Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Chương 82 : Ngoại Truyện Ôn Hành Viễn: Từ Đó Đến Trọn Đời

Tiểu Nhan bị bệnh, đó là chuyện có thật, tôi không thể thay đổi được gì. Một ngày than ngắn thở dài, chẳng bằng một ngày vui vẻ bên cô ấy trước khi phẫu thuật. Tôi cố gắng thuyết phục chính mình, phải thả lỏng tâm trạng, không được để cô ấy chịu áp lực quá lớn. Dường như hiểu được mối lo lắng của tôi, Tiểu Nhan luôn cười đùa với tôi, thỏ thẻ an ủi tôi, thậm chí còn hứa sẽ sinh thêm cho tôi một đứa con nữa, cô ấy nói rằng chỉ có một đứa sẽ rất cô đơn. Cảm nhận được sự dụng tâm của cô ấy, tôi không hề đề cập đến chuyện phẫu thuật, chỉ phối hợp với bác sĩ riêng, tỉ mỉ chăm sóc cho cô ấy. Anh Hành Dao đem bệnh án của Tiểu Nhan về Mỹ, hai ngày sau đã sắp xếp ổn thỏa. Tình trạng sức khỏe của Tiểu Nhan không quá tệ, sau khi mang thai, bệnh tình không hề nặng thêm. Rốt cuộc, tôi có thể tạm thở phào nhẹ nhõm. Đêm hôm ấy, Tiểu Nhan thức rất khuya. Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, dỗ cho cô ấy ngủ. “Hành Viễn…” “Ơi?” “Em muốn đến Cổ Trấn.” “Được!” “Em muốn đến núi tuyết Ngọc Long.” “Mình sẽ ngồi cáp treo.” “Có thể leo bộ không?” “Em nói gì cơ?” Trong bóng tôi, tôi chau mày. Cô bé của tôi vẫn luôn không chịu ngoan ngoãn như vậy. Cô ấy cười khúc khích, “Em mặc kệ, anh phải cõng em.” “Được!” Tôi đồng ý, vùi mặt vào tóc cô ấy, vuốt ve bàn tay đang đặt bên hông tôi, “Em yêu, đừng sờ lung tung, anh nhịn lâu lắm rồi đấy…” Một lúc sau mới có phản ứng, Tiểu Nhan khẽ cắn một cái lên ngực tôi, rồi ngáp dài, vùi vào lòng tôi và thiếp đi. Ba ngày sau, tôi đưa Tiểu Nhan về trấn Đại Nghiên. Trấn Đại Nghiên núi sông hữu tình, con ngõ giữa những lớp nhà cổ xưa, khắp nơi đều lưu giữ những hình ảnh kỉ niệm của chúng tôi. Đối với chúng tôi, nơi này có một ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Thật ra, nếu như cô ấy không nhắc, tôi cũng muốn dẫn cô ấy về đây. Dừng xe, Tiểu Nhan xuống trước, duỗi người một cái, “Ngột ngạt chết đi được, cuối cùng cũng có thể tha hồ hít thở rồi.” “Nói như là cậu ngồi tù không bằng.” Không đợi tôi mở miệng, Quý Nhược Ngưng đã giáo huấn cô ấy trước, “Cậu ngoan ngoãn chút đi, đang mang thai đấy.” “Mang thai thì không thể đi bộ lâu. Không thấy Ôn Hành Viễn ngày nào cũng bế mình hả?” Tiểu Nhan cười khanh khách, liếc nhìn tôi một cái, trông rất tinh nghịch. Thấy cô ấy cãi lại, Quý Nhược Ngưng trừng mắt cảnh cáo: “Đừng tưởng không ai xử lý được cậu, còn lôi thôi, người nào đó sẽ không cho cậu sinh nữa đâu.” “Việc này mà có thể đổi ý được á?” Tiểu Nhan phản bác, sau đó lại hạ thấp giọng, “Anh ấy dám không ình sinh, mình sẽ không thèm anh ấy nữa, chỉ cần cục cưng của mình thôi.” “Cái gì?” Tôi lo lắng tiếp lời, xuống xe rồi ôm chầm lấy cô ấy, nghiêm mặt hỏi: “Không cần ai, hả?” Tiểu Nhan cười láu cá, lè lưỡi, “Không cần Quý Nhược Ngưng làm mẹ nuôi của con mình, nàng ý không có thái độ tôn trọng cơ bản với phụ nữ có thai, quá đáng.” Quý Nhược Ngưng dở khóc dở cười, “Cậu cứ ỷ vào Ôn Hành Viễn của cậu đi.” Thở dài như thật, cô nàng ấy hỏi: “Ôn Hành Viễn, sao anh có thể yêu con bé kia chứ?” Tôi chỉ cười chứ không nói, đưa tay vuốt tóc Tiểu Nhan. Nói