Editor: Nguyetmai Nụ hôn ấy bá đạo bỏ mặc hết thảy, thậm chí còn có chút điên cuồng. Điềm Tâm sợ hết hồn, thân thể vô thức căng thẳng dán chặt lên trên vách tường, miệng bị người kia bịt kín, muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ê a. Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì vậy. Điềm Tâm bị dọa hoảng sợ, nghĩ đến Thất Tịch với Hàn Hữu Thần còn đang ở bên ngoài nên cô vươn tay tới muốn đẩy Trì Nguyên Dã ra, ai ngờ cậu ấy lại thuận thế giữ chặt tay cô đặt ở trước ngực. Cô không thể cử động được nữa, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Điềm Tâm cố gắng ngẩng mặt lên, môi của cả hai dính liền quấn quýt chẳng ngừng, trong không khí lan tỏa một mùi hương ngọt ngào quyến luyến. Điềm Tâm cảm thấy chẳng còn đứng vững được nữa, dường như mọi sức lực đều bị nụ hôn này hút cạn, chân mềm nhũn, nếu không nhờ Trì Nguyên Dã nắm tay cô thì chắc chắn cô đã ngã ngồi xuống đất rồi. Đôi mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã hiện lên ngọn lửa khác thường, y hệt một con mãnh thú đang từng bước nuốt trọn con mồi của mình. Bàn tay to lớn của cậu thăm dò vào trong vạt áo của cô, dần dần muốn di chuyển lên trên… Bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt trên da của Điềm Tâm, dường như trong nháy mắt có vô số đợt sóng được khơi dậy trong lòng cô. Cô chợt bừng tỉnh, một nụ hôn sâu đã không thỏa mãn được người thiếu niên trước mắt này, cậu ấy còn muốn nhiều hơn nữa! Cô vội vã nắm chặt lấy tay Trì Nguyên Dã, ánh mắt trong suốt tràn ngập vẻ vô tội, cô nhẹ giọng nói, "Trì Nguyên Dã, anh muốn làm gì vậy?"Giờ phút này trên gương mặt tuyệt mỹ của người kia lại mang theo vết đỏ ửng không bình thường, đôi môi mỏng khêu gợi dán bên tai cô, hơi thở hổn hển. Hơi thở nhè nhẹ của cậu phả lên tai Điềm Tâm, cơ thể cô không khỏi xuất hiện một dòng điện chạy qua, tê dại, cực kỳ khó chịu."Anh, rốt cuộc anh làm sao vậy?" Giọng nói của Điềm Tâm run rẩy."Điềm Tâm… Tiểu Điềm Tâm…" Trì Nguyên Dã nói xong lại há miệng ra nhẹ nhàng cắn gặm tai cô. Cho tới bây giờ Trì Nguyên Dã cũng chưa từng gọi cô là Điềm Tâm, đây là lần đầu tiên. Giọng nói trầm thấp quyến rũ nồng đậm như rượu vang được ủ lâu đời, Điềm Tâm nghe gọi tên mình mà thấy cơ thể như mềm hẳn đi. A, cô thật sự không chịu được nữa!"Trì Nguyên Dã, anh đừng lộn xộn nữa, mau buông em ra…""Không buông, chết cũng không buông!" Giọng nói bá đạo hung hăng nhưng lại mang theo tính khí trẻ con. Điềm Tâm thật chẳng biết làm sao, "Rốt cuộc anh bị sao vậy?"Bị sao ư? Cậu cũng không biết nữa, chỉ thấy cả người nóng ran khó chịu, mà cô gái nhỏ trong ngực lại là liều thuốc hạ nhiệt tốt nhất dành cho cậu! Nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn ăn sạch cô ngay lập tức! Điềm Tâm không suy nghĩ nhiều, nhìn gương mặt tuấn tú của người kia vẫn còn mang theo vết đỏ ửng thì vội đưa tay lên thăm dò trán của cậu, "Không phải anh phát sốt đấy chứ?"Nếu không thì sao tự nhiên lại nóng như vậy? Rõ ràng vừa rồi còn khỏe mà nhỉ! Ai ngờ Trì Nguyên Dã lại thuận thế cầm tay cô lên, đôi môi mỏng hơi mở ra, sau đó ngậm ngón tay của Điềm Tâm, nhẹ nhàng cắn mút."Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm giậm chân, cảm giác mình sắp bị ác ma này trêu chọc đến chết rồi. Trì Nguyên Dã hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chịu buông Điềm Tâm ra, cậu không nói lời nào, chỉ xoay người chống hai tay lên bồn rửa mặt, sau đó mở vòi nước ra rồi vốc nước tạt lên mặt mình. Dáng vẻ này của Trì Nguyên Dã quá không bình thường! Điềm Tâm vừa đặt tay lên khóe môi vừa suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được tiến đến hỏi, "Này, Trì Nguyên Dã, anh không sao chứ?"