Nàng trở về từ cung Mai Hoàng hậu, mang nỗi buồn man mác. Kiếp sống người phụ nữ nơi thâm cung quả thật quá buồn tủi, quẩn quanh đợi mãi một người chẳng nhớ đến mình. Còn nếu không đợi nữa, sẽ chỉ còn là những ngày tháng bạc bẽo trôi qua vô định. Con mèo vàng từ đâu chạy đến, cuốn dưới chân nàng. Dung Hoa nhận ra nó, con mèo suýt nữa đâm vào nàng ở yến tiệc đón Khai Quốc vương. -Thái tử phi. Là Khai Quốc Vương, nàng cúi đầu hành lễ với ông. Ở lâu ở xa kinh thành, gương mặt của Khai Quốc Vương ít nhiều đã không còn vẻ cao cao tại thượng của bậc vương giả, chỉ còn ẫn nhẫn, li tâm. -Người đến thỉnh an Mai Hoàng hậu sao? -Vâng, thưa vương gia. Thấy nàng kiệm lời, vương cũng gật đầu, lẳng lặng mãi mới bật ra câu nói. -Ta sắp trở về Trường Yên rồi, đến từ biệt bệ hạ. Kiếp này không biết còn bao lần đến được đất Thăng Long lần nữa. -Người đừng nói như vậy, người vẫn còn khoẻ mạnh lắm, vương gia. Nghe người nói như vậy chắc các vương tôn sẽ buồn lắm. Ông cười gật gù, nhìn ánh mắt có thể khiến người khác muốn an ủi, vỗ về. Nữ nhân này vô cùng ấm ấp. Nàng hơi khó hiểu nhìn ông. Ông xua tay. -Thôi, không mất thì giờ của người nữa. Ta từ biệt người ở đây vậy. -Vâng, chúc người thượng lộ bình an, vương gia. Dung Hoa vừa đi mấy bước, Khai Quốc Vương đã à lên. -Ta đã định ngày thành hôn cho Thường Kiệt và Tạ tiểu thư rồi. Nàng vẫn không quay lại, hơi quay ra sau cúi đầu chào ông rồi rời đi. Khai Quốc Vương thở dài. Không phải ông muốn tiết lộ điều chi, cũng chẳng mang ác ý gì, ông chỉ muốn thăm dò xem tình cảm này rốt cuộc đến mức độ nào. Nếu chỉ là Ngô Tuấn đơn phương nàng thôi thì tốt. _____________ Nàng bước qua cổng sơn son thếp vàng, đã bắt gặp Nhật Tôn từ ngoài trở về. Y chẳng để mắt, lạnh lùng đi ngang qua nàng, rồi bất chợt quay lại. -Nàng đến thỉnh an mẫu hậu? Y ngửi thấy mùi hương quế nơi cung bà. Nàng gật đầu. -Thái tử bận chính sự, thiếp đi thăm người cho người nguôi nỗi nhớ. Nhật Tôn cười khẩy trong lòng. Lại còn cố lấy lòng mẹ y. Thì ra thủ đoạn này của nữ nhân họ Dương này cũng không tầm thường. -Được, tối nay ta đến chỗ của nàng. Nàng cứ chuẩn bị. -Hôm nay... Y nghĩ nàng làm như vậy để được y sủng hạnh hay sao? Nàng gọi y lại, bàn tay nàng nắm chặt lấy nhau, đôi mắt kiên cường. Nhật Tôn quay lại nhìn nàng. -Chuyện gì? -Hôm nay thần thiếp không khoẻ, không hầu hạ được người. Y chẳng nói chẳng rằng, rời đi. Cẩm Tú chạy đến chỗ nàng. -Thái tử phi, chị không khoẻ ở chỗ nào sao? Nàng lắc đầu. Bây giờ trong lòng nàng lẫn lộn bao nhiêu là cảm xúc. Nàng không muốn ở bên Nhật Tôn lúc này. -Không sao, chúng ta vào trong thôi. Cẩm Tú ngập ngừng, sóng bước cùng nàng, rồi lại lặng lẽ hạ giọng. -Hôm nay em đã gặp Thường Hiến, không biết, chị đã hay tin... Nàng biết là Cẩm Tú muốn nhắc đến điều chi, chỉ vô định mỉm cười, thất thểu nhìn mây trời ảm đạm. -Tạ Thuần Khanh đó là người thế nào, em có biết không? Cẩm Tú nhìn vào đôi mắt ngấn lệ ấy, chỉ biết nắm chặt tay chủ tử. -Tạ tiểu tư từ bé luôn theo Thường Kiệt đại nhân.  