Hoy boy và nữ hoàng siêu quậy ai sẽ thắng
Chương 10 : Thư của mẹ
Cảnh báo : T/g không khuyến khích những ai đang có tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc đọc chap này
Gửi Vivian của mẹ!Lúc con xem được lá thư này thì mẹ đã không còn trên thế gian này nữa rồi. Mẹ muốn gửi lời xin lỗi của mình đến con và cả ba con nữa.Vivian! Mẹ xin lỗi vì không thể làm tròn lời hứa của mình đối với con. Chắc con đang giận mẹ lắm phải không? Mẹ cũng muốn ở lại lắm nhưng số mệnh chỉ cho phép mẹ sống đến đây mà thôi. Con hãy hiểu cho mẹ và coi như là sự ích kỉ đi. Con đang buồn, mẹ cũng vậy, mẹ cũng đau khi phải rời xa con, đến một nơi hoàn toàn mới. Nhưng không sao cả, mẹ ra đi mà đổi lại được cho con cuộc sống bình thường thì mẹ sẵn sàng chấp nhận. Tuy có nỗi buồn nhưng cũng có niềm hạnh phúc vì sự hi sinh của mẹ không phải là uổng phí, phải không con? Chúng ta phải chia lìa nhau trong đúng ngày khai trường đầu tiên của con, ngày đến trường đầu tiên của con. Nhưng dù sao mẹ cũng được nhìn con gái của mẹ chững chạc như vậy, và còn ....ra vẻ người lớn với mẹ nữa, mẹ cảm thấy rất hạnh phúc, đối với mẹ như thế là đủ rồi. Con thấy mẹ buồn cười quá không? Rồi mẹ còn được dắt con đi trên vỉa hè đường phố, giống hệt như lúc bà ngoại dắt mẹ đi vậy, mẹ vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đó. Rất hồi hộp và háo hức như sắp được đi chơi xa vậy. Con có cảm thấy như thế không?NHưng giờ đây, có lẽ mẹ không bao giờ còn được nhìn thấy con gái của mẹ nữa. Mẹ đã được nhìn thấy con lớn dần lên trong năm năm qua rồi. Tuy khoảng thời gian đó không phải là quá dài nhưng cũng đủ để hình ảnh mẹ không phai trong tâm trí con phải không? Con biết không, con chính là món quà tuyệt nhất mà chúa gửi đến cho mẹ. Lúc con chào đời chính là lúc mẹ hạnh phúc nhất. Lúc con cất tiếng khóc chào đời là vào 3 h sáng. Mẹ cảm tưởng đó chính là thời khắc thiêng liêng nhất của cuộc đời mình. Mẹ đã rất hạnh phúc khi bế con trên tay. Rồi con lớn dần lên, biết bò, biết đi, biết cười, nói, rồi vào trường mầm non. Tất cả đối với mẹ đều là những điều vô giá. Tuy là mẹ không thể tiếp tục nhìn con lớn lên, không thể cầm trên tay bài kiểm tra 100 điểm của con, hay đi đón con vào những buổi chiều, rồi cùng con tham dự những ngày lễ ở trường như bao người khác, hay là an ủi con, bên con khi con có chuyện buồn nhưng mẹ cũng cảm thấy yên tâm, vì con gái mẹ đã lớn rồi. Những điều ấy con sẽ cố gắng vượt qua được mà, phải không? Có lúc mẹ thầm trách chúa tại sao lại để mẹ rời xa con nhanh thế, chưa kịp nhìn con trưởng thành mà đã phải đi rồi. Nhưng có lẽ số mệnh của mẹ chỉ được như vậy thôi. "Khi có người hạnh phúc thì cũng có người đau khổ" -người ta vẫn hay nói thế. Trước đây mẹ thấy tự hào và hạnh phúc bao nhiêu thì giờ mẹ lại buồn bấy nhiêu. Ai trong đời cũng có lúc vui, lúc buồn. Vậy nên con đừng cảm thấy rằng mình là đứa trẻ bất hạnh. Bên cạnh con vẫn còn có ba, có bác, có người thân, ...Tất cả mọi người đều yêu thương con cả. Và trên đời này cũng có rất nhiều đứa trẻ cùng hoàn cảnh, thậm chí là bất hạnh hơn. Vivian của mẹ hiểu điều đó chứ? Mẹ tự hỏi rằng liệu con có đủ can đảm bước tiếp, quên đi điều này hay không? Mẹ băn khoăn lắm. Con có thể làm được, mẹ hy vọng là vậy. À, mà không biết mẹ sẽ đi tới đâu nhỉ? Thiên đường hay địa ngục? Nếu được lên thiên đường, mẹ vẫn sẽ được trông thấy con. Trước đây mẹ đã từng nói sẽ không bao giờ rời xa con mà, đúng không? Ngay cả khi mẹ không còn trên cõi đời này nữa. Mẹ tin là chúa cũng sẽ ở bên con và che chở cho con. Người ta nói chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kì ai cả. Con đừng lo lắng nữa. Mà bài kiểm tra 100 điểm con đã đạt được chưa vậy? Mẹ rất mong nó đấy. Tuy là mẹ không thể sống cho tới lúc con giành được nó nhưng mẹ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của con là mẹ đã hạnh phúc rồi. Có người mẹ nào lại không thấy vui khi con mình đạt điểm tốt chứ? Có thể con nghĩ những lời này của mẹ chỉ là để bào chữa cho sự ích kỉ của mình, mẹ cũng không có gì để biện minh cả, mẹ đã không làm tròn lời hứa của mình lại còn nói những lời này. Con có thấy mẹ giả tạo không?Cuộc đời sau này không có mẹ, Vivian cần phải kiên cường lên sống tốt hơn đó. Cả một tương lai tươi sáng của con còn chưa bắt đầu. Mẹ đang tưởng tượng ra con gái mẹ trong trang phục nữ sinh cấp hai, rồi thì cấp ba nè, còn cả hình ảnh rạng rỡ, hạnh phúc của con khi vào đại học, lúc tốt nghiệp nữa. Từng hình ảnh cứ dần hiện lên làm mẹ cảm thấy nuối tiếc biết bao! Giá mẹ có thể sống đến lúc đó. Và sau này, con cũng sẽ gặp được người con trai mình yêu thôi, giống như mẹ vậy. Vivian muốn có người chồng như thế nào? Một người đàn ông tốt, hết lòng vì gia đình giống như ba con nhỉ? Mẹ đang tưởng tượng ra hình Vivian trong trang phục cô dâu nè. Con gái của mẹ là xinh nhất luôn! Cho mẹ gửi lời chúc đến hai đứa nha! Con gái của mẹ mới 5 tuổi mà mẹ đã tưởng tượng ra đủ thứ chuyện về sau rồi, hay thật nhỉ? Mong rằng con sẽ có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, trở thành người có ích, đó là những ước muốn cuối cùng của mẹ.Mình à! Em xin lỗi vì không thể làm tròn lời thề ở bên cạnh hai bố con đến cuối đời được. Hãy tha lỗi cho em. Em hy vọng mình có thể làm tốt vai trò của một người cha, thay em chăm sóc tốt cho Vivian, đừng để con bé phải buồn và cô đơn. Em cũng mong mình có thể vượt qua nỗi buồn này, bên cạnh Vivian, giúp con bé có dũng khí bước tiếp. Hai bố con hãy cố gắng sống tốt. Mẹ yêu
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
30 chương
24 chương