để dựa vào. Nàng hiểu, Mai Hoàng hậu giữa hậu cung này sống cô đơn ra sao, bà sống dựa vào Thái tử Lý Nhật Tôn và Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung mà thôi.  Nếu như có thể như bà, có con, sống vì con của mình, có lẽ chục năm ở hậu cung này sẽ trôi qua ít vô vị đi một chút. -Nếu, con chỉ hỏi, nếu như, Chính cung không có con thì sao? Bà nhìn đôi mắt giày xéo tâm tư của con dâu, dẫu không tỏ ra buồn, bà vẫn thở dài, xếp lại ống tay áo ngay ngắn trên vạt váy lụa. -Giả như Chính cung không có con, thì vẫn là Chính cung. Không có con, Chính cung đó sẽ sống rất khó khăn giữa hậu cung này. Nàng lặng đi, nàng không có tình với Thái tử, nàng chỉ sợ, sinh con sẽ là quyết định sai lầm. -Chính cung đó, nhất định phải sống dựa vào tình yêu của hoàng đế. Mai Hoàng hậu nói câu đó, càng như là tự đau lòng cho chính mình. Có lẽ Mai hoàng hậu từng được hoàng đế sủng ái, nhưng mấy phần là từ thâm tâm. Bệ hạ sủng ái người, mấy phần là tình cảm nam nữ đơn thuần xuất phát từ rung động. Bà thở dài, đưa tay đón lấy chén trà nóng. -Rất nhiều năm về trước, bệ hạ từng gặp một nữ nhân khiến người muốn hi sinh cả mạng sống để bảo vệ. Dù là đỡ cho nàng một nhát dao, dẫu là bị bệ hạ khiển trách, người vẫn một lòng vì nàng. Ái tình đó, không nữ nhân nào có được. Nàng đau lòng nhìn bà, có lẽ, bà cũng từng yêu bệ hạ rất nhiều. Nhưng giờ đây, chẳng còn bao nhiêu. -Có phải con nghĩ, vẫn có Thiên Cảm hoàng hậu cô của con có đúng không? Phải, Thiên Cảm hoàng hậu lúc còn trẻ có gương mặt rất giống nữ nhân đó. Lần đầu bệ hạ gặp, đã gọi "Ngọc Chi". Tiếng bệ hạ gọi lúc đó, có thể làm tan chảy cả hàn băng, có thể làm rung động trái tim biết bao nữ nhân. Nhưng đó vĩnh viễn là cái tên của nàng ấy, một nữ nhân sống mãi trong nỗi nhớ của thiên tử. -Cho nên là, Hồng Hạc, con vẫn còn trẻ, Thái tử cũng còn trẻ, hai con hãy cùng nhau bắt đầu một cuộc đời dài rộng phía trước. Rồi sẽ có lúc, con hiểu ái tình nơi thâm cung này đáng trân quý đến nhường nào.