Nàng chỉ lẳng lặng thở dài. -Chị, đừng quá đau lòng. Có khi Thường Kiệt đại nhân thành hôn rồi, chuyện của hai người mới có thể xếp vào dĩ vãng. Âu cũng là chuyện tốt. Nếu được như vậy, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? -Chị không sao. Nếu Ngô Tuấn có thể cả đời bình an, sau này lập nên chiến công lừng lẫy... Nói đến đây, nàng lặng đi. Y sẽ phải gặp tai ương lớn nhất cuộc đời mình, một bước ngoặt vô cùng lớn để sinh ra một Lý Thường Kiệt lãnh huyết, thượng cổ ghi danh. Nàng làm sao có thể bảo vệ y đi đến cuối con đường này... * Thái tử ngồi xuống thư án, nhìn tổng quản nội quan. -Hôm nay ngoài việc trên triều báo, còn có gì không? -Hồi Thái tử, không có điều chi nữa. Ngoài việc Khai Quốc vương trở về Hoa Lư. Y gật gù. Y thông minh đến mấy cũng không thể hiểu nỗi đôi mắt u buồn ấy. Nhưng y không muốn hỏi nàng. -À. Hôm nay Khai Quốc Vương đã xin Bệ hạ tứ hôn cho Thường Kiệt đại nhân và tiểu thư Tạ Thuần Khanh, thưa Thái tử. Ánh mắt Nhật Tôn se sắt lại.  Y đoán không sai mà. Nhật Tôn gập mạnh quyển chiếu, khó chịu đứng bật dậy ra ngoài Y giận dữ vì điều gì? Vì hiếu kì không được giải đáp mối quan hệ giữa nàng và Thường Kiệt. Hay vì chính mối quan hệ giữa nàng và bằng hữu y. _______________ -Khấu kiến Thái tử. Dung Hoa nghe, liền quay phắt sang phía cửa. Nhật Tôn tiến vào, thấy nàng sửng sốt, thâm tâm y thấy không vui. Cứ như nàng không chào đón y. -Nàng thấy ta đến nên không vui sao? Quả thật nàng thấy không vui, nàng đã nói muốn ở một mình. -Thần thiếp không dám. Y ngồi xuống bàn trà, rót lấy một chén. -Ngày mai em gái nàng sẽ tiến cung. -Em gái thần thiếp tính tình hoạt bát đáng yêu, nhất định sẽ hầu hạ người chu toàn. Chén trà bị đặt mạnh xuống, Nhật Tôn quay sang phía nàng. -Nàng như vậy là đang trốn tránh trách nhiệm của một Thái tử phi? -Thần thiếp không trốn tránh, chỉ là sợ người sẽ nghĩ thần thiếp đang giăng ra cái bẫy của nhà họ Dương. Nàng không vui, nói lời cay đắng với Nhật Tôn cũng không thể khiến nàng nhẹ lòng hơn. -Nàng như vậy là vì Thường Kiệt sắp thành hôn với Tạ Thuần Khanh có đúng không? Dung Hoa thoáng bất ngờ, nàng nhìn đăm đăm vào đôi mắt Thái tử. Y càng bất ngờ hơn, trước giờ chưa từng có ai dám nhìn y đầy trách móc và oán hận đến thế. -Thái tử nghĩ nhiều rồi. Nàng toan rời đi. Y đưa tay giữ chặt nàng lại, gằn từng câu chữ nói với nàng. -Nếu hôm nay nàng bỏ đi, đừng trách đoạn đường sau này của nàng sẽ tàn khốc. Nàng hiểu. Nàng đều hiểu những gì y nói. Một lần nữa ảo ảnh lại vuột qua trước mắt nàng. Thêm nhiều những mảnh tương lai rời rạc về nàng, về y, về Ngô Tuấn. Chuyện này sẽ đi đến như vậy sao? Càng đi càng bi ai. Y nói thật, nhìn vào đó, nàng biết nếu lúc này nàng rời đi, con đường trước mắt sẽ đơn độc biết nhường nào. -Thái tử, chuyện của thần thiếp và Ngô Thường Kiệt vốn chẳng có gì, xin đừng vì đó mà bận lòng. -Vốn chẳng có gì? Nàng nghĩ y không biết hay sao? Rằng hai người đã quen biết nhau ngần ấy năm như thế. -Đoạn đường phía trước của người, sẽ không có thần thiếp đâu. Cho nên xin người đừng để thần thiếp trong lòng. Cánh tay Nhật Tôn lơ lửng giữa không trung, cuối cùng, y buông nàng ra.  