Translator: Nguyetmai Ngay lập tức cốc nước bị vỡ tan tành, để lại vệt nước và vết cắt đáng sợ trên tường. Đương nhiên Kim Thánh Dạ hiểu được bọn họ trong lời Trì Nguyên Dã là ai. "Vừa rồi tôi đi xem camera an ninh nhưng không tìm được chứng cứ rõ ràng, đoạn hình ảnh Điềm Tâm bị lạc đường đã bị người khác xoá đi." Nói cách khác, manh mối đã bị cắt đứt. Không người nào biết vừa rồi ai đã bắt nạt Điềm Tâm, cũng không người nào biết vì sao bọn họ lại muốn bắt nạt Điềm Tâm. Là điều trùng hợp hay là kế hoạch từ lâu? Không thể nào biết được. Trì Nguyên Dã cười lạnh: "Từ khi con nhóc đáng ghét đó xảy ra chuyện bất ngờ đến giờ mới có một tiếng mà báo giới lại đưa ra tin tức mới nhanh như vậy, đây chính là khâu đột phá tốt nhất." "Có người đã mua chuộc công ty truyền thông đó." Kim Thánh Dạ bình tĩnh tổng kết và đưa ra kết luận. Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa trên ghế sofa, đáy mắt loé lên ánh sáng nguy hiểm, nhếch môi cười tàn nhẫn: "Dạ, đi tra xem, tôi nhất định phải biết ai đang giở trò." Rồi tự tay làm thịt kẻ đó! … Điềm Tâm ngâm người rất lâu, ngâm đến mức có thể cảm thấy da mình nhăn nheo cả lại. Nhưng cô lại không muốn đi ra ngoài. Nếu được thì cô thật sự không muốn ra. Cô không chịu được ánh mắt đồng tình khi mọi người nhìn mình. Rầm rầm rầm… Có người không nể nang gì đạp mạnh cửa, đạp rồi lại đạp, cực kì thô lỗ. "Lạc Điềm Tâm, cậu định ngủ đông trong đó à? Còn không mau ra đây cho tôi!" Giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa phách lối thế này, ngoài Trì Nguyên Dã ra thì còn có thể là ai? Điềm Tâm giật mình nhảy dựng lên, trong lòng nghẹn lại, cô tức giận cúi đầu, không để ý đến cậu. "Con nhóc tiểu học, cậu bơ tôi đấy à? Có phải cậu chán sống rồi không?" Điềm Tâm bĩu môi: "Cậu muốn làm gì?" "Mở cửa." "Tôi không mở!" "Lập lại lần nữa, mở cửa!" "Không!" Điềm Tâm găng lên với anh. Vì sao lần nào anh đều như một vị vua chỉ đạo cô, bảo cô làm gì thì phải làm cái đó? Bên ngoài không có bất kỳ lời đáp nào, Điềm Tâm dựng thẳng tai lên, trong lòng thầm nói. Kỳ lạ, cứ như vậy mà đi sao? Đây không giống với phong cách của Trì Nguyên Dã. Ai ngờ một giây sau cửa phòng tắm đã bị người đá văng ra. Gương mặt ngang tàng tuấn tú của Trì Nguyên Dã cứ như vậy xuất hiện ngay trước mắt cô. Điềm Tâm kinh ngạc rồi "a" lên, vội vàng rúc vào bồn lắm lớn, gò má nóng lên, lườm cậu: "Trì Nguyễn Dã, cậu điên rồi à!" Quá đáng lắm rồi, sao cậu có thể dùng cách thô lỗ như vậy để đi vào? "Người nào đó không chịu đi ra, tôi đành phải tự đi vào để mời cô ấy ra ngoài." Trì Nguyên Dã nói hùng hồn, ném khăn tắm và cả quần áo của Điềm Tâm lên bồn rửa tay, giọng điệu như ra lệnh: "Thay quần áo rồi ra ngay lập tức." Con nhóc chết tiệt, không biết ngâm người lâu sẽ bị thiếu không khí dẫn đến khó chịu à? Đúng là ngu quá thể. Trì Nguyên Dã ném những lời này ra rồi đi ra ngoài không quay đầu lại, vừa bước ra ngoài thì cửa phòng tắm bị cậu đạp lung lay sắp đổ lúc nãy, cuối cùng quang vinh ngã xuống, tuyên bố về hưu. Tại sao lại có người vừa dã man vừa thô lỗ như vậy chứ! Cậu là kẻ cướp à?! Điềm Tâm tức giận trừng mắt nhìn rồi lại không biết phải làm sao. Sau khi thay quần áo xong, Điềm Tâm lề mà lề mề, đi ra ngoài với thái độ không tình nguyện. Cách đó không xa, Trì Nguyên Dã đang ngồi trên ghế sofa xem gì đó. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất rơi trên người cậu, phác hoạ khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt của cậu. Hàng mi rủ xuống, đôi mắt obsidian rực rỡ lấp lánh cực kì chăm chú.