Trần nhà lạnh tanh. Căn phòng tân hôn rực đỏ. Nàng đứng dậy đi ra phía sau buồng, nơi một chiếc cửa gỗ đẩy ngang dẫn ra một mảnh sân vườn nho nhỏ, có cây lê đang độ ra hoa trắng muốt, nhuộm trắng cả khoảnh sân. Dường như cây đang cộng sinh cùng một thân đa, làm cho cây lê to lớn hơn bao giờ hết, có cả hoa và rễ cạn trông vô cùng đồ sộ. Nếu nàng không đoán nhầm, nó cũng có tuổi đời quá trăm năm. Những người xây kinh thành chắc đã không dám đốn bỏ đi nên nó vẫn nằm giữa một khoảnh sân trống trong điện. Hoa lê thật đẹp, đơn thuần mà tinh khiết. Nàng từng nghe, hoa lê tượng trưng cho tình yêu mới chớm, nàng bỗng nhớ đến y, thiếu niên lang với đôi vai rộng. Y với nàng có lẽ vĩnh viễn không còn cách nào vãn hồi. Nàng cúi người nhặt những cánh hoa rơi, phượng quan có chút xô lệch khiến tóc bị kéo đau điếng. Dung Hoa ngửa cổ thở dài, đưa tay tự gỡ phượng quan vàng nặng trịch, đặt xuống thềm. Mái tóc nàng lại đen dài xoã xuống, điểm bởi chuỗi ngọc lấp lánh như sao đêm. Ngô Tuấn từng nói, nàng luôn thích những món trang sức nho nhã như thế này. Nếu Thái tử có chê nàng, nàng cũng đành chịu. Trái tim nàng không đặt ở Thái tử. Lãnh diệm toàn khi tuyết, Dư hương sạ nhập y. Xuân phong thả mạc định, Xuy hướng ngọc giai phi. (Đẹp lạnh thua chi tuyết Áo lộng ngát thơm hương Gió xuân nào biết được Thổi về hướng quân vương.) -Nàng ở ngoài đây làm gì? Dung Hoa giật mình quay phắt lại, nàng cuống quýt đứng lên, không may giẫm phải giá y cồng kềnh. Thái tử ập đến đỡ lấy nàng, mái tóc nàng mềm mại lướt qua bàn tay y. Nhật Tôn lần đầu cảm nhận được cái mong manh của một người con gái. Nhưng quan trọng, nàng lại đọc được tương lai trùng trùng của Thiên tử Đại Việt. Nàng vội đứng vững lại, lùi lại mấy bước. Người này, sẽ đối xử với nàng như thế sao? -Là thần thiếp.. Nàng nói ngượng ngùng. -Không sao. Lần nào nàng gặp ta cũng là ánh mắt xa cách như vậy. Chắc là y nhắc đến lần gặp mặt đó ở ngoài Thăng Long hai năm trước, lúc y vô tình bắn chết một chú nai nhỏ. Lúc sáng ở lễ sắc phong, ngoài Thái tử thể hiện rõ vẻ kinh ngạc, Dung Hoa lại vô ái vô ưu, lạnh lùng không để y vào mắt. Đọc tương lai của y rồi, nàng mới biết lần đầu gặp y đã là một điềm báo cho cuộc bể dâu phía trước. Y bắn chết con nai nhỏ đó, giống như mai đây tước đi tự do tự tại đời này của nàng. Y thu lại ánh mắt dịu dàng, quay vào trong. -Vào trong đi, bên ngoài trở lạnh. Dung Hoa hít một hơi rất sâu, nhìn bàn tay mình. Thái tử, sau này kế vị sẽ chính là Lý Thánh Tông lưu danh sử sách. Nàng lại chính là Hoàng hậu của y. Phải, từ chính ngay lúc này, Dung Hoa đã biết con đường phía trước của mình gian truân đến nhường nào. Cũng chính là lúc nàng