Editor: Nguyetmai Trong lòng Tô Tình Không rất ấm ức, "Chị họ, chị nói bây giờ em nên làm gì đây, hay là… em viết lại thư tình, làm thêm một phần chocolate khác gửi cho Kim thiếu?" "Em đừng sốt ruột, em thử nghĩ mà xem, lòng dạ của Lạc Điềm Tâm sâu như vậy, ngoài mặt đồng ý giúp em làm mai với Kim Thánh Dạ, nhưng nói không chừng sau lưng lại dùng thủ đoạn gì đó. Hơn nữa, cô ta và Kim Thánh Dạ thân thiết như vậy… Bây giờ em không nên vội vàng đi tỏ tình, mà nên nghĩ cách diệt trừ Lạc Điềm Tâm, nếu không… thì cô ta vĩnh viễn là một tai họa, một tai họa ngăn giữa em và Kim Thánh Dạ." "Nhưng em nên làm cái gì bây giờ? Lạc Điềm Tâm chẳng những chơi thân với Kim Thiếu, mà có vẻ còn thân thiết với cả Trì thiếu? Chỗ dựa của cô ta cứng như vậy, làm sao em có thể động tới cô ta được?" "Ngu ngốc, ai bảo em trắng trợn động tới cô ta? Em để chị nghĩ cách, chỉ cần em ở trong trường học phối hợp với chị, chị liền có thừa cách trừng trị cô ta!" "Vậy em phải làm sao đây? Giả vờ như không có chuyện gì sao?" "Đúng vậy, em tạm thời đừng hành động. Con khốn kiếp Lạc Điềm Tâm kia đâu?" "Cô ta không đi học, nghe Kim Thất Tịch nói nhà cô ta xảy ra chuyện, cũng không biết là chuyện gì nữa." "Được rồi được rồi, giao hết tất cả cho chị, chị nhất định sẽ thay em nghĩ cách dạy dỗ cô ta thật tốt." "Cảm ơn chị họ, chị họ thật tốt." "Vậy chúng ta phải giữ liên lạc thường xuyên, trong trường học có chuyện gì thì em nhớ báo cho chị biết trước." "Vâng, em biết rồi." Sau khi cúp điện thoại, Tô Tình Không ghé vào trên ban công nhìn xuống lầu, thấy Kim Thánh Dạ cực kỳ tao nhã đi từ xa lại gần. Cô ta nâng khuôn mặt của mình, nhìn về phía Kim Thánh Dạ với vẻ mê trai. Cho dù như thế nào đi nữa, cô ta cũng phải theo đuổi được Kim thiếu. *--**--* Điềm Tâm ở trong bệnh viện với ba mẹ cả ngày. Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện thì sắc trời đã tối rồi. Song may là bác sĩ đã kiểm tra thêm một lần cho ba mẹ, nói ba mẹ có hy vọng tỉnh lại rất cao. Có những lời này của bác sĩ, Điềm Tâm cảm thấy sức sống trở về, tâm tình cũng sáng sủa hơn rất nhiều. Đời người ấy mà, dù sao nên có hy vọng mới tốt, nói không chừng ngày mai ba mẹ sẽ tỉnh dậy thôi. Điềm Tâm vừa nghĩ vừa đi xuống lầu. Cô mới vừa đi xuống lầu, liền có người phách lối điên cuồng ấn còi xe. Cô quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc Lamborghini đầy phong cách. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai mê hoặc chúng sinh của Trì Nguyên Dã. Cậu nhướng mày, nói với cô: "Lên xe." Điềm Tâm có chút bất ngờ, "Sao anh lại tới đây?" "Tới đón một cô gái ngốc về nhà." Trì thiếu chống tay lái bằng một tay, gương mặt kiêu ngạo, vừa ngầu vừa đẹp trai. Điềm Tâm siết chặt nắm tay, ai là cô gái ngốc chứ? ╭(╯^╰)╮ Nhưng, nể mặt cậu có lòng tới đón mình, cô không thèm tính toán với cậu nữa. Điềm Tâm vui vẻ mở cửa xe ngồi xuống. Trì Nguyên Dã đạp ga, chiếc xe thể thao lao đi. Thấy cô gái bên cạnh đang cười, Trì Nguyên Dã nhướng mày, "Tâm tình không tệ?" "Ừ, bởi vì bác sĩ nói ba mẹ của em có hy vọng tỉnh lại, em cảm thấy bây giờ mình rất có tinh thần." Điềm Tâm vừa nói vừa gồng cánh tay của mình lên. "Cô gái ngốc." Đôi môi mỏng của Trì Nguyên Dã mở ra rồi đóng lại, ngay sau đó cong lên ý cười như có như không. Đường đi thẳng tắp không một bóng người, chỉ có một chiếc Lamborghini màu trắng chạy như bay. "Có muốn đi thả lỏng tâm tình không?" Trì Nguyên Dã đột nhiên nghiêng khuôn mặt đẹp trai nhìn về phía Điềm Tâm.