Editor: Nguyetmai Mười phút sau. Trong trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố A đã xảy ra một vụ náo loạn. Trì đại thiếu gia đích thân giá lâm! Giám đốc trung tâm thương mại hấp tấp xoa tay, bước lên tiếp đón: "Cậu… cậu Trì, xin hỏi cậu cần gì ạ?" Bộ đồng phục học sinh trên người Trì Nguyên Dã vẫn chưa kịp cởi ra. Cậu đút một tay vào túi, gương mặt lạnh lùng, bực bội tóm cổ áo của giám đốc, sầm mặt hét lên: "Trung tâm thương mại của mấy người giỏi quá nhỉ? Dám bắt bớ người của tôi hả? Lại còn tuyên bố muốn bắt người của tôi vào tù? Ông có tin là tôi tống hết mấy người vào đó trước không?" Giám đốc bị Trì Nguyên Dã mắng cho không dám thở mạnh, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán: "Cậu… cậu Trì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mong cậu hãy cho tôi biết thì tôi mới giải quyết giúp cậu được!" Trì Nguyên Dã không chút khách sáo hất ông ta ra, rảo bước về phía trước, chỉ ném lại một câu: "Đến cửa hàng của E.S ở tầng 2 trước đã." Giám đốc nào dám hỏi thêm gì nữa, còn không kịp sửa sang lại cổ áo đã vội vàng lên tiếng đáp lời rồi đi trước dẫn đường. Tầng 2. Điềm Tâm đang oan ức đứng ở đó, trong mười phút qua, cô đã làm ầm ĩ một trận với mấy nhân viên bán hàng. Kết quả là điện thoại của cô bị ném hỏng, quần áo cũng bị kéo rách, lại còn cộng thêm đống bừa bộn đầy đất nữa. Bây giờ, Điềm Tâm trông nhếch nhác vô cùng. Còn mấy nhân viên bán hàng thì tỏ vẻ vô cùng kiêu căng, vây quanh Điềm Tâm như áp giải tội phạm. Chỗ cửa thang máy bỗng xôn xao, có ai đó đang đi về phía này. Điềm Tâm oan ức ngước mắt nhìn lại, bắt gặp gương mặt tuấn tú phách lối của Trì Nguyên Dã thì liền đứng ngây ra. Trì… Trì Nguyên Dã… sao lại là cậu ta? Người vừa gọi điện cho cô là cậu ta sao? Trì Nguyên Dã bước vào cửa hàng E.S, thấy dáng vẻ thảm hại lúc này của Điềm Tâm thì liền sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng âm u. Cậu nóng nảy lên tiếng: "Ai đã khiến cô thành ra thế này?" Điềm Tâm cắn môi dưới, nhìn Trì Nguyên Dã, không nói nên lời. Cô sợ mình vừa mở miệng là sẽ bật khóc. Không biết tại sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy Trì Nguyên Dã, tất cả sự kiên cường gắng gượng chống đỡ trước đó của cô bỗng chốc sụp đổ. Dường như chỉ trong tích tắc, cô đã có người để dựa vào. Lòng cô lập tức trở nên yếu mềm. "Chết tiệt, tôi đang hỏi cô đó! Ai đã khiến cô thành ra thế này!" Trì Nguyên Dã tức giận đạp lên cửa. Mấy nhân viên bán hàng chưa từng gặp Trì Nguyên Dã, một trong số họ tiến lên trước, quan sát Trì Nguyên Dã một lượt rồi lên tiếng với giọng khinh miệt: "Cậu là bạn của đồ sao chổi này sao? Cô ta nợ chúng tôi tổng cộng chín mươi tám nghìn tệ, cậu xem rồi nghĩ cách trả cho cô ta đi, bằng không…" "Cô câm miệng lại cho tôi!" Nhân viên bán hàng còn chưa nói xong thì giám đốc trung tâm thương mại đã nghiêm mặt bước đến, chỉ thẳng vào nhân viên ấy, chỉ thiếu nước tháo giày ra đập vào mặt cô ta. Xem ra cô gái ở cách đó không xa chính là người của cậu Trì? Mấy nhân viên bán hàng nhỏ bé không có mắt này có biết bọn họ sắp hại chết ông ta rồi không? Dám bắt người của cậu Trì. Mà cậu Trì thế mà lại đích thân đến xử lý. Lần này ông ta gặp phiền to rồi, nói không chừng ngay cả vị trí giám đốc cũng khó giữ được! "Đây chính là cậu chủ của nhà họ Trì, cổ đông lớn nhất của trung tâm thương mại chúng ta. Mấy người chán sống rồi hả? Dám nói chuyện kiểu đó với cậu Trì, lại còn dám bắt người của cậu ấy?" Quản lý trung tâm thương mại nói với vẻ tức giận.