biết, đoạn đường này nàng phải đi một mình, xa không thấy đích. Theo vào trong, nàng thấy thái tử đã ngồi xuống giường loan, y nhìn nàng đứng cách xa mình. -Nàng, bao nhiêu tuổi? Nàng ở thời đại này, chỉ mới mười bảy tuổi. Vậy là nàng nhỏ hơn y một tuổi. Xem ra Thiên Cảm hoàng hậu đã rất mãn nguyện với cuộc hôn nhân này. Nhật Tôn không nhìn nàng, nhìn nàng khiến y nhớ đến thế lực họ Dương Đức đang ngày càng lũng đoạn triều chính kia. Nàng khiến y thấy không thoải mái. -Được rồi, đi ngủ đi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm lắm. Nhìn Thái tử đã nằm yên vị, mắt nhắm lại rồi nàng mới lẳng lặng đi lại giá cởi đi giá y cồng kềnh. Dung Hoa đặt bàn tay lên viên lĩnh đỏ thêu phượng hoàng, từng viên châu đính trên vai áo sáng ngời. Nàng từng ngỡ, một đời này sẽ vì Ngô Tuấn mà mặc giá y, vì Ngô Tuấn mà trở thành một người vợ hiền thảo. Nằm trên lớp đệm dày ấm áp, nàng lại thấy mình thương cảm bản thân. Nàng hiểu, trượng phu của mình căm ghét gia tộc của mình thế nào. Nàng không được phép bi luỵ y, vì có một lúc, y sẽ chọn một là nàng, hai là ngai vàng và quyền lực của y. Nàng chỉ nhớ một người da diết, sợ thiếu niên lang sẽ đau lòng. Sợ y ngồi trên cây một mình, chờ nàng đến bên bức tường hai thước. Dung Hoa lại khẽ cười. Hi vọng, y rồi sẽ hạnh phúc. -Sao nàng lại cười? Nàng nhìn sang, lại thấy ánh mắt y phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ. -Thần thiếp vui. -Vì nàng được làm Thái tử phi sao? Nàng lắc đầu. -Vì hi vọng cuộc sống sau này sẽ bình an. Ngày hôm nay, chắc là khởi đầu của những chuỗi ngày đau thương trước mắt. Nàng dẫu sao vẫn mong muốn y mãi mãi đối xử dịu dàng với mình như lúc này. Nhật Tôn hơi trầm ngâm. Nàng chỉ mong muốn như vậy sao, rằng cuộc sống này sẽ an yên. Hay đây lại là một chiêu trò của nhà họ Dương? Muốn y mắc bẫy mỹ nhân. Không, y sẽ không bị họ sai khiến. Nhất định, y sẽ không yêu nàng. -Ngủ đi. Thấy Thái tử quay lưng lại với mình, nàng lại lặng lẽ rơi nước mắt. Không biết, Ngô Tuấn sẽ ra sao, sẽ làm gì để quên nàng. Người đi cùng mình những năm tháng thanh xuân, lại sẽ là người vì không có mình mà tương lai hiển hách. Còn nàng, số phận này đã định đoạt những điều hiển nhiên. _______________ Nàng hành đại lễ với vua và Thiên Cảm Hoàng hậu. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không lộ chút tâm tư. -Thái tử phi đã vào cung, hãy cố gắng sinh cho Thái tử thật nhiều hoàng tôn nhé. Nàng nhã nhặn cúi đầu vâng theo, lại nhìn sang Nhật Tôn chẳng có tia cảm xúc. -Thần nhi còn chuyện còn chưa giải quyết xong, xin phụ hoàng cho phép con rời đi sớm. -Được, chuyện quốc gia đại sự vẫn là quan trọng hơn. Con đi đi. Thái tử phi