Editor: Nguyetmai Tô Khả Nhi giận dữ nhìn Hàn Hữu Thần, rồi vội vàng vươn tay ra muốn đoạt lại điện thoại của mình, "Anh muốn làm cái gì? Trả điện thoại lại cho tôi!" Khuôn mặt đẹp trai của Hàn Hữu Thần đầy vẻ bình tĩnh. Anh giơ điện thoại lên cao xem lịch sử cuộc gọi, muốn tìm dấu vết để lại trên lịch sử cuộc gọi của Tô Khả Nhi. Tô Khả Nhi có chút bối rối, lòng dạ của Hàn Hữu Thần thâm sâu, đôi tròng mắt đen phảng phất như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian. Cô ta tuyệt đối không thể để cho người này phát hiện ra cái gì được.  Lúc con người nổi lên sợ hãi, sức lực luôn mạnh vượt qua dự đoán, Tô Khả Nhi giống như là phát điên đẩy mạnh Hàn Hữu Thần ra, "Hàn thiếu, anh đừng ỷ vào nhà mình có tiền là muốn làm gì thì làm. Anh có tư cách gì điều tra điện thoại của tôi?" "Tô Khả Nhi, tôi thấy cô mới là điên rồi, cô lại dám động vào anh Hữu Thần của tôi!" Thất Tịch xù lông, trực tiếp xoay cổ tay đi lên. Cái con này dám động đến anh Hữu Thần của cô? Muốn chết! Tình cảnh lập tức trở nên rối loạn, Tô Khả Nhi ỷ mình cao hơn Thất Tịch nên giơ tay muốn tát Thất Tịch. "Thất Tịch, cẩn thận!" Điềm Tâm nóng nảy, vô thức muốn kéo Thất Tịch. Ai ngờ tay của Tô Khả Nhi lại bị một bàn tay to có lực nắm chặt giữa không trung. Khuôn mặt của Hàn Hữu Thần trở nên âm trầm, đáy mắt như lướt qua muôn vàn sóng to gió lớn, siết chặt cổ tay của cô ta, giọng nói lạnh thấu xương, "Cô dám động cô ấy thử xem?" Tô Khả Nhi hoàn hồn lại, đứng thẳng người, hừ lạnh một tiếng, giật lại điện thoại của mình bằng một tay, quay đầu nói với đám người Điềm Tâm, "Tôi nói cho các người biết, đừng ỷ vào các người có tiền có thế là có thể muốn làm gì thì làm, tùy tiện vu oan hãm hại cho người tốt, hiện giờ là xã hội pháp trị, việc nào cũng cần phải có chứng cứ. Các người không có chứng cứ, thì có tư cách gì mà ở đây chất vấn tôi?" Tô Khả Nhi, cong khóe miệng trừng Điềm Tâm, dùng giọng điệu hùng hồn nói, "Lạc Điềm Tâm, cô thật sự là một tai họa, Trì thiếu đang yên đang lành ở bên cạnh cô, rồi lại mất tích một cách không giải thích được. Tôi nói cho cô biết, nếu Trì thiếu xảy ra chuyện không may, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Nói xong, Tô Khả Nhi hất tóc, ngước cằm lên bỏ đi. "Cái con này thật sự là… cô quay lại cho tôi, Obaa-san!" Thất Tịch tức giận giậm chân. Điềm Tâm sững sờ, bị câu nói "cô là một tai họa" của Tô Khả Nhi làm cho tổn thương. Mình thật sự là một tai họa sao? Không phải, cô không phải đâu! Mình sẽ tìm được Trì Nguyên Dã! Nhất định sẽ tìm được! Điềm Tâm cắn môi dưới. "Các em không sao chứ?" Kim Thánh Dạ nhìn Thất Tịch, rồi nhìn lại Điềm Tâm. Điềm Tâm lắc đầu, "Không sao." Kim Thánh Dạ nhìn theo bóng lưng của Tô Khả Nhi, "Tô Khả Nhi này rất đáng nghi." Hàn Hữu Thần cười nhẹ, "Người bình thường càng chột dạ thì càng hét to lên để che giấu." "Anh Hữu Thần, anh có nhìn thấy cái gì trên điện thoại của Tô Khả Nhi không?" Thất Tịch ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Hàn Hữu Thần. Hàn Hữu Thần hé mở môi mỏng, nói ra một dãy số: "16893821XXX." "Đây là cái gì vậy?" "Số điện thoại được liên lạc nhiều nhất mấy ngày nay trong lịch sử trò chuyện trên điện thoại của Tô Khả Nhi." "Anh thuộc lòng hết luôn?" Điềm Tâm đứng một bên mở to hai mắt nhìn, không thể tin được. Hàn Hữu Thần lạnh nhạt gật đầu. OMG! Thiếu niên này kinh khủng quá! Đã nhìn là không quên được? "Woa, anh Hữu Thần, anh thật lợi hại!" Thất Tịch nhào vào trong ngực của Hàn Hữu Thần cọ cọ.