Mãi đến khi tà long bào khuất khỏi thềm cửa, nàng mới cảm thán chính bản thân mình. Thì ra để tránh khỏi những tai ương cho Ngô Tuấn, cho cả Đại Việt, nàng buộc phải nhẫn tâm với y. Chỉ khi Lý Nhật Tôn không để nàng ở trong lòng, Nhật Tôn và Ngô Tuấn mới có thể cùng nhau bảo vệ Đại Việt. Con đường sau này của Ngô Tuấn chính là con đường của Đại Việt. Nàng làm sao có thể dám vì bản thân mình cô độc mà hi sinh cả cơ nghiệp thiên thu của Đại Việt kia chứ... _____________________________ Ngô Tuấn hôm nay mặc giáp phục, ánh mắt hằn lên nỗi u uất khó tỏ cùng ai. Hôm nay diễu binh trên phố, y được phân nhiệm vụ trấn một đoạn đường. Hôm nay là ngày Dương Hồng Linh, con gái út của Tham tri bộ Lại tiến cung làm thiếp của Thái tử. Chuyện này y chẳng nghe thái tử nhắc đến. Dạo gần đây y thấy Nhật Tôn hơi  xa cách với mình. Cửa cung lại một lần nữa mở rộng chào đón một nữ nhân. Lần này không yến tiệc linh đình, sân rồng rộng mở như lần trước, vì chỉ là lễ nạp thiếp cho Thái tử mà thôi. Ngô Tuấn phụng sự hộ tống Dương phu nhân vào cung. Cũng chỉ có mấy người hầu cận đi theo, khiến cho tâm tình của Dương Hồng Linh không tốt lắm. -Thần thiếp khấu kiến Thái tử, Thái tử phi. Ngô Tuấn lén nhìn lên cao, nơi nàng đang đứng bên cạnh Đông Cung thái tử, đôi mắt lại bần thần không cảm xúc. Từ nhỏ Hồng Linh đã luôn đối chọi với Dung Hoa, khiến bao lần nàng ấm ức bật khóc với y. Tuy Dung Hoa càng lớn, nàng càng không còn chấp nhặt với Hồng Linh nhưng cô em gái này vẫn luôn xem nàng là cái gai trong mắt, luôn tìm cách loại bỏ. Hôm nay Dung Hoa của y vẫn xinh đẹp như vậy, dù tân nương kia mới là người rực rỡ hơn. Sao hôm nay đôi mắt mang nét buồn của nàng càng thương tâm khi nhìn thấy y, giờ đây đã ở hai địa vị quá đỗi khác biệt. Yến tiệc nhỏ vẫn còn vang tiếng nhạc vui mừng. Cũng là lúc Dung Hoa cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Nàng không biết vì sao mình lại vui khi trút bỏ số phận bên cạnh bậc đế vương này. Nếu nàng đã không thể yêu Lý Nhật Tôn, hãy để Dương Hồng Linh làm điều đó. Cả hai đều là người nhà họ Dương, dù Thái tử có sủng ái ai, kết quả đều sẽ như nhau. Đi mãi đến hồ nhỏ trong vườn, nàng nhìn quanh rồi leo lên một thân cây si to, cố trèo lên nóc tiểu đình. Vừa mới định yên vị, một bóng đen bên cạnh đã làm nàng hoảng hồn suýt ngã. Bàn tay kia nhanh như chớp giữ nàng lại. Rồi hai ánh mắt chạm nhau. Ngô Tuấn đang nằm trên mái ngói, sững sờ giữ lấy nàng. Dung Hoa càng bàng hoàng hơn, làm sao có thể gặp được y giữa tầng tầng lớp lớp cung phủ này. Thấy nàng đã ngồi vững, Ngô Tuấn thu tay về, ngồi thẳng dậy, tránh nhìn nàng. -Thái tử phi làm sao leo lên được đây? Nàng nhìn vào thân cây si, rồi chỉ lẳng lặng đáp. -Tại phong noãn nguyệt quang đích đích điểm.