thế nào cho rõ ràng đây? Yêu thì sẽ không chấp nhặt, yêu thành quen, sẽ tự nhiên như việc hít thở vậy. Nếu như nhất quyết hỏi tôi nguyên nhân, tôi chỉ có thể nói, có lẽ là do đời trước tôi nợ cô ấy, đời này phải dùng tình yêu để trả lại. Đưa tay ôm thắt lưng tôi, Tiểu Nhan nép vào lòng tôi như con mèo nhỏ, ngửa đầu oán thán: “Ông xã, người ta bắt nạt em.” “Buồn nôn quá đi mất.” Quý Nhược Ngưng bĩu môi, xoay người lại giúp Tử Lương lấy hành lý. Tiểu Nhan không chịu ngồi yên, muốn ra hỗ trợ. Tôi thu tay lại, ôm ghì cô ấy vào lòng, “Xem ra là anh quá dễ dãi rồi, nhỉ?” “Anh là ông chồng tốt nhất thiên hạ.” Không để tâm đến sự bực bội của tôi, nhón chân hôn lên môi tôi một cái, Tiểu Nhan nói: “Em rất nghe lời, anh đừng lo, con thích anh cười, không được nghiêm mặt thế này.” Trìu mến véo nhẹ mũi cô ấy, tôi cúi đầu nhìn bụng cô ấy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Người phụ nữ tôi yêu, lúc này đang mang trong mình đứa con của chúng tôi, đột nhiên, tôi cảm thấy ông trời cũng không đối xử tệ với tôi, thật ra tôi cũng rất hạnh phúc. Dù hạnh phúc này có phải đi qua con đường đầy bụi gai rậm rạp, tôi vẫn không hối hận vì sự lựa chọn của mình. “E hèm…” Tử Lương hắng khẽ hai tiếng, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh, “Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nhan Nhan, anh không ngờ cũng có lúc em thông minh như vậy, mới ba hôm không gặp, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác xưa.” “Anh không biết nhiều chuyện lắm.” Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hai đám mây hồng, Tiểu Nhan rời khỏi vòng tay tôi, giẫm lên mặt đường đá còn ướt nước mưa mà đi vào nhà. “Nhìn sắc mặt cũng khá lắm, cậu đừng lo quá.” Tử Lương và tôi đi theo sau kéo hành lý, cậu ấy an ủi tôi. “Bên Mỹ sắp xếp thế nào rồi? Khi nào đi?” “Xong cả rồi, lúc nào cũng có thể đi được.” Nhíu mày, tôi nói tiếp: “Tiểu Nhan chưa từng sống ở nước ngoài, Cao Các nói tình trạng sức khỏe của cô ấy lúc này chưa thích hợp để đi, chờ sáu tháng nữa đi cũng chưa muộn.” “Nhan Nhan cũng không muốn đi?” Dường như có thể nhìn thấu trái tim tôi, Tử Lương nói. Tôi cười khổ, đấm một cái lên vai cậu ấy, “Hình như cậu rất hiểu cô ấy.” “Nếu con bé muốn ra nước ngoài thì bốn năm trước đã không được cậu đưa đến đây.” Cậu ấy cười, còn trêu: “Nói thật nhé, lúc đấy chắc chắn cậu chỉ hận không thể đưa con bé sang Mỹ quách cho rồi, thế mới đủ xa.” Tôi nhíu mày, cũng không phủ nhận, “Mình nói bóng nói gió hỏi cô ấy có đồng ý ra nước ngoài không, cô ấy chỉ suy nghĩ một chút là đã quyết định luôn. Mình biết cô ấy không nỡ đi xa như vậy, không nỡ cách xa cậu ta quá.” Bỗng nhiên, tôi thở dài, “Lúc đi, cô ấy nắm chặt điện thoại trong tay, đến lúc vào cửa soát vé mà vẫn đỏ mắt ngoái lại nhìn. Đến khi máy bay cất cánh, cô ấy mới quay đầu khóc.” Một khoảng thời gian đó, giờ hồi tưởng lại, tôi cũng không biết mình đã làm thế nào để trải qua, nhìn cô ấy khóc vì người đàn ông khác, lòng tôi đau như cắt. “Mình cũng phải kính phục tinh thần của cậu đấy, mười năm liền, không phải ai cũng kiên trì được như thế đâu.” Tử Lương cắt đứt dòng suy tưởng của tôi, cảm thán: “Mình cũng phải toát mồ hôi thay cậu, nhìn chặng đường của hai người, nói thật, nếu là mình thì chẳng thể làm được, bỏ cuộc là chuyện sớm muộn thôi.” Tôi cười, cảm giác rất sung sướng, “Làm anh em bao nhiêu năm, mình là loại người nào mà cậu còn không biết? Chuyện đã định rồi thì ai có thể quản nổi? Kể cả bố mẹ.