Editor: Nguyetmai Kim Thánh Dạ móc điện thoại ra, "Tôi lập tức cho người đi điều tra số điện thoại này." … Tô Khả Nhi gắng gượng đi ra khỏi trung tâm mua sắm, rồi ngoái đầu nhìn lại một cái, sau khi xác định bọn họ không đuổi theo, mới dựa vào bảng quảng cáo phía sau trạm xe buýt, thở phào một hơi. Vừa nãy… đúng là khiến cô ta sợ phát khiếp. Suýt chút nữa là bị lộ, may là cô ta phản ứng nhanh, nếu không thì xong đời rồi. Thật là kỳ lạ, sáng sớm mấy người kia chạy tới đây để làm gì? Rõ ràng là mùa đông, mà Tô Khả Nhi lại hoảng sợ toát mồ hôi đầy đầu. Điện thoại trong túi xách chợt truyền đến tiếng chuông, Tô Khả Nhi như chim sợ cành cong, toàn thân đều run lên, nhìn thử xung quanh, mới móc điện thoại của mình ra.  "A lô? Cháu gái, cậu đã giúp cháu bắt người rồi, cháu định khi nào thanh toán cho cậu số tiền còn lại?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói cà lơ phất phơ. Người này chính là cậu của Tô Khả Nhi - An Hạo. Trước khi tập đoàn Tô Thị phá sản, ông ta vẫn luôn kiếm miếng cơm ăn trong tập đoàn. Từ khi tập đoàn Tô Thị ngã xuống, An Hạo cũng thất nghiệp, mỗi ngày chơi bời lêu lổng, ăn uống chơi gái, cờ bạc đầy đủ hết. "Cậu đừng sốt ruột, kế hoạch của chúng ta không gấp được đâu, cậu suy nghĩ lại xem, nếu cuối cùng cháu thật sự trở thành bà chủ của nhà họ Trì, thì cậu muốn bao nhiêu tiền cũng chỉ là chuyện của một câu nói. Còn bây giờ… bây giờ chúng ta là người trong cùng một phe mà." "Cháu bớt chơi cái kiểu này với cậu đi, bây giờ cậu cháu ngay cả tiền đi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không có, chờ cháu trở thành bà chủ nhà họ Trì, cậu phải chờ tới ngày tháng năm nào? Nói không chừng khi chờ đến ngày đó, cậu đã bị chết đói lâu rồi, thi thể cũng hong gió luôn rồi. Cậu mặc kệ, lúc đầu chúng ta cũng không nói như thế này, cháu có biết bắt cóc cậu chủ nhà họ Trì cần bao nhiêu can đảm hay không? Làm không ổn là không còn mạng luôn đấy!" "Được được được rồi, cháu biết rồi, cậu chờ đi, cháu sẽ nghĩ cách chuyển một ít tiền trước cho cậu." Tô Khả Nhi không nhịn được nhíu mày, hung hăng cúp điện thoại. Lão già này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đòi tiền thì nhanh lắm, còn làm lại chẳng ra hồn.  Đôi mắt Tô Khả Nhi tối sầm xuống, cô ta lại móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. "A lô, Tình Không." Giọng điệu Tô Khả Nhi có chút vội vàng. "Chị họ, sao rồi?" Tô Tình Không đang lười biếng ngồi trong xe để chuẩn bị đi học. "Em biết chị vừa mới gặp ai trong trung tâm mua sắm không?" "Ai vậy?" Tô Tình Không có chút nhàm chán, thậm chí là không hề có hứng thú. "Đàn anh Kim Thánh Dạ nhà em, còn có con khốn Lạc Điềm Tâm kia nữa!" "Cái gì?" Tô Tình Không nghe vậy thì nâng giọng lên, "Hai người bọn họ đi trung tâm mua sắm làm cái gì?" Tô Khả Nhi tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mở miệng nói: "Em đấy, sao em lại không có một chút ý thức nguy cơ nào vậy? Em nói xem, một nam sinh dẫn theo một nữ sinh đi trung tâm mua sắm để làm cái gì? Chắc chắn là hẹn hò, mua sắm, mua đồ, mua quần áo, túi xách hàng hiệu cho con khốn Lạc Điềm Tâm kia rồi." Cái gì? Tô Tình Không thay đổi sắc mặt, vô cùng khó chịu. "Không phải Lạc Điềm Tâm không thích Kim thiếu sao? Tại sao lại…" Tô Tình Không sắp bị tức điên rồi, Lạc Điềm Tâm bắt cá hai tay? Đồ không biết xấu hổ! Tô Tình Không nghiến răng, hung hăng nói: "Bọn họ ở trung tâm mua sắm nào? Em muốn đi tìm bọn họ!"