Editor: Nguyetmai
Gì cơ?
Mấy nhân viên bán hàng như bị sét đánh, kinh hoàng đứng ngây ra không nói được câu nào.
Trì Nguyên Dã thấy Điềm Tâm không nói gì, vẻ tức giận hiện lên rõ mồn một trên gương mặt ngỗ ngược. Cậu tiến lên mấy bước, đôi mắt đen láy nhìn xuống trang phục bị kéo xộc xệch của Điềm Tâm.
Áo khoác của cô đã bị kéo hẳn xuống, mấy cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng cũng bị kéo đứt, để lộ cần cổ trắng nõn của Điềm Tâm.
Đôi mày đẹp của Trì Nguyên Dã nhíu lại, cậu cởi áo khoác của mình ra khoác lên cho Điềm Tâm.
Người đứng xem náo nhiệt ở xung quanh càng lúc càng đông. Trì Nguyên Dã lạnh lùng ngẩng lên liếc một vòng: "Nhìn gì mà nhìn, cút hết đi cho tôi!"
Phong thái của chàng trai quá mạnh mẽ, người xung quanh đều giật thót sợ hãi, vội vàng cất bước bỏ đi.
Bị Trì Nguyên Dã quát như vậy, bảo vệ của trung tâm thương mại cũng đồng loạt tiến lên, giải tán người đi qua cửa hàng, ngăn cấm mọi người đứng xem.
"Trì Nguyên Dã…" Điềm Tâm ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú ở phía trước, đôi môi chậm chạp mấp máy, vẻ mặt oan ức.
Trong đôi mắt đen láy của chàng trai phản chiếu hình ảnh của cô.
Nhìn dáng vẻ này của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã bỗng vươn tay ra ấn cô vào lòng mình, giọng nói vừa ngông cuồng vừa bá đạo: "Tôi đã tới rồi, cô còn khóc lóc gì nữa? Thật không có tiền đồ!"
Điềm Tâm vùi đầu trong lồng ngực của cậu.
"Tôi có khóc đâu?"
Rõ ràng cô đã cố gắng nhịn không khóc rồi.
"Hừ, cô đang khóc thầm trong lòng, cô tưởng tôi không biết sao? Cậy mạnh gì chứ!" Trì Nguyên Dã khẽ hừ mũi.
"Tôi không khóc mà…"
"Tôi nói cô khóc thì chính là cô khóc!"
"…"
"Cậu... cậu Trì, chúng tôi, chúng tôi…" Lúc này, đám nhân viên bán hàng mới ý thức được mình đã chọc phải nhân vật lớn như thế nào, đành gắng gượng tiến lên trước.
Trì Nguyên Dã liếc xéo mấy người này rồi cười lạnh: "Người của tôi mà cô cũng dám động vào, cô chán sống rồi phải không?"
Tất cả các nhân viên bán hàng đều kinh ngạc đến ngây ra. Người… người của cậu Trì?
Đứa con gái nhếch nhác này lại là người của cậu Trì sao???
Đám nhân viên bán hàng vừa rồi còn coi thường người khác đang hối hận chết đi được.
Liếc nhìn kệ hàng bị đổ ở phía sau, Trì Nguyên Dã lập tức hiểu ra, kéo tay Điềm Tâm định đi ra ngoài.
Trì Nguyên Dã đã đích thân đến đón Điềm Tâm đi, ai dám ngăn cản?
"Cậu... cậu Trì, cậu không thể cứ đi như vậy được…" Một nhân viên bán hàng trong đó chợt nhớ ra, tóm chặt lấy cánh tay Trì Nguyên Dã. Nhìn đống bừa bộn dưới đất, cô ta khóc không ra nước mắt.
Nếu cậu Trì cứ dắt cô gái này đi như vậy thật thì bọn họ phải làm sao đây? Những tổn thất này phải làm thế nào?
Nếu đi thật thì người chịu những tổn thất này chỉ có thể là bọn họ thôi…
Trì Nguyên Dã chán ghét hất tay cô ta ra, giọng điệu cáu kỉnh: "Cút, đừng có chạm vào tôi bằng bàn tay bẩn thỉu của cô!"
"Cậu... cậu Trì, chúng tôi sai rồi, chúng tôi có mắt không tròng, không nên ức hiếp cô gái này. Cậu cho chúng tôi một cô hội đi, lần sau chúng tôi không dám nữa. Cậu không thể cứ đi như vậy được. Chúng tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa… hu hu…" Mấy nhân viên bán hàng còn lại cũng cuống xuồng xông hết lên. Có người còn lay vai Điềm Tâm mà cầu xin: "Cô à, chúng tôi thật sự đã sai, lần sau chúng tôi không dám như vậy nữa, cô bao dung rộng lượng, đừng so đo với chúng tôi. Cầu xin cô, cô hãy xin cậu Trì bỏ qua cho chúng tôi đi."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
84 chương
118 chương
24 chương
66 chương
100 chương
23 chương