Editor: Nguyetmai Không được, Lạc Điềm Tâm, mày nhất định phải bình tĩnh lại. Điềm Tâm nuốt mạnh từng ngụm nước bọt, lần nữa gân giọng hô lên: "Trì Nguyên Dã, anh đừng đùa nữa mà, mau đi ra có được hay không, bọn Thất Tịch vẫn đang chờ chúng ta về nhà đấy…" "Trì Nguyên Dã, nếu anh còn không đi ra thì em sẽ nổi giận, không thèm để ý tới anh nữa." Điềm Tâm mờ mịt quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện bên cạnh xe của Trì Nguyên Dã có một chiếc xe SUV lớn đang đỗ. Xe SUV chợt lên ga, chuẩn bị chạy đi. Không biết tại sao, Điềm Tâm cảm thấy Trì Nguyên Dã đang ở trên chiếc xe SUV này. "Này, dừng xe lại, các người dừng xe lại!" Điềm Tâm vội vàng chạy nhanh, dang hai tay ra chắn phía trước xe SUV. Cửa sổ xe bên ghế lái nhanh chóng hạ xuống, một người đàn ông mập mạp thò đầu ra ngoài, "M* kiếp, mày không muốn sống nữa à? Cút ngay cho tao!" Điềm Tâm mấp máy môi, "Không phải, tôi, tôi có thể xem trong xe các người chứa đồ gì không?" "M* nó, mày bệnh tâm thần à, mau đi đi, nếu không tao lái xe đâm chết mày bây giờ!" Vẻ mặt người đàn ông sốt ruột. Người đàn ông nói xong, cửa xe SUV đột nhiên mở ra, hai ba người đàn ông vạm vỡ xuống xe, đập một gậy về phía Điềm Tâm. Rốt cuộc tình huống này là sao đây? Điềm Tâm còn chưa kịp kêu cứu, thì trước mắt đã tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê. Biệt thự nhà họ Trì. Thất Tịch và Hàn Hữu Thần đã tới, Kim Thánh Dạ tới ngay sau, ba người vừa nói vừa cười chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu. "Lạ thật, sao tới tận bây giờ rồi mà Điềm Tâm và Nguyên Dã vẫn còn chưa về?" Thất Tịch đã bày xong bát đĩa, ngước mắt lên nhìn đồng hồ. "Có phải là kẹt xe hay không?" Kim Thánh Dạ suy đoán. Nhưng lúc này đã bảy giờ, đã qua giờ cao điểm kẹt xe rồi. "Để anh gọi điện thoại cho Nguyên Dã." Hàn Hữu Thần nói xong, cầm điện thoại lên tìm số của Trì Nguyên Dã để gọi. Thất Tịch nhìn cái bánh tiramisu trên bàn với ánh mắt mong chờ, muốn ăn quá đi, vì sao Điềm Tâm vẫn chưa trở lại chứ? "Anh Hữu Thần, thế nào rồi?" Thất Tịch hỏi. Vẻ mặt của Hàn Hữu Thần vẫn luôn lạnh nhạt, anh nói, "Tắt máy." Thật sự là kỳ lạ, Thất Tịch cũng lấy điện thoại ra gọi cho Điềm Tâm, rồi sững ra nói: "Điện thoại của Điềm Tâm cũng không có ai nghe." Ba người đều cảm thấy có điều kỳ lạ. Kim Thánh Dạ cầm áo khoác đi ra ngoài, "Thất Tịch, lúc nãy Điềm Tâm gọi điện thoại cho em, có nói bọn họ ở trung tâm mua sắm nào không?" Thất Tịch lắc đầu, "Không có, Điềm Tâm không nói gì cả. Anh ơi, làm sao bây giờ? Không phải là bọn họ xảy ra chuyện rồi chứ?" Thất Tịch vừa dứt lời, điện thoại của cô liền vang lên. Cô vội cầm lên xem, vui vẻ nói: "Là Điềm Tâm!" Thất Tịch vội vàng nghe điện thoại, làm nũng với Điềm Tâm, "Điềm Tâm, cậu dọa chết bọn mình rồi, bọn mình không liên lạc được với cậu và Nguyên Dã. Bây giờ các cậu ở đâu? Sao còn chưa quay về?" Điềm Tâm tỉnh dậy, chống người đi lên ghế phụ ngồi, xoa xoa đầu của mình, giọng nói lộ ra sự sợ hãi, "Thất Tịch, không thấy Trì Nguyên Dã đâu cả, hình như anh ấy bị một đám người bắt đi rồi, bản thân mình cũng bị đánh hôn mê. Làm sao bây giờ? Mình nên làm sao bây giờ?" "Cậu nói cái gì? Không thấy Trì Nguyên Dã? Vậy cậu có sao không?" Thất Tịch giật mình hô lên. Ánh mắt của Hàn Hữu Thần và Kim Thánh Dạ khựng lại, đều quay đầu nhìn về phía Thất Tịch. "Được rồi được rồi được rồi, cậu đừng lo lắng, cậu đi tìm một nơi an toàn trốn trước đi, phải bình tĩnh đấy. Bọn mình lập tức chạy tới ngay, cậu chờ bọn mình tới." Thất Tịch lo lắng cúp điện thoại, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, "Đi mau đi mau, đi trung tâm mua sắm XX!"