cứ ở lại trò chuyện cùng trẫm và hoàng hậu. -Thái tử phi đi cùng Thái tử đi, có như vậy mới bồi đắp tình cảm được. Thiên Cảm hoàng hậu lúc này mới lên tiếng, trìu mến nhìn nàng, nàng chỉ khẽ cười. Vua vuốt chòm râu đã điểm bạc. -Nhớ năm đó, cô mẫu của con vừa vào cung làm gì được làm Hoàng hậu? Cũng phải cùng ta trải qua bao sương gió mới có ngày hôm nay. Nàng nhìn vua hiền từ nhìn hoàng hậu, ánh mắt nhăn nheo trao nhau rồi cười. Quả thật nếu có cùng với nhau yêu thương đến đầu bạc, hoàng hậu hay phi tần, đều chẳng quan trọng hay sao? -Con đi trước, thưa phụ hoàng. Nhật Tôn chẳng thể nhìn nổi quá mười khắc, chỉ muốn bỏ đi. Từ nhỏ y đều nghĩ, Kim Thiên Hoàng Hậu thân mẫu của y, mới chính là người cùng phụ hoàng đi qua giông bão. Cuối cùng người lại quên mất Chính cung Hoàng hậu rồi. *Cứ theo sử chép thì thời Lý Thái Tông, các quan không tâu vua rằng "Thưa bệ hạ!" mà nói rằng "Thưa triều đình!", để đảm bảo tính dễ hiểu và dễ nghe cho truyện, tác giả xin được gọi là bệ hạ. Dung Hoa không cố đuổi theo bước chân dài rộng của Nhật Tôn, chỉ lặng lẽ đi phía sau. Y đi mãi, rồi quay phía sau tìm nàng. Thấy nàng đi không kịp, y bất lực mà đi chậm lại đợi nàng đi tới. -Nàng mệt sao? Mệt thì về phủ.. -Thần thiếp không mệt. Thái tử bận có thể đi trước, thần thiếp sẽ đi dạo quanh ngự uyển một lúc sẽ về sau. Y nhìn đôi mắt nàng gai góc. Quả không hổ danh là người nhà họ Dương. -Được, tuỳ nàng. Dung Hoa đứng lại khẽ cảm thán. Y đi nhanh thật, thoáng chốc đã đi hết hành lang dài vô tận kia, biến mất sau tầng tầng lớp lớp cổng cung. Không đuổi theo y cũng được, tình cảm của y nàng cũng không cần tìm kiếm. Còn chưa rời đi mấy bước, nàng đã gặp Tham tri đại nhân đứng ngay một cung, như là đợi nàng đi về. -Cha. Ông chắp tay sau bộ lễ phục dài cồng kềnh của một chức quan to, đi về phía nàng. -Con vừa thỉnh an bệ hạ và cô của con sao? Nàng biết ông đến đây để hỏi điều gì. Nàng cũng không biết được người đàn ông này đối với nàng mấy phần là yêu thương, mấy phần, là sử dụng nàng như một con cờ trên vũ đại chính trị. -Hôm qua con và Thái tử không xảy ra chuyện gì cả, dĩ nhiên vẫn chưa đụng vào người. Ông gật gù. Dường như ông đón nhận chuyện này dễ dàng hơn nàng nghĩ. Chắc hẳn đã có suy tính. -Đúng như dự đoán của ta. Phải, có vị quan nào mà không tính kế? -Thái tử biết ta sẽ đưa cả con và em gái con tiến cung, nên nhất định sẽ chọn một trong hai đứa con mà sủng ái, hòng chia rẽ chính nội bộ họ Dương chúng ta. Nếu thái tử sủng ái con, đại tiểu thư của ta thì sẽ dễ bị chuyên quyền. Thái tử rõ ràng sẽ sủng ái em gái con. Nàng lặng đi. Bọn họ từng đường đi nước bước đều đã được tính toán. Nàng chỉ muốn hỏi. Chẳng