Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 302
Editor: Nguyetmai
Sự ghen tức chẳng giải thích được vây lấy Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã để ý thấy cô thở phì phò, đột nhiên cậu thấy rất vui, khóe miệng cong thành nụ cười khoái trá, cậu lười biếng dựa lên lưng ghế sofa, "Ồ? Mỹ… Lâm à?"
COMMENT
Thấy Trì thiếu gọi thẳng tên mình, cô y tá kia phấn khích đến không ngờ, uốn éo mông đi đến đẩy Điểm Tâm sang bên cạnh, "Trì thiếu, tôi gần tan làm rồi, không biết Mỹ Lâm có mặt mũi mời Trì thiếu đi uống một ly không?"
Nói xong cô ta kéo cà vạt của Trì Nguyên Dã, hơi thở thơm như hoa lan, gương mặt quyến rũ, ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực của cậu.
M* nó.
Đáy mắt Điềm Tâm như có ngọn lửa cháy rực, rốt cuộc bà chị y tá này có ý gì? Xem cô là người chết sao? Dám công khai đùa giỡn với Trì Nguyên Dã ngay trước mặt mình?
Điềm Tâm thở phì phò đẩy cô ta ra rồi ngồi lên trên đùi của Trì Nguyên Dã, cô ôm lấy cổ cậu, chu môi mình lên, sau đó đè xuống môi của Trì Nguyên Dã trước mặt cô y tá kia.
Cô y tá trợn tròn mắt.
Trong ấn tượng, hình như đây là lần đầu tiên mình chủ động hôn Trì Nguyên Dã khi còn tỉnh táo.
Đối mặt với nụ hôn nóng bỏng của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã chẳng những không thấy ngạc nhiên mà còn giống như trong đã nằm dự đoán, khóe môi cậu cong lên thành nụ cười gian tà, mặc cho cô gái nhỏ nắm cả cổ mình, hôn gặm mình không ngừng.
Ưm, môi của Trì Nguyên Dã lành lạnh, mềm mại, kỳ quá, hình như còn mang theo cả hương vị ngọt ngào nữa? Giống như bánh pudding ướp lạnh ấy!
Điềm Tâm nâng gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã lên, sau đó ngửa cổ hôn một cách vụng về, dùng môi mình vuốt ve môi của cậu, dùng đầu lưỡi đuổi theo đầu lưỡi kia.
Tóm lại, dáng vẻ này của cô rõ ràng là không hề có kỹ thuật! Cô giống như kẻ say rượu lảo đảo muốn ngã, không tìm được phương hướng.
Cơ mà nụ hôn không hề thành thạo này cũng là điểm hấp dẫn trí mạng.
Ôi, không ngờ cưỡng hôn người khác lại thoải mái như vậy. Thì ra đây chính là cảm giác chuyển bị động thành chủ động sao?
Điềm Tâm đắc ý, tròng mắt hơi chuyển động nhìn bà chị y tá kia.
Cô y tá tức giận đến mức mặt mày xanh mét, nghiến răng hung hăng nhìn Điềm Tâm chằm chằm.
Sau khi thị uy đủ rồi, Điềm Tâm hài lòng buông Trì Nguyên Dã ra, nhưng không vội rời khỏi người cậu mà nghiêng đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: "Trì Nguyên Dã, có phải anh vừa ý cô y tá kia không hả?"
Trì Nguyên Dã phóng đãng ngang ngược cong môi cười, vô cùng hưởng thụ dáng vẻ khi ghen của Điềm Tâm, cậu nhướng mày lên hỏi, "Em nói thử xem?"
Cái gì gọi là em nói thử xem chứ?
Điềm Tâm càng tức giận hơn, cô thật sự không ngờ cậu là con người như vậy!
Điềm Tâm lôi cà vạt của Trì Nguyên Dã, nghiêm túc, hung tợn nói, "Nếu anh dám có ý gì với người khác thì chết chắc đó!"
Khóe môi Trì Nguyên Dã càng cong hơn, cậu nở nụ cười rất quyến rũ.
Cô y tá bị bỏ lơ không cam lòng, rõ ràng vừa nãy Trì thiếu rất có hứng thú với cô ta mà, cô ta hắng giọng, đẩy ngực cao lên, dán vào cậu một lần nữa: "Trì thiếu…"
Trì Nguyên Dã ôm cô gái bé nhỏ trong lòng, tròng mắt đen chuyển động, vốn dĩ còn đang mỉm cười nhìn Điềm Tâm, nhưng khi nhìn sang cô y tá thì lại biến thành lạnh lẽo, cậu chầm chậm nhả ra mấy chữ: "Cút xa ra chút!"
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
60 chương
121 chương
10 chương
129 chương