* Cảnh sắc đêm nay thật trong lành, chỉ là muốn đến một nơi người trong hoàng cung này không đến được. *Trăng sáng trên cao, gió lại ấm áp. Cả nàng và y đều không muốn rời đi. Y biết, nàng muốn bay khỏi bốn bức tường son, nàng muốn trốn khỏi những con người nơi thâm cung sâu như biển. Ngô Tuấn ngập ngừng, rồi cũng hạ giọng. -Hồng Linh từ nhỏ đã không hoà hợp với nàng, sau này lại chung chồng, không biết sẽ ra sao. Y nói bằng chất giọng lạnh tanh, nhưng sao nàng lại thấy ngần ấy lo lắng trong ánh mắt phản chiếu sao trời của y. Nàng cười, ngửa đầu nhìn lên trời đêm. -Anh có thấy những vì sao kia không? Ngô Tuấn gật đầu, cũng nhìn theo. -Chúng ta chỉ nhìn thấy những vì sao sáng nhất. Đó là vì chúng ta muốn thấy chúng. Nhưng nếu anh nhìn lâu hơn, anh sẽ thấy nhiều ngôi sao khác nữa. Y cũng nhẹ lòng, hiểu ý tứ sâu xa mà nàng muốn nói. -Ngôi sao mà nàng muốn nhìn thấy, không phải là địa vị chính cung hoàng hậu hay sao? -Chính cung hay không chính cung, chẳng phải nhà Lý đều có tục đa hậu hay sao? Nghe đến đây, Ngô Tuấn vội cau mày đưa tay giữ vai nàng, rồi mắt y nhìn xung quanh. Ngay lúc này, kề sát vào y, nàng vẫn không thể tin mình vẫn nhớ y nhiều đến như vậy. -Nàng không được nói với bất kì ai điều này, đó là khi quân phạm thượng. Nàng gỡ tay y ra, thở dài. -Nàng hãy hứa với ta, là không bao giờ được làm điều ngu ngốc này nữa. Hứa sao? Làm sao hứa được khi để bảo vệ y và giang sơn này, nàng đã phải rũ bỏ bất kì tình cảm gì ở Nhật Tôn, rũ bỏ cả tương lai làm hoàng hậu của nàng, để sống cuộc đời vô vàn cô độc. Giờ này chắc đã đến giờ viên phòng của Thái tử và Hồng Linh, nàng vẫn mong em gái nàng ở kiếp này có thể thay nàng gánh vác sứ mệnh của gia tộc. Cả hai cùng im lặng ngồi trên mái đình rất lâu, rất lâu. Cho đến khi trăng sắp lặn, sao đã bị khoả lấp. Chỉ là nàng và y đều không biết bắt đầu như thế nào để từ biệt đối phương. -Mấy tháng qua, anh vẫn luyện tốt kiếm pháp chứ? Y gật gù, chậm rãi xoa bàn tay chai sạn. -Nghiên cứu binh thư mới là thứ ta chú trọng lúc này. Ta dần ngộ ra, để lên được vị trí cao hơn, không thể mãi là một tên binh sĩ đấu kiếm giỏi. Phải là một người mà thiếu đi, cả đội quân sẽ như rắn không đầu. Dung Hoa mỉm cười, nhìn y đã trưởng thành thêm một chút. Nhìn thấy y bước ra khỏi đau thương mà đi tiếp, có lẽ là điều đẹp đẽ nhất nàng thấy được từ khi ngồi lên vị trí Thái tử phi. -Anh hãy đem những gì mình học được, bàn luận với Nghĩa Thành tướng quân, Thái tử, đặc biệt là Hoàng thượng trong những buổi đàm đạo binh thư, như thế mới khiến bản thân mình là một lựa chọn, mới khiến họ nhớ đến anh. Y gật đầu. Lúc này rồi, nàng vẫn lo lắng bước đi cho y, như cách nàng vẫn làm từ xưa nay. -Ta không thể ở bên nàng, nhưng được nhìn thấy nàng vẫn sống tốt, ta thật sự vui mừng. Ánh mắt vui mừng là đây ư? Nàng nhìn cái tối tăm trong đáy mắt ấy, gượng gạo cười. Ngô Tuấn đau đớn nhìn nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, nàng nhìn ra xa xăm, lệ nhoèn đến nỗi cả không gian như mờ ảo đi. -Tường son quả thật cao quá, không thể ngồi trên cây mà ngắm được người bên trong. Ngô Tuấn cũng gật gù, y ôm lấy mặt mình, cố che đi vầng trán nhăn lại và đôi mắt nhắm nghiền. Tường son, quả thật cao quá... ___________________ Mùa thu hết, chớm đông lạnh dần. Dung Hoa ngồi trong tiểu đình giữa hồ, rùng mình theo từng cơn gió lạnh cuốn qua. Cẩm Tú đi lại, khoác lên người nàng một tà áo choàng mịn như nhung, êm và dày sụ. -Thái tử phi, hay là chúng ta đến tìm Thái tử đi, đã mấy tháng rồi chị chưa diện kiến điện hạ. Hồng Linh tiểu thư cũng đã được điện hạ sủng ái rồi. Nàng kéo tay Cẩm Tú ngồi xuống, biết cô gái bé nhỏ lo lắng cho vận mệnh của mình. -Những chuyện này em không cần lo đâu. Chị tự biết sắp xếp mà. -Nhưng mà... -Thôi, nhìn kìa, lá rơi cả rồi. Cẩm Tú bất lực nhìn chủ tử, nàng thở dài. Từ xa, một thượng cung đi tới, kính cẩn cúi chào. -Khấu kiến Thái tử phi. Nàng quay sang, nhận ra người luôn cùng nàng làm việc sổ sách của số gấm vóc trong hoàng cung. Chẳng là, từ hồi đầu năm nay, bệ hạ đã hạ chiếu không dùng gấm vóc của người Tống nữa. Nàng được Thiên Cảm giao cho trách nhiệm kiểm kê và tính toán. Nhờ vận dụng hết tinh hoa excel của mình mà nàng đã may mắn sống sót qua thử thách lần này, lại còn được bệ hạ hết lòng khen thưởng. Cũng may mà có công việc này, nếu không nàng sẽ buồn chán lắm. -Lại có đợt gấm về sao? -Thưa không ạ. Ngày kia bệ hạ mở hội La Hán ở Long Trì. Thái tử ban cho người một bộ y phục đã may bằng gấm vóc mới được bệ hạ ban để người diện kiến thánh thượng. Nàng đưa mắt nhìn bộ y phục sặc sỡ rồi thoáng thở dài. Nhật Tôn chưa bao giờ hiểu nàng, và dường như y cũng chưa bao giờ muốn hiểu nàng. -Đem đến cho Hồng Linh, bảo là ta ban cho em ấy. -Nhưng mà... Nàng lắc đầu, chỉ cười hiền rồi quay đi. * Nhật Tôn đặt mạnh chén trà xuống bàn, nhìn bộ y phục trên khay vừa được bê trở về. Hồng Linh vội đứng dậy đi lại chỗ y, ngồi xuống bên cạnh trường kỉ. -Chị ấy thật là, đích thân điện hạ ban cho lại muốn đem tặng cho thần thiếp. Có còn coi điện hạ ra cái gì không? Hiền Hầu nội quan đi theo Thái tử từ bé, cúi người ghé tai y. -Điện hạ đừng nóng lòng. Thái tử phi cũng là nghĩ cho Hồng Linh phu nhân kia mà. Phu nhân vừa mới tiến cung, phần lộng lẫy này xem ra là chị nhường cho em rồi. Hồng Linh bĩu môi. -Trước giờ ở nhà chị ấy chẳng nhường thần thiếp cái gì, sao vào cung rồi lại diễn vở tỷ muội tình thâm chứ. Thấy không thuận mắt, Hiền Hầu nội quan liền tiếp lời. -Điện hạ, có thể là do Thái tử phi không thích sặc sỡ chăng? Lúc này Nhật Tôn mới vỡ lẽ, thì ra y chưa từng muốn hiểu nàng, chỉ luôn áp đặt sở thích của mình. -Điện hạ, thần thiếp... -Thôi được rồi. Y mệt mỏi xua tay. -Nàng ấy đã cho thì nàng cứ nhận đi. Nói rồi, y dời gót rồng đi mất. Hồng Linh bực tức xô đổ khay y phục, ánh mắt đố kị đổ ra ngoài khung cửa.