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tử Lương nói: “Trong nhà cũng biết rồi chứ? Cô chú có khỏe không?” “Mọi người vẫn khỏe. Dù sao mình cũng là đàn ông, buồn bã thế nào cũng vẫn phải nhẫn nại, còn mẹ mình thì không, khóc đến suýt ngất, nắm tay Tiểu Nhan không nói nổi một câu.” “Cô trông mong lâu rồi, vất vả lắm cậu mới kết hôn, lại có con nữa, nhưng Nhan Nhan lại…” “Mình hiểu, mẹ mình muốn bế cháu nhưng lại xót Tiểu Nhan, trong lòng cũng rất khổ sở.” Nghĩ đến hôm mẹ tới nhà đưa thuốc cho Tiểu Nhan, hốc mắt tôi lại ươn ướt, “Cho đến giờ mình vẫn nuông chiều Tiểu Nhan như trẻ con, không sợ cô ấy ương bướng, chỉ sợ cô ấy chịu thiệt thòi. Nhưng đến giờ mình mới biết, cô ấy mạnh mẽ hơn mình tưởng tượng nhiều. Hôm đấy, mẹ mình khuyên cô ấy bỏ đứa bé đi, chữa bệnh quan trọng hơn, cô ấy cười, kéo tay mẹ mình đặt lên bụng rồi nói: Mẹ, mẹ sờ xem, cháu mẹ đang ở trong này. Nếu đứa nhỏ này là con gái, con sẽ sinh thêm một đứa nữa, đến lúc đó thì mẹ có cả cháu trai lẫn cháu gái rồi, thật tốt biết bao. Thấy mẹ mình sắp khóc, cô ấy còn an ủi: Mẹ, con biết mẹ thương con, Tiểu Nhan hứa với mẹ là sẽ ổn thôi, con sẽ bình an ở cạnh anh Hành Viễn cả đời, mẹ cứ tin chúng con. Anh Hành Viễn ngang lắm, nhưng anh ấy đồng ý cho con sinh rồi, còn nói sức khỏe của con rất tốt, nếu con gặp nguy hiểm thì anh ấy đâu có gật đầu. Mẹ bảo có đúng không ạ? Mẹ mình nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, vuốt ve bụng cô ấy, mãi sau mới nói được: Tiểu Nhan à, con hứa với mẹ đi, tuyệt đối không được bỏ rơi Hành Viễn với đứa bé. Bao nhiêu năm rồi, hai đứa vất vả lắm mới đến được bước này, chắc chắn ông trời có mắt…” Hôm ấy, tôi đứng cạnh cửa, thấy hai người phụ nữ quan trọng nhất đời vừa khóc vừa cười, chỉ biết dựa vào vách tường rồi từ từ ngồi xuống đất. Đúng là đã đồng ý cho cô ấy sinh con, nhưng trong lòng tôi vẫn cực kỳ bất an. Nhiều đêm tôi tỉnh lại sau cơn ác mộng. Trong mơ, tôi luôn thấy Tiểu Nhan vừa khóc vừa vẫy tay với mình, sau đó đột nhiên biến mất, trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ chói. Đến khi tỉnh lại, thấy Tiểu Nhan vẫn đang nằm trong lòng, tôi nằm thẳng người, hít thở khó khăn như có người bóp cổ, dường như chỉ một giây sau thôi là sẽ tắt thở. “Rốt cuộc thì Nhan Nhan cũng trưởng thành rồi, đấy chính là điểm khác của người làm mẹ.” Tử Lương như nhìn ra được nỗi buồn của tôi, vỗ vai an ủi tôi, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta đã làm hết sức rồi, cũng phải có niềm tin chứ.” Lời vừa dứt thì chúng tôi cũng đã vào đến nhà. Tiểu Nhan đang cùng Quý Nhược Ngưng ngồi nghỉ trên salon, thấy tôi vào, cô ấy trách, “Sao chậm thế, chân anh cũng dài mà, đừng nói dối làm em đau lòng đấy.” “Cậu rảnh chân rảnh tay nên đi nhanh là đúng rồi, người ta còn phải xách hành lý kia kìa.” Quý Nhược Ngưng cười, rót cho tôi và Tử Lương hai cốc nước khoáng, lại quay đầu nói với