Translator: Nguyetmai "Không muốn không muốn không muốn!" Điềm Tâm vừa lắc đầu vừa nhỏ giọng thầm thì, "Anh là một tên ác ma điên cuồng thích cắn người, đồ biến thái." Mặt cô giờ vẫn còn đau đây này. Đáng chết, con nhóc tiểu học đang nói gì? Tên ác ma điên cuồng? Biến thái? Thì ra hình tượng của cậu trong lòng cô là như thế sao? Trì thiếu rất không vui, gương mặt tuấn tú thay đổi bất thường, cậu đứng dậy muốn trừng phạt con nhóc tiểu học không biết nghe lời này ngay lập tức. "Anh làm gì thế?" Điềm Tâm bị buộc phải rúc người vào trong một góc của ghế sofa, bày ra dáng vẻ đề phòng mạnh mẽ, cô còn khoanh hai tay bảo vệ trước ngực nữa. "Không phải em nói anh biến thái sao, hả? Vậy bản thiếu gia liền biến thái cho em xem nhé." Trì Nguyên Dã cười gian tiến tới gần Điềm Tâm rồi vây cô ở giữa mình và lưng ghế ở phía sau. Lưu manh! Bị ức hiếp nên Điềm Tâm quyết định phản công, cô đưa chân lên dùng sức đạp vào chân của Trì Nguyên Dã. Quả nhiên người kia bị đau nên ngã lăn xuống ghế sofa, tức giận nhìn Điềm Tâm chằm chằm, "Con nhóc thối, em muốn chết sao?" Điềm Tâm nhân cơ hội này muốn thoát khỏi từ phía bên cạnh cậu ấy, nhưng lại bị Trì Nguyên Dã bắt được cổ tay, "Quay về cho anh! Em dám trốn thử xem?" "Ai bảo anh bắt nạt em!" Điềm Tâm kháng nghị. Trì Nguyên Dã cúi đầu nhìn, sau đó đưa tay lau khóe miệng cho cô, đôi môi mỏng mở ra khép lại nói hai chữ, "Ngu ngốc!" "Cái gì?" "Khóe miệng của em dính thịt vụn này! Cô gái ngốc." Hả? Điềm Tâm vội vàng sờ lên khóe miệng của mình, lúc này cô mới phản ứng được, thì ra vừa rồi Trì Nguyên Dã ép sát mình lên ghế là để lau miệng hộ mà thôi. Ôi trời ơi, cô còn tưởng là cậu ấy muốn… Điềm Tâm cười ha ha mấy tiếng rồi ngồi thẳng người lên, "Cảm ơn anh nhé." "Anh còn thiếu lời cảm ơn của em à?" Trì Nguyên Dã khinh thường, kiêu ngạo gác chân lên chơi điện thoại di động. "Cũng đúng ha ha, Trì thiếu giàu nứt đố đổ vách, còn thiếu cái gì chứ?" Bàn tay đang nghịch điện thoại của Trì Nguyên Dã đột nhiên dừng lại, cậu cười xấu xa nhìn Điềm Tâm, "Hiện tại anh còn thiếu một nụ hôn." Điềm Tâm ra vẻ như nghe không hiểu, "Hôn? Hôn cái gì?" Trì thiếu không chịu bỏ qua cho Điềm Tâm, cậu đưa má đến gần cô, "Hôn anh đi, nhanh lên!" Con nhóc tiểu học này chưa bao giờ chủ động hôn cậu! Từ trước đến nay cũng chẳng chịu làm nũng với cậu! Hừ, rốt cuộc cô ấy có phải con gái không vậy? "Đây là phòng bệnh, anh đừng gây chuyện nữa mà. Thất Tịch với Hữu Thần còn đang ở bên trong đó." Điềm Tâm không thèm để ý đến cậu, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ. Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn mười giờ tối rồi. Bận rộn cả một ngày, hôm nay cô cũng không có thời gian đến thăm ba mẹ nữa. Cũng may ba mẹ cô với Dạ đều ở trong cùng một bệnh viện, xem ra sau này có muốn chăm sóc cũng sẽ dễ dàng hơn. Tính tình của Trì thiếu lại bùng nổ, cậu lôi kéo cổ tay Điềm Tâm không chịu buông, gương mặt tuấn tú vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng một bên đòi hôn, chẳng cho người khác có cơ hội nói tiếp: "Không được, nhất định phải hôn." Thật là thua luôn rồi, ác ma này nghĩ thế nào mà càng ngày càng quá đáng thế nhỉ? Đúng lúc đó cửa phòng bệnh bị ai đó gõ mấy tiếng, ngay sau đó một cô y tá đi vào. Sau khi lén lút quan sát sườn mặt tuấn tú phi phàm của Trì Nguyên Dã xong, ánh mắt cô y tá phát sáng, vội vàng vén tóc ra sau tai. Cô ta bày ra vẻ mặt mà mình tự nhận là quyến rũ mê người, cũng không quan tâm đến việc Điềm Tâm vẫn còn ở chỗ này, giọng nói nũng nịu yểu điệu bắt chuyện với Trì Nguyên Dã, "Trì thiếu, tôi tới đây để kiểm tra phòng. Tôi tên là Trương Mỹ Lâm, Trì thiếu có thể gọi tôi là Mỹ Lâm cũng được nè…" Nói xong cô ta còn ném ánh mắt quyến rũ cho Trì Nguyên Dã. Điềm Tâm hơi tức giận, m* nó, bà chị này công khai trêu chọc Trì Nguyên Dã à? Chẳng lẽ chị ta không thấy mình đang ở bên cạnh anh ấy sao? Liếc mắt đưa tình làm gì hả?