Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 250
Editor: Nguyetmai
Nhìn bộ dạng ngửa đầu chu môi của con nhóc này, màu mắt Hàn Hữu Thần trở nên đậm hơn, nhưng vẫn lui về sau một bước, vươn ngón tay dài gí lên trán Thất Tịch, "Anh không ăn."
Thất Tịch ấm ức ngước mắt lên, miệng ngậm bánh hoa quế, nói không rõ lời, "Tại sao?"
Hàn Hữu Thần thản nhiên dời mắt. Chưa kịp mở miệng nói gì, con nhóc đã xù lông, nhồm nhoàm nhai bánh hoa quế, cơ thể mềm mại cọ vào ngực anh, không chịu buông tha, "Tại sao tại sao? Anh Hữu Thần, có phải anh ghét em không? Có phải vì đã bị em cắn, nên anh mới không chịu ăn không?"
Hàn Hữu Thần bất lực đỡ trán, "Ngoan, đừng làm loạn, em cứ ăn đi. Ăn xong anh đưa em về trường."
Thất Tịch vô cùng đau lòng, đôi mắt trong vắt thấy đáy đầy ai oán, "Anh Hữu Thần, có phải anh không thích em nữa không?"
"Không phải."
Thất Tịch lại phấn chấn, "Thế sao anh không chịu ăn? Anh…"
Chưa nói hết câu, Hàn Hữu Thần bỗng cúi người, đôi môi mỏng mà gợi cảm chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải lại, liên tục ngấu nghiến.
Anh cạy mở hàm răng cô, ngang ngược cuốn lấy tất cả.
Trong miệng con nhóc còn vương vị thơm ngọt của bánh hoa quế, bị anh cướp lấy toàn bộ, không để lại chút nào, chiếc lưỡi linh hoạt đan với chiếc lưỡi mềm mại của Thất Tịch, cuốn lấy nhau, khó lòng tách rời…
Phù…
Cảm thấy khó thở quá.
Thất Tịch bị Hàn Hữu Thần trêu chọc, hơi thở cũng trở nên dồn dập, nội tâm lại đang nhảy nhót.
Anh Hữu Thần chủ động hôn cô, oa oa, cô hạnh phúc quá!
Sự rung động khác thường trong lòng nhảy lên đầu trái tim, trong lòng bất giác muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa!
Thất Tịch ngước gương mặt nhỏ nhắn của mình lên, đang định đáp lại nụ hôn nồng cháy của Hàn Hữu Thần, ai ngờ anh bỗng dừng lại, sau đó lập tức buông đôi môi đỏ của Thất Tịch ra.
"Ưm, anh Hữu Thần…" Không biết đáy mắt Thất Tịch được phủ một lớp sương mù từ bao giờ, gương mặt nhỏ nhắn vì lúc nãy khó thở mà ửng đỏ.
Khóe miệng Hàn Hữu Thần nhếch lên, "Mùi vị được lắm."
"Hả? Gì cơ?"
"Bánh hoa quế lúc nãy."
Nhịp tim Thất Tịch điên cuồng tăng tốc, giống như có con nai chạy loạn vậy, cứ đập thình thịch thình thịch.
Hu hu, thì ra cô đã trách nhầm anh Hữu Thần, anh không ghét cô! Tốt quá.
Cô vô cùng hài lòng, lặng lẽ siết chặt nắm tay, anh Hữu Thần hôn mình, đây là một khởi đầu tốt!
Chuyện tiếp theo cô cần làm là, hạ gục anh Hữu Thần, hoàn toàn bắt lấy anh! Moa ha ha…
Thất Tịch âm thầm tự luyến một lúc lâu, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Được rồi, bây giờ đi ăn sáng ngay, ăn xong rồi cùng nhau về thành phố A, anh đưa em đi học." Hàn Hữu Thần nói, rồi nhìn lên đồng hồ trên tay.
Bây giờ chạy về, chắc vẫn kịp tiết thứ tư buổi sáng của con nhóc.
Hả? Về đi học? Đừng! Cô không muốn về đi học!
"Anh Hữu Thần, anh vừa mới về nước, cứ ở thành phố C nghỉ ngơi một hôm đi." Thất Tịch nịnh nọt ấn Hàn Hữu Thần lên sofa.
Mặt Hàn Hữu Thần không đổi sắc, "Mau ăn đi, ăn no rồi anh sẽ đưa em đến trường."
"Anh Hữu Thần, anh sang Anh suốt một tháng rưỡi nay để làm gì vậy? Có nhớ em giống như em nhớ anh không?" Thất Tịch bắt đầu nói lung tung.
Hàn Hữu Thần không hề dao động, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thất Tịch, "Anh nhắc lại lần nữa, mau ăn cơm đi."
Đáng ghét! Anh Hữu Thần quan tâm chuyện học hành của cô còn hơn cả thầy cô giáo trong trường nữa!
Thất Tịch chu môi, dứt khoát nằm dài ra sofa, chơi xấu, "Tối qua em ngồi máy bay cả đêm để chạy đến đây, mệt mỏi suốt đêm rồi, bây giờ không đi nổi, em không muốn đi học!"
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
60 chương
121 chương
10 chương
129 chương