Tiểu Nhan: “À không đúng, cậu còn phải đeo bòng một đứa bé cơ mà, khổ hơn hai anh kia nhiều.” Tôi và Tử Lương nhìn nhau, cười ha hả. “Quý Nhược Ngưng, phải có tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo chứ, yêu cầu tôn trọng phụ nữ mang thai.” Khuôn mặt nhỏ ấy đỏ lên, cô ấy liếc xéo Quý Nhược Ngưng một cái. “Ai bắt nạt Nhan Nhan nhà mình thế? Phụ nữ mang thai đáng thương thật.” Ngoài cửa truyền vào giọng nói quen thuộc, Tiểu Nhan bước nhanh ra, “Chị Linh?” Đỗ Linh đã mang thai được sáu tháng, nhìn cái bụng tròn tròn của cô ấy, tôi vô thức nhìn xuống cái bụng vẫn chưa to lên của Tiểu Nhan. “Làm anh sợ rồi hả, Hành Viễn?” Đỗ Linh cười khẽ, rồi kéo tay Tiểu Nhan, “Con bé này chả mấy mà cũng thế này thôi, anh phải chuẩn bị tinh thần đi.” “Đã bảo tối mới ăn cơm chung cơ mà, sao lại tự đến đây?” Tử Lương đỡ cô ấy ngồi xuống salon, nhẹ giọng trách cứ. “Em không đợi được, muốn nhanh nhanh đến xem bộ dáng mang thai của con bé này thế nào.” Đỗ Linh mỉm cười, chào hỏi qua với Quý Nhược Ngưng, rồi nhìn Tiểu Nhan và nói: “Chưa thấy bụng, vẫn thon thả lắm.” “Đấy, cô gái trẻ trung xinh đẹp.” Tiểu Nhan cười hì hì, ngồi xuống cạnh tôi, “Đúng không, Hành Viễn?” “Là gái có chồng, cũng làm mẹ rồi, còn cô gái xinh đẹp gì nữa? Không phải từ lâu rồi.” Tôi trêu đùa cô ấy, sau đó cánh tay liền bị cô ấy cấu một cái, khiến mọi người đều cười phá lên. Lần này Quý Nhược Ngưng xin đi theo, thay y tá riêng chăm sóc Tiểu Nhan, cũng vốn là vì lo cô y tá kia còn độc thân nên không có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Nhưng nhìn hai người hợp ý nhau thế này, nhìn vẻ mặt tươi rói của Tiểu Nhan, tôi dần yên tâm. Kim Bích tiếp tục thi công, Nghị Phàm bận tối mặt tối mũi, suy tính nhiều lần, cậu ấy quyết định đặt vé máy bay. Khi cậu ấy đến, đối mặt với vẻ lạnh nhạt của Quý Nhược Ngưng, tôi có thể nhìn ra sự buồn bã và thất vọng của cậu ấy, nhưng cũng lâu lắm rồi tôi không thấy được một mặt kiên trì của cậu ấy như vậy. Đêm đó, ngồi trong quán bar, Nghị Phàm bị Tử Lương mắng một trận. Cậu ấy không cãi lại, chỉ đỏ mắt quay đầu đi, mãi sau mới nói: “Mình biết mình khốn nạn. Bất luận thế nào, mình cũng sẽ không bỏ cuộc.” Bất luận thế nào cũng không được bỏ cuộc! Tôi cũng vậy, cùng một tâm niệm. Tôi đưa Nghị Phàm đã say mèm đến khách sạn, lúc tôi về nhà thì Quý Nhược Ngưng cũng đã đi, hỏi ra mới biết, cô ấy vừa nhận được điện thoại của Tử Lương đã vội vàng đi. Tiểu Nhan không biết đã xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: “Đêm nay Nhược Ngưng có quay lại không nhỉ? Hay là ở lại khách sạn?” “Quay lại làm gì?” Tôi cong khóe môi, cúi người hôn cô ấy, “Một ngày còn chưa ly hôn thì họ vẫn là vợ chồng, cô ấy ở lại đấy là lẽ đương nhiên.” Tiểu Nhan đẩy tôi ra, sẵng giọng: “Sao em không phát hiện ra anh xấu xa thế nhỉ? Các anh thông đồng hả?” “Xấu xa chỗ nào, hả?” Tôi không chịu buông tha, lại bị cô ấy tóm tay, “Đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu.” “Ghét bỏ anh à?” Không chờ cô ấy phản ứng lại, tôi đã bế cô ấy lên. Tiểu Nhan thở hắt một hơi, ôm chặt cổ tôi, “Đừng nghịch, mau thả em xuống.” “Không thả!” Tôi bế cô ấy về phòng ngủ, đặt cô ấy xuống giường đã trải chăn