Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm liếc xéo mấy nhân viên bán hàng.
Vừa rồi, cô ta chính là nhân viên bán hàng đã giật điện thoại của cô, lại còn cười nhạo cô.
Nghĩ tới dáng vẻ coi thường người khác, sỉ nhục mình lúc nãy của cô ta, Điềm Tâm liền tức anh ách: "Cô buông tôi ra!"
Vai cô sắp bị cô ta lay đến rụng ra thành từng khúc rồi!
Ai ngờ người này lại bám dai như đỉa đói, hất như vậy mà cũng không hất cô ta ra được. Cuối cùng, Trì Nguyên Dã vươn tay ra, tóm mạnh lấy bàn tay của nhân viên bán hàng, hất mạnh sang bên cạnh. Cậu tức giận trừng mắt với cô ta: "Cô ấy đã bảo cô buông ra rồi, cô điếc hả?"
Nhân viên bán hàng bị Trì Nguyên Dã quát run người, chân tê rần, lập tức ngồi phịch xuống đất.
"Cậu... cậu Trì…" Giám đốc trung tâm thương mại run rẩy đi tới, lên tiếng dò hỏi với vẻ bất an: "Vậy… vậy bây giờ nên xử lý như thế nào…?
"Xử lý như thế nào? Hừ, đương nhiên ai là nhân viên bán hàng của cửa hàng này thì người đó sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về tổn thất. Còn nữa, trung tâm thương mại XX không cần loại nhân viên bán hàng khinh thường người khác như vậy, bảo bọn họ bồi thường rồi lập tức cuốn xéo đi!" Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã khẽ mấp máy, giọng điệu vô tình.
Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lập tức đánh cho mấy nhân viên bán hàng rơi vào địa ngục.
Bị đuổi việc cũng thôi đi, nhưng sao lại bắt bọn họ bồi thường? Đống bừa bộn khắp phòng này ít ra cũng phải mấy trăm nghìn đó?
"Cậu Trì, cậu bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi sai rồi, hu hu hu…"
Mấy nhân viên bán hàng lập tức bật khóc, trên mặt không còn thấy vẻ khinh miệt và coi thường Điềm Tâm như vừa nãy nữa, thay vào đó vẻ vô cùng hối hận, hối hận đến chết đi được.
Điềm Tâm cũng hơi ngây người, làm như vậy có phải hơi tuyệt tình hay không? Dù sao thì quả thật là mấy thứ này cũng do cô làm đổ…
"Còn ngây ra gì nữa? Chúng ta đi thôi." Trì Nguyên Dã thờ ơ trước những người đang khóc lóc thảm thiết, kéo tay Điềm Tâm định đi ra ngoài.
"Chờ đã, cặp sách của tôi…" Điềm Tâm định hất tay Trì Nguyên Dã ra, ai ngờ lại bị cậu nắm chặt hơn.
Trì Nguyên Dã liếc xéo Điềm Tâm, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên: "Tất cả mấy thứ đó đều không cần nữa, tôi sẽ mua đồ mới cho cô."
Như vậy cũng không được, cô nhất định phải lấy lại bộ bài Tarot của mình.
Điềm Tâm ngồi xổm xuống nhặt bộ bài Tarot lên. Một giây sau, cô đã bị Trì Nguyên Dã kéo cánh tay rời đi.
Để lại sau lưng đám nhân viên bán hàng đang la hét, ân hận vì lúc đầu đã làm sai, còn cả đống bừa bộn…
Trong phòng bao ở tầng ẩm thực trên tầng năm của trung tâm thương mại.
Trì Nguyên Dã ngồi như đại gia, dạy dỗ Tiểu Điềm Tâm ngồi trước mặt cậu.
"Sao thứ con gái như cô lại ngu ngốc đến thế hả? Cô nhìn dáng vẻ lúc này của mình đi, nhếch nhác chết đi được, lúc đấu võ mồm với tôi thì giỏi lắm cơ mà? Mấy nhân viên bán hàng mắt chó coi thường người khác mà cũng bắt nạt được cô đến thế này sao? Hả?"
Điềm Tâm mím môi: "Nhưng mà…"
"Nhưng nhị cái gì? Thật không có tiền đồ! Cô không biết phải gọi điện thoại cho tôi trước tiên sao? Nếu vừa rồi không phải đúng lúc tôi gọi điện cho cô thì cô định xử lý chuyện này như thế nào? Cứ đứng đó như khỉ để mặc người ta bắt nạt, mặc người ta vây xem hả?"
Nghe vậy, Điềm Tâm ngây ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Trì Nguyên Dã: "Trì Nguyên Dã, tại sao lần nào cậu cũng ra tay giúp tôi vậy?"
Không phải cậu rất ghét cô hay sao?
Mặc dù cậu độc mồm độc miệng nhưng mỗi lần cô bị người khác bắt nạt, cậu luôn là người đầu tiên ra tay vì cô.
Trì Nguyên Dã khoanh tay, cằm hơi hếch lên, giọng điệu chảnh chọe: "Hừ, chỉ có tôi mới được bắt nạt cô thôi, bọn họ là cái thá gì chứ?"
Điềm Tâm đứng ngây ra dở khóc dở cười. Ai đó có thể nói cho cô biết cô nên cảm động hay nên đau buồn không?
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
47 chương
34 chương
7 chương
998 chương
10 chương
67 chương