Editor: Nguyetmai
Hết cách rồi, Điềm Tâm ôm tâm trạng muốn chết, gọi điện cho ba mình.
Tút tút tút…
Cái quái gì thế? Điện thoại cứ báo bận!
Mẹ nó, thời điểm quan trọng thế này mà ba mẹ không nghe máy!
Làm sao đây? Có ai cứu cô không? Không biết bây giờ mình đi mua vé số còn kịp không nhỉ?
Điềm Tâm quýnh lên, gọi đi gọi lại, nhưng lần nào điện thoại cũng báo bận…
Liên lạc với ba mẹ không được, chỗ dựa duy nhất trong lòng đã biến mất, cô cảm thấy uể oải vô cùng.
"Bây giờ ba mẹ tôi đang ở nước ngoài, không ai nghe máy, mấy cô có thể chờ thêm một lát được không?" Điềm Tâm quay lại nhìn mấy người.
Nhưng đáp lại cô là một tràng cười nhạo.
"Ở nước ngoài? Mượn cớ à? Cô kéo dài thời gian ở đây cũng vô ích thôi!"
"Tôi nói cho cô biết, cô bớt ra vẻ với chúng tôi đi. Tôi nghe nói cô cũng không đơn giản, cướp bạn trai người khác, mà còn cướp của cô Tô cơ đấy?"
"Đúng là không biết xấu hổ mà, mặt hàng như cô mà cũng xứng cướp bạn trai của cô Tô sao?"
"Đúng đấy, không có tiền thì cô làm ra vẻ gì ở đây? Vừa rồi cô Tô rủ lòng từ bi muốn giúp cô, chẳng phải cô không nhận sao?"
"Cô có biết có thể vì chuyện này mà không chừng chúng tôi sẽ bị trừ tiền thưởng tháng này không!"
Mấy nhân viên bán hàng như thể đã bàn bạc với nhau xong xuôi, liền xông tới tập thể, người kéo quần áo Điềm Tâm, người thì giật cặp sách của Điềm Tâm, định lục ví tiền và thẻ ngân hàng trong cặp sách của cô.
"Mấy cô muốn làm gì? Thả tôi ra!" Điềm Tâm hét lên.
Mấy người này bị điên rồi sao?
"Đừng kéo quần áo của tôi! Trả lại cặp sách cho tôi, các người có quyền gì mà lục cặp sách của tôi?" Vành mắt Điềm Tâm đỏ hoe, giậm chân nghiến răng gầm nhẹ.
Rào rào…
Một nhân viên bán hàng đổ hết đồ trong cặp sách của Điềm Tâm ra, sách giáo khoa, chìa khóa, điện thoại…
Không biết là ai bật cười, "Giờ là năm nào rồi mà còn xài điện thoại cùi bắp thế này!"
Quần áo trên người Điềm Tâm cũng bị mấy nhân viên bán hàng này kéo xộc xệch.
Mấy cô ả không đánh Điềm Tâm, nhưng lại dùng cách khác để làm nhục Điềm Tâm.
Người xung quanh vây xem càng lúc càng đông, mọi người đều đang chỉ trỏ.
Điềm Tâm tức điên, mấy người này đúng là quá đáng. Mắt chó coi thường người khác!
Cô phẫn nộ nhào về phía trước, muốn giật lại điện thoại di động của mình, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Điềm Tâm lại đổ chuông.
Có người gọi điện cho mình!
Có phải ba mẹ thấy cuộc gọi nhỡ của mình, sau đó gọi lại cho mình không?!
"Ba tôi gọi điện cho tôi đó, cô trả lại di động cho tôi!" Điềm Tâm chìa tay, giận dữ trừng ả nhân viên bán hàng nọ.
Ai ngờ, cô ả nhân viên bán hàng lại tránh ra sau, không nói lời nào đã nghe điện thoại của Điềm Tâm, "A lô? Chắc là ông biết chủ nhân của chiếc điện thoại di động này đúng không? Nếu ông không muốn chủ nhân của chiếc điện thoại này vào tù thì tôi khuyên ông hãy đến cửa hàng E.S trên tầng hai của trung tâm thương mại XX trong vòng mười lăm phút nữa, nếu không, hừ, tự gánh lấy hậu quả đi!"
Nói rồi, không chờ đối phương nói gì, cô ả nhân viên bán hàng cúp máy luôn, tự cho là mình đúng, nhìn Điềm Tâm, "Để tôi xem lần này cô còn có thể giở trò gì!"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
84 chương
118 chương
24 chương
66 chương
100 chương
23 chương