nệm, cúi xuống thổi vào tai cô ấy, “Em yêu, anh muốn em rồi.” Uống có một chút rượu mà tôi đã lơ mơ rồi. “Cẩn thận làm đau con đấy.” Cô ấy đỏ mặt, lí nhí cãi lại. Tôi cười, đưa ngón tay mơn man khuôn mặt cô ấy, hôn lên môi cô ấy một cái rồi khẽ nói: “Anh không nghịch đâu, chỉ muốn hôn em thôi mà…” Chúng tôi ở lại trấn Đại Nghiên gần một tháng. Vì Tiểu Nhan ốm nghén rất nặng, tôi không đưa cô ấy đi đâu chơi, chỉ cùng cô ấy đi tản bộ giữa những con ngõ cổ vào mỗi buổi sớm. Ban ngày, Quý Nhược Ngưng ở nhà bầu bạn với cô ấy, đến tối, tôi đem ghế ra ban công, ôm Tiểu Nhan vào lòng, vừa ngắm sao vừa nói chuyện cho đến lúc cô ấy thiếp đi. Cao Các gọi điện đến nhắc không được để Tiểu Nhan lên núi, vì sợ không khí trên đỉnh núi làm bệnh tình cô ấy nặng thêm. Vì vậy, chúng tôi hủy bỏ kế hoạch lên núi, chỉ ra sông Bạch Thủy chơi. Ngồi trên tảng đá ở bờ sông, tôi ôm vai cô ấy, lẳng lặng cảm nhận cơn gió nhè nhẹ từ trên núi xuống, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc và tiếng kêu của những loại côn trùng không biết tên, còn có cả tiếng thở đều đều của cô ấy. Đột nhiên, tôi cảm thấy trái tim ấm áp hẳn, vết thương trong lòng như đã được xoa dịu. Hoàng hôn buông xuống, tôi đứng ở chân núi hôn cô ấy. Cho dù gió thổi tóc tung bay, môi chúng tôi vẫn không muốn rời nhau. Tiểu Nhan khóc, giọt nước mắt lành lạnh chảy vào miệng cả hai chúng tôi, vừa mặn vừa đắng. Lúc trở lại thành phố A, thị lực của Tiểu Nhan đã giảm đi rất nhiều. Mỗi lần thấy cô ấy ngồi trước cửa sổ thơ thẩn nhìn ra bên ngoài, hai mắt tôi lại ướt nhòe. Cho dù cô ấy tỏ ra kiên cường đến mức nào, khi rơi vào thế giới tối tăm, nỗi sợ hãi của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được. “Bệnh không nặng thêm nhưng sao thị lực lại giảm nghiêm trọng như vậy? Thuốc không khống chế được sao?” Ngồi trong văn phòng của Cao Các, hai mắt tôi cay xè, trái tim vô cùng đau đớn. “Tình trạng sức khỏe của cô ấy rất tốt, có điều khối u đang chèn lên dây thần kinh thị giác, đó là hiện tượng bình thường thôi.” Cao Các nhíu mày, thở dài một hơi, “Ngoài phẫu thuật ra, không còn cách nào khôi phục lại thị lực cho cô ấy cả, lúc này cũng không dùng thuốc được, sẽ tác động đến đứa bé.” Tôi cụp mắt, giọng nói sắc lạnh, “Nói cách khác, bây giờ không còn bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể để mặc như thế?” Cao Các chần chừ gật đầu, “Cậu cũng không phải lo lắm đâu, sau khi phẫu thuật là sẽ khôi phục được thị lực, giờ chỉ mù tạm thời thôi.” Nghe thấy chữ “mù”, tim tôi thắt lại, tôi nắm tay đấm mạnh xuống mặt bàn. Tiểu Nhan, tất cả chỉ là tạm thời, anh không cho phép em có cơ hội biến mất, anh muốn em sống, anh muốn em nhìn vào mắt anh, nói với anh rằng “Em yêu anh!” Khi về nhà, Tiểu Nhan ôm Cầu Cầu ngồi thất thần trên ghế. