Editor: Nguyetmai "Ngồi ở đây!" Trì Nguyên Dã hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh mình. Điềm Tâm nghe lời cậu tiến đến. Trì Nguyên Dã ung dung rút một tờ giấy ăn ra, ra lệnh, "Đưa tay đây."Điềm Tâm làm theo. Trì Nguyên Dã hạ mi xuống, lông mi dài tạo thành bóng râm nhàn nhạt trên gương mặt tuấn tú. Đôi môi mỏng của cậu mím lại thành một đường thẳng, nghiêm túc lau chùi tay cho Điềm Tâm. Hàn Hữu Thần làm như không nhìn thấy, chuyên tâm sắp xếp chén đĩa. Thất Tịch đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vung vẩy tay vừa cười xấu xa, "Chậc chậc chậc, Trì Nguyên Dã, có phải tôi hoa mắt không nhỉ? Cậu lại có thể lau tay cho Điềm Tâm sao?"Trì Nguyên Dã tức giận trợn trắng mắt lườm cô ấy, "Cậu im miệng lại, lo ăn cơm của mình đi!"Thất Tịch cười khanh khách, "Trì thiếu, cậu đang xấu hổ sao? Ôi chao, đối tốt với một người nào đó cũng không phải chuyện mất mặt, có gì mà phải xấu hổ chứ?"Cô ấy nói không ngừng nghỉ, Điềm Tâm ngượng đến mức muốn chôn mặt xuống đất, vội vàng rút tay mình lại: "Để em tự làm.""Đừng nhúc nhích, ngồi đàng hoàng cho anh!" Trì Nguyên Dã không đồng ý, cứ thế siết chặt bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm rồi lau chùi cho cô. Hàn Hữu Thần mặt không cảm xúc bước tới, nhấc cổ áo của Thất Tịch lên đặt xuống ghế sofa, "Em nói nhiều quá, ăn cơm đi."Xí, không phải cô chỉ nói sự thật thôi à, tại sao ai cũng trách cô nói nhiều vậy hả? Thất Tịch phồng má, lúc nhìn thấy đầy thịt trên bàn thì vẻ ngơ ngác vừa rồi lập tức thoảng qua như làn gió, cô cầm đũa lên bắt đầu vui vẻ thưởng thức. Điềm Tâm mấp máy môi, "Trì Nguyên Dã…""Đừng cử động!" Trì Nguyên Dã hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thế cho nên khi lau tay cho Điềm Tâm cậu vô cùng nghiêm túc, tờ khăn giấy ẩm ướt lướt qua từng ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Điềm Tâm, không biết vì sao cảnh tượng này lại tạo nên không khí rất mập mờ. Mặt Điềm Tâm càng đỏ hơn, rốt cuộc ác ma này muốn làm gì vậy? Rõ ràng là cô có thể tự lau mà!"Không phải, Trì Nguyên Dã…""Gần xong rồi!"Điềm Tâm nhắm chặt mắt lại, trực tiếp hét lên giận dữ, "Em muốn đi nhà vệ sinh!"Tiếng la của cô làm Thất Tịch dừng động tác nhét thịt vào miệng, Hàn Hữu Thần đang rót nước trái cây cho cô ấy cũng hơi khựng lại. Sau đó hai người họ nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như chưa nghe được gì cả. Trì Nguyên Dã vô cùng khó chịu, đáng chết, con nhóc chết tiệt này, hiếm có dịp mình sến sẩm như vậy một lần, vậy mà cô ấy lại có thể phá phong cảnh thế sao? Điềm Tâm thấy vẻ mặt như muốn ăn tươi mình của Trì Nguyên Dã, cô tỏ ra thật bất đắc dĩ, con người ta luôn có ba việc gấp cần làm mà, sao lại trừng cô chứ? Không nhìn Trì Nguyên Dã nữa, Điềm Tâm vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa thật kỹ. Nhà vệ sinh bên phải cửa vào còn cách phòng khách trong phòng bệnh một lối đi với khoảng cách nhất định. Điềm Tâm đứng phía sau cửa nghe thấy tiếng nói chuyện của Thất Tịch với Hàn Hữu Thần một cách mơ hồ. Sau khi vệ sinh xong, Điềm Tâm mở vòi nước ra. Nước chảy xuống ào ào, Điềm Tâm dùng tay hứng lấy một vũng nước rồi hắt lên trên mặt mình. Trong nháy mắt cảm giác lạnh như băng hoàn toàn khiến ý thức của cô tỉnh táo trở lại. Nhớ tới lúc này Kim Thánh Dạ còn đang nằm trên giường bệnh vì mình, còn mình thì lại thân mật với Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm có cảm giác tội lỗi không sao giải thích được. Thật khó chịu mà. Điềm Tâm lắc lắc đầu cố gắng vứt ý nghĩ đó ra khỏi trí óc, sau đó cô bấm nút mở cửa để đi ra ngoài. Ai ngờ cửa vừa mới mở ra thì một bóng dáng thon dài cao ngất đột nhiên đẩy cô vào lại trong nhà vệ sinh, ngay sau đó người ấy đóng cửa phòng lại. Phòng vệ sinh với phòng tắm ở cùng một chỗ, Điềm Tâm bị đẩy lên vách tường lạnh như băng. Cô dựa sát vào bức tường ở sau lưng, hoảng sợ trừng to mắt. Điềm Tâm vừa ngẩng đầu lên thì lập tức lọt vào trong một ánh mắt sâu xa lấp lánh như sao trời. Cô thở phào nhẹ nhõm, đánh nhẹ một cái lên vùng ngực vững chắc của Trì Nguyên Dã, "Trì Nguyên Dã, anh làm gì vậy hả, hù chết em rồi… A."Lời còn chưa nói xong thì một nụ hôn nóng bỏng đã ập tới!