Editor: Nguyetmai
Dứt lời, cậu không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại ngay lập tức
Cổ tay Điềm Tâm bị Trì Nguyên Dã siết đau, cô nhíu mày kêu lên, "Trì Nguyên Dã, cậu làm tôi đau."
Đường nét chiếc cằm của Trì Nguyên Dã vô cùng lạnh lẽo, bạnh ra như quỷ satan kiêu ngạo và lạnh lùng, đáy mắt lạnh như vực sâu, đứng xa xa nhìn lại khiến người ta run rẩy.
Đôi môi mỏng mím chặt, nhìn thẳng phía trước, Điềm Tâm kêu đau cũng không thả tay ra mà càng siết chặt hơn, khớp xương nổi lên rõ ràng.
Cậu đang tức giận.
Cho dù cậu không nói câu nào thì Điềm Tâm vẫn có thể cảm giác được khí thế mạnh mẽ đến ngạt thở trên người chàng trai này. Trong không khí dường như thoang thoảng mùi thuốc súng, cực kì căng thẳng.
Thang máy kêu "ting" một tiếng, đã lên tới phòng trên tầng cao nhất.
Trì Nguyên Dã kéo Điềm Tâm đi vào phòng tắm, mở van nước của bồn tắm lớn.
Nước xả ra ào ào.
"Trì… Trì Nguyên Dã…"
Điềm Tâm còn chưa nói xong thì Trì Nguyên Dã đã ôm lấy Điềm Tâm, thả thẳng cô vào trong bồn tắm.
"Tắm rửa!" Cậu nhìn Điềm Tâm từ trên cao, môi mỏng khẽ mấp máy, lạnh lùng nói hai chữ.
Điềm Tâm hơi đau, xoa xoa cánh tay của mình, tức giận nhìn Trì Nguyên Dã, "Cậu làm tôi đau rồi đấy, cậu có biết không!"
Trì Nguyên Dã nhìn dáng vẻ tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Điềm Tâm thì lại nghĩ đến tin tức mới nhất vừa rồi. Cậu chỉ cảm thấy rất muốn giết người vào lúc này.
Cậu xoay người với vẻ mặt không thay đổi, rút ra một tờ khăn ướt, cúi người lau sạch khuôn mặt nhỏ của Điềm Tâm mà chẳng hề dịu dàng. Cậu như muốn xoá đi toàn bộ hơi thở không thuộc về mình trên người cô.
Má trái của Điềm Tâm, má phải của Điềm Tâm, cằm của Điềm Tâm.
Môi của Điềm Tâm.
Tay Trì Nguyên Dã ngừng lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào môi Điềm Tâm, bỗng hỏi: "Bọn họ có hôn vào chỗ này của cậu không?"
Điềm Tâm sững sờ, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng, cô quay đầu đi, tức giận nói: "Cậu bị điên à? Tôi không bị mấy tên lưu manh đó sàm sỡ, không hề! Tất cả là do có người cố tình giăng bẫy mà thôi, một cái bẫy để làm tôi mất mặt!"
Trì Nguyên Dã nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, không chớp mắt, trên mặt cũng không thấy vẻ bất cần đời thường ngày, gương mặt lạnh lùng càng tỏ ra ngạo mạn, giọng của cậu trầm thấp: "Thật không?"
"Sao tôi phải lừa cậu chứ? Nếu cậu không tin thì thôi! Đi ra ngoài đi!" Trong lòng Điềm Tâm nổi nóng, hung dữ đẩy Trì Nguyên Dã, cả người chìm vào trong nước.
Không biết vì sao sự nghi ngờ của Trì Nguyên Dã khiến Điềm Tâm cảm thấy rất khó chịu.
Trì Nguyên Dã nhìn đôi mắt sắp sửa đổ mưa của Điềm Tâm thì đứng lên bật ra tiếng chửi thề, khó chịu đá giỏ trúc đựng quần áo trong phòng tắm rồi đi ra ngoài.
Cửa bị đóng sầm lại.
Điềm Tâm rụt cổ, cằm để sát mặt nước, cảm thấy cực kì tủi thân.
Trì Nguyên Dã không tin cô sao?
Cậu cũng cảm thấy bây giờ cô không còn là người trong sạch nữa sao?
…
Trì Nguyên Dã nghiêm mặt đi ra ngoài, tức giận đạp cái ghế ngoài phòng, ném tất cả những gì có thể ném mà mắt nhìn thấy.
Trên gương mặt nhuốm đầy vẻ tức giận khát máu.
Cửa phòng không khoá kín, Kim Thánh Dạ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn lướt qua đống bừa bộn khắp phòng, nói: "Nguyên Dã…"
"Tôi nhất định phải giết chết bọn họ!" Trì Nguyên Dã nghiến răng độc ác nói rồi cầm một cốc nước ném mạnh vào tường.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
84 chương
118 chương
24 chương
66 chương
100 chương
23 chương