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay đầu lại, “Anh về rồi à?” Tôi biết cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt của tôi. “Quý Nhược Ngưng đi rồi à?” Tôi đặt chìa khóa xe xuống, ôm vai cô ấy. Cô ấy đáp lại một tiếng rồi dựa vào lòng tôi, bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay tôi, “Hành Viễn, con lại bắt nạt em, vừa nôn ra hết rồi.” Tiểu Nhan không oán thán vì mang thai khổ cực bao giờ, đây là lần đầu tiên, tôi có thể nghe thấy dù cô ấy nói rất nhỏ. Cúi đầu hôn lên trán cô ấy rồi tôi nói: “Đợi sinh nó ra, anh sẽ cho nó một trận, xem nó còn dám tác quái không.” “Anh không được đánh con, nó còn nhỏ mà.” Tiểu Nhan tưởng thật, vùi đầu vào cổ tôi, làm nũng như trẻ con, “Em phải canh chừng anh, đàn ông các anh đều có xu hướng bạo lực, chỉ thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.” Hít sâu một hơi, tôi ôm cô ấy rồi than, “Thế thì em phải canh chừng cho kỹ vào, anh có chiến tích huy hoàng lắm đấy.” Cô ấy cười, đưa tay ôm thắt lưng tôi và nhẹ giọng nói: “Suýt nữa thì quên mất anh không phải người hiền lành. Mà cũng quên không hỏi anh, sao lại đánh nhau với người ta? Không phải là đi đánh ghen vì con gái đấy chứ?” “Nói linh tinh gì đấy. Ngoài em ra, anh đi đánh nhau vì người khác lúc nào?” Tôi nhíu mày, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô ấy, tôi cũng mím môi cười, lại nhớ đến lúc mới quen Si Hạ. Năm hai mươi tuổi, hoàn cảnh gia đình ưu việt càng khiến tôi muốn phóng túng, nắm đấm vừa nhanh vừa chuẩn, không chút chần chừ, hoàn toàn không để ý đến hậu quả. Song, tình thế ít chọi đông khiến tôi suýt nữa ăn quả nhục, cho nên, khi có người ra tay tương trợ, tôi không hề từ chối. “Sao lại gây chuyện với bọn nó? Bọn nó ngang ngược số một ở trường bên đấy.” Cậu ấy vẩy vẩy tay, tỏ vẻ khó hiểu. Sờ sờ mặt, nhìn xuống tay cậu ấy, tôi không đáp mà hỏi vặn lại: “Thế nào, cậu không sao chứ?” Cậu ấy nhún vai tỏ vẻ không sao, tôi giơ tay ra: “Ôn Hành Viễn.” “Si Hạ.” Cậu ấy nắm tay với tôi, ánh mắt trầm tĩnh không hợp với tuổi, “Sau này cẩn thận một chút, bị thương nhục lắm.” Nhíu mày, tôi hỏi: “Giờ cậu cũng bị thương rồi, làm sao đây?” “Bị thương nhẹ thôi, không sao, về nhà kêu em gái xử lý, chắc chắn không bị phát hiện.” “Em gái cậu học y à?” Phản ứng theo trực giác, tôi thốt lên. “Nó là phù thủy chữa đau đấy.” Si Hạ cười, vẻ mặt tươi rói, “Hồi học Trung học thích gây chuyện, hở ra là đánh nhau, nó sợ mình bị bố mẹ mắng nên học cách xử lý vết thương ình. Nhưng mà con bé ra tay không nhẹ đâu nhé, hại mình đau nghiến răng.” “Có em gái thật tốt, mình với anh trai suốt ngày chửi nhau, chẳng ai nhìn ai vừa mắt.” Tôi than thở. “Anh chị em vốn là thế mà, bình thường thì không hợp, nhưng vào lúc quan trọng mới xót nhau.” Si Hạ tỏ vẻ hiểu đời, khuyên nhủ lời thấm thía. Nhìn đồng hồ, cậu ấy nói: “Nhà mình ngay gần đây, có muốn về đấy rửa ráy không? Nhìn cậu cũng nhếch nhác lắm.” Vì vậy, tôi theo Si Hạ về nhà cậu ấy, đồng thấy được nhìn thấy cô bé phù thủy chữa đau trong truyền thuyết. Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao trắng, dưới chân là đôi giày hồng, mái tóc dài mượt, đôi mắt to, trông rất dịu dàng. Nhưng, giây tiếp theo, tôi đã phải bác bỏ nhận xét đó của mình. Cô bé này không hề thục nữ chút nào, lúc vừa nhìn thấy cổ tay sưng múp của Si Hạ, cô ấy hét điếc tai, cái giọng lanh lảnh đó khiến tôi váng đầu, “Si Hạ, anh lại đánh nhau? Có còn ra dáng anh trai không hả? Em phải gọi điện cho bố, bảo bố về đánh anh.” “Không biết trên dưới.” Si Hạ vân vê lọn tóc của cô ấy, không hề trách cứ cô ấy, “Đi lấy thuốc