lẽ ông chỉ cần nàng tiến cung chỉ để một lần chạm vào Thái tử, đọc được tương lai của Thái tử hay sao? Nếu vậy chẳng cần nàng tiến cung, chỉ cần một buổi yến tiếc thôi kia mà. -Sắp tới em gái con tiến cung rồi, nhất định chúng ta phải nội ứng ngoại hợp. Hồng Hạc, con nhất định phải nhớ con là người họ Dương. Nàng sẽ mãi mãi là Dương Hồng Hạc, nếu như không gặp lại y giữa cấm cung bao la này. Y vẫn như lần đầu nàng gặp, nước da trắng, gương mặt anh tuấn, sống mũi thẳng tắp và đôi mắt sâu hút. Chỉ là lần này, y mặc quân bào, người cũng chỉnh tề hơn. Trông y, cũng hốc hác đi. Thấy nàng tiến về ngự uyển, Ngô Tuấn trân trân ánh nhìn, chẳng thể nhấc nổi cánh tay. -Dung..., Thái tử phi. Y gật đầu chào nàng. Khiến nàng không thể không đau lòng. -Ngô Tuấn. Nàng đáp, cố gượng một nụ cười. -Ở đây rồi, người đừng gọi thần như thế. Thần là Thường Kiệt. Con nuôi của Khai Quốc Vương, vậy xét ra, bây giờ giữa y với nàng là quan hệ gì đây. -Được, Thường Kiệt... Nàng gọi ra sao lại nghe xa lạ vạn phần. Lúc này trong nàng lẫn lộn biết bao cảm xúc. Nàng đã từng hứa với chính mình, sẽ không bao giờ nhớ đến y nữa, sẽ không giữ y trong lòng nữa, vì vận mệnh của chính mình, của y, vì cả sứ mệnh bảo vệ non sông của y. Nàng phải để y sống. Nếu triều đình phát hiện ra y có quan hệ tình cảm với Thái tử phi, triều đình sẽ làm gì y? -Người...vẫn ổn chứ? Ngô Tuấn lặng lẽ. Y đã tiều tuỵ đi rồi. -Vẫn ổn... -Hôm nay là ngày cha nuôi thần được hồi kinh. Nàng gật gù, ban nãy vua cũng đã nhắc đến yến tiệc hôm nay. Nàng vốn nghĩ sẽ không gặp lại y ở hoàn cảnh này. -Vậy cuối cùng, người, vẫn là Thái tử phi sao? Điều hiển nhiên đã rõ rành ràng, câu hỏi của y như nhát dao cứa vào tim y và cả nàng. Nàng nhận ra y nhẫn tâm biết mấy khi cố tình nói ra điều nàng muốn lảng trốn. -Phải. Y biết, mình vô vọng khi đứng trước nàng, giờ đây đã là Thái tử phi. Nàng dù có vui, có buồn, y cũng không có tư cách để chở che cho nàng. Đến lúc này y mới biết mình vô dụng đến nhường nào. -Em không tiện ở lâu. Nàng sợ hãi không khí ngộp ngạt, vội nhấc váy rời đi. Ngô Tuấn vội gọi nàng, khắc khoải. -Dung Hoa. Y trầm ngâm, y ước gì mình có thể nhìn thấy gương mặt nàng lúc này. -Ta  mong nàng bình an... Nàng như chết lặng, giây phút đó bao nỗi nhớ như ùa về, nhớ nhung vòng tay y, nụ cười y. Nàng đều phải mạnh mẽ vượt qua, giờ đây hai thân phận đã khác biệt nhường nào. Tà áo nàng rời khỏi tầm mắt y, cũng là lúc y tự cười chính bản thân mình. Y quả thật quá ngông cuồng khi trước đây từng nghĩ, nàng nhất định sẽ được gả cho y. Vậy mà khi tình yêu mười năm đã trưởng thành, lại phải nhìn người ấy ở bên người khác. ___________ Nhật Tôn ngồi xuống