Editor: Nguyetmai Vừa nói xong, xe đẩy động đậy, một bóng dáng nhỏ bé lăn ra từ dưới tấm vải trắng, nằm sấp lên mặt đất. Mẹ ơi, đau chết con rồi! Thất Tịch nhăn mặt, xoa mông. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Thất Tịch ngẩng đầu nhìn, sau đó lập tức sa vào đôi mắt sâu thẳm của Hàn Hữu Thần. "Khụ, ha ha ha, suprise!" Thất Tịch cười ha ha, dang tay mình ra hai bên. Hàn Hữu Thần đứng dậy, tiến lên mấy bước kéo Thất Tịch từ dưới đất lên, gương mặt anh tuấn nghiêm khắc, gằn từng chữ, "Kim Thất Tịch! Có phải em nên giải thích, sao em lại xuất hiện ở đây không, hả?" "Bởi vì em rất nhớ anh, em nóng lòng muốn đến gặp anh, anh Hữu Thần, em thật sự rất nhớ anh!" Thất Tịch nói rồi, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, cả người dán lên người Hàn Hữu Thần như gấu túi, ngước gương mặt nhỏ nhắn, chớp đôi mắt to nhìn Hàn Hữu Thần. Tiếng gọi dài của cô, mang theo ý nũng nịu, vô cùng đáng yêu. Hàn Hữu Thần bất lực, cũng không thể bày ra vẻ cứng rắn trước cô nhóc thích trêu người này, anh mặc cho Thất Tịch treo trên cổ mình, "Chẳng lẽ hôm nay em không cần đi học ư?" Đi học? Đi học là gì? Có ăn được không? Thất Tịch vô tội chớp mắt, "Đi học sao có thể sánh với anh Hữu Thần được chứ?" "Kim Thất Tịch!" Ôi, anh thật sự tức giận rồi. Thất Tịch chu môi, "Được rồi được rồi, anh Hữu Thần, anh xa em một tháng tám ngày, cũng tức là một nghìn năm trăm chín mươi sáu giờ, chúng ta lớn lên cùng nhau từ bé, trước giờ anh chưa từng rời khỏi em lâu như vậy! Em chỉ vì quá nhớ anh, muốn mau chóng gặp anh, nên mới trốn học đến thành phố C tìm anh. Hơn nữa, em vô tội, chuyện này đều tại anh mà…" Con nhóc lươn lẹo rất đâu ra đấy, thành công đổ toàn bộ trách nhiệm việc mình trốn học lên người anh! Khóe miệng Hàn Hữu Thần giần giật, đưa ngón tay thon dài nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Sao bình thường anh không thấy em giỏi toán như vậy? Vì lý do vô vị này, em có thể bay từ thành phố A đến thành phố C?" Thất Tịch nổi giận, "Sao lại là chuyện vô vị được? Chuyện này với em mà nói chính là chuyện lớn! Không có chuyện gì lớn hơn chuyện này! Đi học gì đó chết hết đi!" Hàn Hữu Thần nhìn cô, âm u mở miệng, "Ồ? Vậy sao em biết được hành tung của anh?" Thất Tịch buông cổ của Hàn Hữu Thần ra, nhảy khỏi người anh, "Ờ thì, chuyện này… đúng rồi, anh có muốn thử đồ ngọt này không? Siêu ngon luôn đó." Nói rồi, cô vui vẻ cười ha ha, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, cầm một miếng bánh ngọt được để trên bàn, bỏ thẳng vào miệng. Vốn muốn đánh trống lảng với anh Hữu Thần, nào ngờ khi bỏ bánh ngọt vào miệng, Thất Tịch hoàn toàn bị nó thu hút, cô mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, miệng ngậm bánh nên không nói rõ lời, "Woa, thật sự ngon quá đi mất!" Bánh hoa quế này vừa vào miệng đã tan ra, ngọt nhưng không ngấy, mỗi tế bào vị giác của cô đều được thỏa mãn. "Anh Hữu Thần, anh thử cái này đi, thật sự ngon lắm luôn." Thất Tịch nói, dùng miệng giữ một miếng bánh hoa quế, chu môi đòi Hàn Hữu Thần hôn lên.