xoa cho anh đi, đau ra phết.” “Đáng đời! Đau chết luôn đi!” Ngoài miệng thì mắng, nhưng cô ấy lại đi vào phòng, chẳng mấy chốc đã ôm hòm thuốc ra, kéo tay Si Hạ lại để xoa thuốc, không nói câu nào. Từ lần gặp mặt đó, mỗi khi đến tìm Si Hạ đi chơi bóng, tôi lại vô tình gặp Tiểu Nhan. Cô ấy không lúc nào tươi cười với tôi. Lúc ấy tôi cũng không để ý, chỉ có cảm giác, cô bé đó tươi cười rất gượng gạo. Có một lần tôi cùng Si Hạ đón cô ấy tan học, dọc đường đi, chúng tôi đều im lặng. Si Hạ hỏi cô ấy làm sao, cô ấy chớp mắt mấy lượt rồi mới đỏ mặt nói lí nhí: “Có đứa viết thư tình cho em.” Si Hạ không nhịn được cười, “Vui quá, em gái anh có bạn trai thích rồi.” “Vui cái gì mà vui, mẹ mà biết em yêu sớm, chả đánh gãy chân em ý chứ.” Cô ấy cau mày, uể oải than: “Sao con trai bây giờ lại tự mãn thế chứ nhỉ, xấu mù ra mà cứ tự khen mình đẹp trai phong độ, dễ nhìn một tẹo thì cứ nghĩ là đứa con gái nào cũng thích, nếu không thích thì như là có tội ấy. Người gì không biết.” Rất phong cách, tôi bật cười ra tiếng, khiến Tiểu Nhan trừng mắt nhìn, hình như còn lẩm bẩm: “Cẩn thận cười rụng răng.” Thấy dáng vẻ tức tối của cô ấy, như kiểu phải chịu cơn ấm ức to đùng, tôi hỏi: “Nó bắt nạt em à?” “Không, chỉ là khó ưa thôi, còn làm như em không biết tốt xấu.” Kéo cánh tay Si Hạ, Tiểu Nhan sáng bừng mắt, “Dám làm khó em thì anh phải đi xử lý đi, đánh cho nó chạy mất dép luôn cũng được, nhé, anh?” Si Hạ và tôi nhìn nhau, ánh mắt hết sức nghiêm túc, “Lâu lắm rồi anh không đánh nhau.” Tiểu Nhan ỉu xìu, mấp máy môi, cuối cùng không chịu cam lòng, “Con trai bọn anh chẳng ai tốt cả.” Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô ấy, tôi và Si Hạ cùng bật cười. Tự đó, mỗi ngày Si Hạ đến đón cô ấy, tôi đều đi theo. Không biết có phải vì đã biết bí mật nho nhỏ của cô ấy hay không, Tiểu Nhan dần tự nhiên hơn với tôi, trên đường về cũng có lúc chủ động nói với tôi mấy câu. Có hôm Hội sinh viên bận việc, Si Hạ nhờ tôi đến đón cô ấy, tôi vui vẻ đồng ý. Đến trước cổng trường, vừa lúc tôi nhìn thấy một đứa con trai nắm cổ tay cô ấy. Cô ấy nói gì đó rồi gạt tay cậu ta ra, cậu ta vẫn không từ bỏ ý định mà chạy đến muốn nắm tiếp. Tiểu Nhan vừa nghiêng người, tôi đã bước đến, thuận thế vung tay một cái. Thằng nhãi không phòng bị, trúng một cú đấm, lảo đảo ngã xuống đất, còn vênh mặt hỏi: “Mày là ai?” Không đợi tôi nói, Tiểu Nhan đã kéo tay tôi, cất giọng lanh lảnh: “Anh ấy là bạn trai tôi.” Tôi giật mình, lại nghe thấy cô ấy nói: “Cậu đừng quấn lấy tôi nữa, nếu không bạn trai tôi nổi giận, tôi không quản được đâu. Chúng tôi sẽ không xin lỗi vì cú đấm này, cứ thế đi, chào.” Nói xong, cô ấy nháy mắt mấy cái với tôi, làm ra vẻ thân mật mà kéo tôi đi. Đến khi ra khỏi tầm nhìn của tên nhãi đó, cô ấy mới làm như con thỏ nhỏ mà tránh khỏi vòng tay tôi, đỏ mặt nói cảm ơn, “Chuyện đó, cảm ơn anh! Nó cứ xoắn xuýt em, em mới phải nói thế, anh đừng để bụng nhé. Nếu cần, em sẽ đến giải thích với bạn gái anh.” “Anh không có bạn gái.” Thấy dáng vẻ luống cuống của cô ấy, tôi cong môi, nở nụ cười thâm sâu, “Cho nên không cần giải thích.” “Thế thì tốt rồi, lược bỏ được một chuyện phiền toái.” Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, ngẩng mặt hỏi tôi: “Sao anh lại không có bạn gái?” “Tại sao anh phải có bạn gái?” Tôi hỏi vặn lại. Sao cô nhóc này lại khẳng định tôi có bạn gái? “Dạ?” Tiểu Nhan sửng sốt, dáng vẻ thật không đáng yêu, “Trực giác bảo em là, anh đáng ra phải có bạn gái. Mà thôi, không có cũng được, không phải chuyện của em.” Nói thế, cô ấy cũng không để ý tôi có theo sau hay không, cứ lững thững đi một mình. Sau đó, Si Hạ có nói cho tôi biết, sở dĩ Tiểu Nhan tức thằng nhãi kia, thậm chí không ngại ngần nói rằng tôi là bạn trai, là bởi vì, ngoài cậu ấy ra, cô ấy không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô ấy. Tôi chỉ cười chứ không nói gì, trong lòng có cảm giác rung động lạ thường. Những ngày tiếp theo, Tiểu Nhan phải ôn thi nên không mấy khi gặp, lúc tình cờ chạm mặt thì cô ấy tỏ vẻ cự nự né tránh, nhưng thấy tôi không nhắc lại chuyện hôm đó nên dần thoải mái. Sinh nhật lần thứ mười tám của cô ấy, bố đã sắp xếp cho tôi ra nước ngoài. Lúc đeo vòng tay cho cô ấy, tôi kích động đến nỗi muốn nói điều giấu kín trong lòng ra với cô ấy, nhưng, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, tôi lại thôi. “Có điều ước sinh nhật nào không?” Tôi hỏi. “Bố mẹ khỏe mạnh này, anh trai cưới được chị dâu tốt này, họ lúc nào cũng hiểu rõ em nhất.” Cô ấy loạng choạng, khẽ trả lời. Ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô ấy, tôi nhíu mày. Thấy bước chân cô ấy chuệnh choạng, tôi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, để cô ấy dựa vào lòng, “Còn gì không?” “Còn…Không nói cho anh được…” Cô ấy mỉm cười, ợ một cái. Tôi cười khẽ, thu cánh tay lại, ôm cô ấy chặt hơn, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm, “Tiểu Nhan, anh thích em! Chờ anh được không?” Một lúc lâu mà vẫn chưa có câu trả lời, tôi nhất thời luống cuống. Rốt cuộc là cảm động, hay là cô ấy không hề có cảm giác với tôi? Nhưng nếu đã mở miệng thì tôi cũng không còn đường lui nữa. Vì thế, tôi do dự gọi thêm hai câu, nhưng cô ấy vẫn không lên tiếng. Tôi không hiểu gì, thử buông lỏng cánh tay, lúc cúi đầu thì đã thấy cô ấy ngủ say tít. Bất đắc dĩ cười cười, tôi đặt một nụ hôn khẽ lên môi cô ấy rồi đưa cô ấy về phòng. Trước lúc rời đi, tôi nghe thấy cô ấy thì thào, “Em phải gả cho người đàn ông yêu em, cùng anh ấy bên nhau trọn đời…” Nhớ lại từng ấy hồi ức, thế mà thoắt cái đã mười một năm. Khi chúng tôi bước lên chuyến bay sang Mỹ, Tiểu Nhan ngẩng đầu, hít lấy bầu không khí quen thuộc, nước mắt chậm rãi lăn xuống, “Mẹ, Tiểu Nhan đi đây, mẹ phải chờ con, chờ con quay về!” Quay đầu đi, ôm cô ấy vào lòng, tôi cũng rưng rưng. Chúng tôi, vốn rất sợ hãi! Sợ mất nhau, sợ vĩnh viễn cách biệt. Nhưng, thời gian không vì nỗi sợ hãi của chúng tôi mà dừng lại. Mười một năm trước, tôi tình cờ quen biết cô ấy; Bảy năm trước, tôi nhìn cô ấy tay trong tay với Hàn Nặc; Bốn năm trước, tôi cố chấp trở về bên cạnh cô ấy; Một năm trước, tôi ép cô ấy phải đối mặt với trái tim của mình. Tất cả, đã trở thành quá khứ. Đôi mắt trong veo của cô ấy, nụ cười e lệ dịu dàng, đã in dấu rất sâu trong lòng tôi, vĩnh viễn không xóa mờ, không thay thế được. Cuộc đời đến đây, tôi và Si Nhan, đã định sẽ là trọn đời!