Translator: Nguyetmai Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Điềm Tâm, cậu thiếu niên từ từ ngước mắt lên. Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung. Ánh mắt của cậu sâu như vậy, nhìn qua sâu không thấy đáy, mênh mông tĩnh mịch, như là hố đen vũ trụ khiến người ta bất giác chìm sâu trong đó. Điềm Tâm cuống quýt rời mắt đi, đứng ở đó không biết phải làm sao. Trì Nguyên Dã bất mãn vì phản ứng của Điềm Tâm, khuôn mặt tuấn tú hơi đen lại, lườm cô: "Con nhóc ranh, cậu vừa nhìn tôi rồi lại không nhìn nữa là có ý gì?" "…" Điềm Tâm không nói gì. "Tới đây ngồi cho tôi, ngồi chỗ này!" Trì Nguyên Dã bạnh cằm ra vẻ cool ngầu. Điềm Tâm không có tâm trạng đấu võ mồm với cậu nữa, ngoan ngoãn tới gần, đôi mắt nhìn vào sách trên bàn: "Đây là cái gì?" Trì Nguyên Dã đưa quyển sách tới trước mặt Điềm Tâm: "Hồ sơ. Không phải cậu đã nói mấy nam sinh bắt nạt cậu nhìn xấp xỉ tuổi cậu à? Có lẽ là học sinh của học viện Thánh Lợi Á cũng nên." Điềm Tâm nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ của Trì Nguyên Dã vang lên bên tai, không nói lời nào. "Đây là danh sách tất cả học sinh Thánh Lợi Á cùng đến làng du lịch hôm nay, còn tập này, là danh sách đăng ký của tất cả mọi người ở trong khách sạn này và ảnh chứng minh thư." "Làm sao cậu lấy được những thứ này?" Trì Nguyên Dã khinh thường: "Trên thế giới này chỉ có việc bản thiếu gia muốn làm và không muốn làm, không có chuyện gì không làm được!" "Nói xạo." Điềm Tâm liếc mắt lầm bầm. "Bớt nói nhảm đi, cậu mau nhìn xem có thể nhận ra mấy tên cặn bã bắt nạt cậu là ai không?" Điềm Tâm ừ khẽ, ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng lật từng trang danh sách. Cô vừa tắm rửa xong, trên người cô còn thoang thoảng mùi sữa tắm thơm ngát, mái tóc xoã tung trên vai, lúc này khuôn mặt trắng mịn cũng hồng hồng, trông rất là đáng yêu. Ban đầu Trì Nguyên Dã cũng cùng nhìn theo danh sách, cuối cùng lại thành nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm. Điềm Tâm buồn rầu mở miệng: "Mấy tên lưu manh đó nhuộm tóc vàng, trên mặt có rất nhiều mụn và nốt ruồi, có vẻ như đã cải trang thì phải? Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ tóc bọn họ đều là màu vàng." "Cậu nhìn kĩ lại một chút, suy nghĩ cẩn thận hơn." Điềm Tâm lại lật từ đầu tới cuối, lắc đầu: "Không nhớ rõ thật đấy." Trì Nguyên Dã có phần khinh thường: "Mới qua bao lâu mà cậu đã không nhớ rõ vậy? Rốt cuộc trong đầu cậu đựng những cái gì hả?" Điềm Tâm yên lặng không nói lời nào. Cho nên… Cô chỉ có thể tiếp tục bị người ta hiểu lầm như vậy sao? Haiz, buồn quá đi mất. Phút chốc, cằm của cô bị Trì Nguyên Dã niết nhẹ một cách phách lối, sau đó nâng lên, ép Điềm Tâm phải nhìn thẳng vào cậu, "Cậu tỏ ra đau khổ làm gì vậy? Cười lên cho tôi!" Vẻ mặt đau khổ của con ranh này xấu chết đi được, cười lên vẫn xinh hơn "Không cười nổi." Điềm Tâm trả lời thành thật. "Tôi bảo cậu cười thì cậu phải cười!" Trì Nguyên Dã ngông cuồng banh hàm, giọng điệu cực kì phách lối: "Cậu quên giao ước giữa chúng ta rồi phải không? Cậu cười bao nhiêu thì tôi sẽ đưa cho cậu bấy nhiêu lá bài!" … Có chuyện tốt thế sao? Không cần làm gì cho Trì Nguyên Dã mà có thể lấy không mấy lá bài về? Điềm Tâm khó khăn nhếch miệng, nở nụ cười không được tự nhiên: "Thế này hả?" "Cậu đang gượng cười!" "Thế này?" Điềm Tâm lại nở nụ cười tươi hơn.