chiếc bàn tiệc chuẩn bị sẵn cho mình, nhìn sang chỗ bên cạnh trống không. -Thái tử phi đâu? Cẩm Tú nghiễm nhiên không biết. Thái tử có chút quanh co suy nghĩ. Có khi nào vì y bỏ lại nàng mà nàng đi lạc hay không? -Thái tử, đã lâu rồi mới gặp con! Nhật Tôn vội đứng dậy, cầm ly rượu kính cẩn đáp lại. -Vương gia đã về ạ. -Lúc trước con suốt ngày đi theo ta đòi ta dạy làm thầy thuốc. Hôm nay đã lớn thế này rồi, lại còn vô cùng anh tuấn, rất giống phụ hoàng con lúc thiếu thời. Ông cười lớn, khiến y cũng thâm tâm vui vẻ. -Đúng là Long Bồ vẫn nhớ chuyện cũ hơn ta! Hoàng thượng bước vào, cả gian phòng đều đứng dậy hành lễ. Người xua tay, đi lại ôm chầm người em trai ruột thịt. -Đã lâu không gặp, hoàng huynh vẫn khoẻ, ta rất mừng. -Nào khoẻ được như Long Bồ, sống thanh tịnh, lại trường sinh. Nhật Tôn nhìn phụ hoàng vui vẻ, trước giờ giữa triều người chưa từng cười nhiều đến thế. Y hiểu được tình thủ túc là gì. Năm xưa loạn Tam vương đoạt quyền, dù Khai Quốc Vương đứng ngoài cuộc nhưng vẫn là một hoàng tử, phụ hoàng đã buộc phải đẩy người đi xa. Nhưng nói xa đâu, Khai Quốc Vương lại được ở cùng Lê thái hậu ở Hoa Lư, là mẹ ruột của hai người. *Lê Thái hậu đây chính là công chúa Phất Ngân trong Ngày Hoa Lư Ngược Gió. Lúc này, Dung Hoa mới bước vào điện, theo phía sau là Ngô Tuấn. Bỗng Nhật Tôn nhìn biểu cảm của bằng hữu, lại thấy như có chuyện gì khuất mắt đằng sau. -Tham kiến Bệ hạ, Khai Quốc Vương. Thấy Ngô Tuấn gọi người này là Khai Quốc Vương, nàng mới biết đó là hoàng đệ của bệ hạ liền hành lễ. -Đây chính là Thái tử phi mới sắc phong của Thái tử đúng không? Nàng lẳng lặng cúi đầu hành lễ rồi nhìn về phía Nhật Tôn. -Nàng sang bên này đi. Nàng ngoan ngoãn nghe lời. Bỗng phía dưới chân nàng xuất hiện một con mèo lao đến, nàng vội tránh nó liền ngã nhào. Ngô Tuấn nhanh như chớp lao đến đỡ lấy nàng, không ngờ được Thái tử cũng đang đưa tay toan ôm lấy Thái tử phi của mình. Đôi chân mày Nhật Tôn cau lại, nhìn sang hai người bàng hoàng chạm ánh mắt nhau. -Vàng! Không được nghịch như vậy! Dung Hoa vội thoát khỏi bàn tay của Ngô Tuấn, nàng quay về phía nữ nhân vừa xuất hiện. Nữ nhân này còn trẻ lắm, lại có chút cao quý của một thiên kim. -Là Thuần Khanh sao? Khai Quốc Vương vui mừng gọi, cố xua tan không khí ngộp ngạt vừa rồi. Ngô Tuấn quay sang nàng ta. Thuần Khanh là cháu của Tạ Đức, người che chở cho y từ lúc y lên kinh thành.  Tạ Thuần Khanh bước vào, hành lễ xong lại tiến đến gần Dung Hoa. Ngô Tuấn đi lên trước một bước, chắn trước nàng. -Sao Tạ tiểu thư lai mang cả mèo vào điện thế này? Nhật Tôn lẳng lặng nheo mắt quan sát. Như thể người bằng hữu này của y đã quen biết Dung Hoa từ trước rồi.